Sinh Ra
Áo Đặc đại lục, Long Đằng đế quốc, Mạn Tư là một trấn nhỏ bên cạnh ma thú rừng rậm, trong tiểu viện của một tiểu viện lụi bại thỉnh thoảng truyền đến từng trận tiếng gào tê tâm liệt phế của nữ nhân, hơn nữa thanh âm càng ngày càng thấp.
“Tát Lạp, kiên trì, sắp ra rồi, đã muốn thấy tóc , dùng sức.” Ngải Địch lâm thời đảm đương bà đỡ một bên giúp nữ tử chà lau mồ hôi, một bên hai tay để ở cái bụng nữ tử dùng sức thôi động, thỉnh thoảng lại chỉ đạo, “Hấp khí, dùng sức.”
Lúc này nữ tử đã toàn thân thoát lực, giọng cơ hồ phát không ra thanh âm, đang ở trạng thái bán hôn mê, vô ý thức rên rỉ “Vì cái gì hội hoài thai ngươi, nếu không có ngươi, cho dù không chiếm được sự chú ý của hắn, ta còn có thể xa xa mà nhìn hắn, vì cái gì?”
Tại đây lúc khẩn yếu quan đầu (nguy cấp), nhân vật chính của chúng ta rốt cục được sinh ra . Liễu Thanh ở mất đi tri giác, hồn phách cùng thân thể cũng dung hợp lại, mới vừa thức tỉnh mở mắt ra, một cỗ trọc khí đập vào mặt, khiến hắn”Oa oa” thẳng kêu, vội vàng điều chỉnh linh thức củng cố tiên thiên chi khí trong cơ thể mới ra sinh, này một chút cũng không thể lãng phí a.
Nghe thấy thanh âm, Ngải Địch chỉ biết hài tử mới ra sinh thực khỏe mạnh, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, sợ ở trong bụng mẹ trì hoãn quá lâu hội đối hài tử có ảnh hưởng không tốt. Giúp hài nhi tiễn (cắt) đoạn cuống rốn tương liên, dùng nhuyễn bố chà lau dịch bẩn trên người, sau lấy ra y phục đã chuẩn bị trước bọc hảo hài tử đưa đến trước mặt nữ tử nằm trên giường: “Tát Lạp, tỉnh tỉnh, mau nhìn, ngươi sinh nam hài, tóc đen mắt đen, thật nhiều thần khí, sau khi lớn lên khẳng định là cái tiểu gia hỏa anh tuấn a.”
Liễu Thanh sau khi củng cố hảo tiên thiên chi khí trong cơ thể, trong lòng ai thán, quả thực biến thành anh nhi yếu ớt a, cảm thấy được này thân thể không một chút lực lượng, ai, trước vẫn là nhìn xem mình được sinh ra ở đâu a. Nghe được thanh âm y trợn mắt vừa thấy, ôm chính mình là một lão phụ nhân đầu bạc, đang từ ái nhìn mình.
Theo thanh âm hướng giường nhìn lại, trên giường nằm một nữ nhân mắt màu lam bích, mặt tái nhợt, xem ra là mẫu thân kiếp này của y, chính là tình huống hình như không ổn, hai mắt vô thần, mặt đầy tử khí, đã muốn hấp hối, một mực thấp giọng thì thào, Ngải Địch nghe không ra nàng nói cái gì, khả Liễu Thanh dựa vào linh thức nghe được rành mạch, chính là nghe không hiểu nàng đang nói cái gì, trước hết ghi nhớ di ngôn kiếp này của mẫu thân, tìm cơ hội học được ngôn ngữ của thế giới này sau đó xem có thể giúp nàng thực hiện hay không
Trong phòng chỉ có hai người cùng với y – một anh nhi vừa mới ra sinh, còn… phụ thân kiếp này đâu? Chẳng lẽ kiếp này vừa ra sinh ra đã phải làm một cái cô nhi a, nhìn thấy phòng ốc đơn sơ, thân thế kiếp này của y tựa hồ rất thê thảm a.
“Tát Lạp, Tát Lạp. . . . . .” Trên giường nữ tử đã mất thanh âm mang theo sự không cam lòng ly khai nhân gian.
Mặc cho kêu gọi, trên giường nữ tử vẫn là im hơi lặng tiếng, Ngải Địch đau lòng nhìn hài tử trong lòng mình, mẫu thân cũng chưa nhìn y một cái liền đã qua đời, “Ai, hài tử đáng thương a, mới sinh ra nương ngươi đã không còn, còn ca ca tẩu tẩu của nương ngươi cũng nhẫn tâm đem các ngươi lưu trong tiểu viện này, ngay cả khi sinh được ngươi cũng đến liếc mắt một cái, còn nhỏ vậy đã sớm thành cô nhi a .”
Xem hài tử trong lòng ngực, tóc đen, đôi mắt đen, một chút không giống một hài tử mới ra sinh a, thực im lặng, cũng thực linh động, càng nhìn càng yêu thích, không khỏi lấy thủ chỉ (ngón tay) đùa hài tử trong lòng ngực, bính bính làn da trắng noản nộn nộn của y, Liễu Thanh bất đắc dĩ trở mình mắt trợn trắng, nhưng lại khiến Ngải Địch cười rộ lên, “Ha hả, tiểu tử thật đúng là đáng yêu, nếu không ai lo lắng chăm sóc cho ngươi, về sau liền đi theo bà bà a, bà bà cũng lẻ loi một mình, còn có thể chiếu cố ngươi vài năm a.”
Đảo mắt đã qua năm nguyệt (tháng), Liễu Thanh nằm trên tiểu giường (giường nhỏ) than thở, thân thể này thật sự là quá yếu, nâng lên ngọc thủ nhỏ bé xoa bóp chính mình tiểu cánh tay nhỏ nhắn, vẫn là mềm nhũn a. Không giống như kiếp trước, bởi vì được sinh ra ở tiên giới, hơn nữa cha nương có tu vi tiên đế trung kỳ, vừa sinh ra có được thực lực tương đương với Kim Đan kỳ, ai, thật sự là lực bất tòng tâm a, nếu lúc này có người thấy y sẽ ngã nhào a, một cái tiểu gia hỏa mới sinh ra được năm nguyệt nằm ở trên giường tự oán hối tiếc.
Y đi vào thế giới này chuyện thứ nhất cần phải làm chính là phải học được ngôn ngữ nơi này, mới có thể hiểu biết thế giới này, cũng là muốn biết di ngôn của mẫu thân, y đối mẫu thân kiếp này không thể nói rõ có cái gì cảm tình, chỉ thấy được mặt nàng, nhưng nàng chung quy đã sanh ra chính mình, như vậy ân tình nhất định phải hoàn lại.
Vì vậy y bất đắc dĩ đối Ngải Địch bà bà sử dụng Sưu hồn huyết của Ma giới mà cha nương đã dạy, nên biết được thân thế của mình. Y sinh ở Long Đằng đế quốc, mẫu thân y tên là Tát Lạp, ban đầu là một thị nữ thị hầu Khảm Bối Lạp hoàng phi trong hoàng cung, không rõ vì sao nửa năm trước đột nhiên đơn độc trở về, theo trí nhớ của bà bà biết được, nàng lúc ấy trông rất tiều tụy, nhưng lại đang hoài thai, như thế nào truy vấn cũng không chịu nói ra phụ thân của hài tử là ai. Ca tẩu (ca ca, tẩu tẩu) xem nàng như thế nghèo túng, còn chưa thành thân mà đã hoài thai, sợ nàng dọa người, liền đem nàng bỏ ở trong tiểu viện không thèm quan tâm .
May mắn Ngải Địch bà bà thiện lương thấy nàng đáng thương, lẻ loi một mình, trong bụng còn có một tiểu sinh mệnh, liền thường xuyên lại đây chiếu cố nàng, nên mới làm cho tiểu Liễu Thanh có thể thuận lợi chuyển kiếp sinh ra. Chính là tiểu Liễu Thanh sinh ra giống như không được mẫu thân hoan nghênh a, theo bà bà trong trí nhớ cùng di ngôn lúc nàng lâm chung cũng biết, lúc trước chính là bởi vì hoài thai mới bất đắc dĩ rời đi hoàng cung, sẽ không còn được gặp lại nam nhân mà nàng cuồng dại yêu luyến, cho nên đối với hài tử còn chưa sinh ra cũng là oán hận, hài tử sau khi sinh nhìn cũng chưa liếc mắt một cái.
May mắn là mình không phải hài tử bình thường, kiếp trước đã trải qua hạnh phúc thời thơ ấu, nên trong lòng cũng không vì thân thế kiếp này mà bi thương, cũng sẽ không đối mẫu thân tâm sinh oán giận. Nghĩ đến chính mình chung quy được nàng sở sinh, mặc dù chưa thấy mặt, nhưng này một phân ân tình vẫn muốn hoàn lại, về sau liền thay nàng đi gặp nam nhân kia, nếu hắn vẫn ở trong hoàng cung, liền thay nàng chuyển đạt này một phân si tình.
Chính là vẫn là không biết phụ thân hiện tại là ai a, nương của y một chút tin tức đều không có lưu lại, ô. . . . . . Mới ra sinh ra đã không cha không nương ôi hài tử đáng thương a, hoàn hảo có Ngải Địch bà bà hảo tâm thu lưu y.
Mạn Tư trấn nơi Liễu Thanh ở mặc dù không lớn, nhưng vì gần ma thú rừng rậm, người đến người đi, lượng tin tức thật phi thường lớn. Kết hợp với trí nhớ của bà bà, biết nơi này là một thế giới ma pháp cùng thế giới nguyên sơ bất đồng, mọi người gọi nơi đây là Áo Đặc đại lục. Này phiến đại lục phi thường rộng lớn, có rất nhiều chủng tộc sinh sống, trừ bỏ nhân loại chiếm số lượng lớn nhất, còn có long tộc, tinh linh, người lùn, địa tinh, thú nhân, dực nhân tộc, cùng với đại lượng ma thú, chính là này long tộc thấy thế nào đều giống thằn lằn lớn có cánh dài, sao có thể cùng long ở thế giới nguyên sơ so sánh a
Lịch sử tồn tại của Áo Đặc đại lục phi thường lâu dài, hiện tại đã muốn là thần ân lịch năm 11954, chính là không biết vì sao, trình độ xã hội văn minh phát triển rất thấp, cùng cha nương từng giảng giải cho y về lịch sử Hoa Hạ không giống nhau, xã hội nô lệ còn bị vây trong lạc hậu, phần đông đều sử dụng nô lệ là nhân loại cùng các loại nô lệ dị tộc khác. Trên đại lục mọi người đều tôn sùng vũ lực, tuân theo lý niệm cường giả vi tôn
Nơi này tu luyện chủ yếu theo hai loại, một loại là kiếm sĩ lấy rèn luyện thân thể là việc chính để sinh ra đấu khí, loại còn lại là ma pháp sư câu thông ma pháp nguyên tố trong thiên địa để phóng thích ra uy lực thật lớn. Ngoài ra còn có kỵ sĩ, luyện kim thuật sĩ, đạo tặc, ám sát giả, cùng các loại chức nghiệp linh tinh khác.
Trong đó kiếm sĩ có thể chia làm mười cấp: kiến tập kiếm sĩ, sơ cấp kiếm sĩ, trung cấp kiếm sĩ, cao cấp kiếm sĩ, kiếm sĩ, đại kiếm sĩ, kiếm sư, đại kiếm sư, kiếm thánh cùng kiếm thần trong truyền thuyết.
Ma pháp sư tương ứng cũng chia làm mười cấp: kiến tập ma pháp sư, sơ cấp ma pháp sư, trung cấp ma pháp sư, cao cấp ma pháp sư, ma đạo sĩ, đại ma đạo sĩ, ma đạo sư, đại ma đạo sư, pháp thánh cùng pháp thần trong truyền thuyết.
Kiếm sĩ khi đạt tới sơ cấp kiếm sĩ trong cơ thể sẽ sinh ra đấu khí, bởi do tồn tại ma pháp nguyên tố, đấu khí cũng sẽ có màu sắc tương ứng, theo từ thấp đến cao phân biệt là bạch, lam, hoàng, hồng, tử, ngân, kim, cả thảy có bảy màu sắc.
Ma pháp nguyên tố chính là thủy, hỏa, thổ, mộc, phong, lôi, quang, ám, không gian, chín đại nguyên tố, kiến tập ma pháp sư có thể bước đầu cảm ứng ma pháp nguyên tố, sơ cấp ma pháp sư có thể sử dụng sơ cấp ma pháp, pháp thánh đương nhiên có thể sử dụng cấm chú.
Pháp thần cùng kiếm thần có lĩnh vực riêng của chính mình, ở trong phạm vi lĩnh vực hắn chính là chúa tể.
Ma thú là một loại sinh vật đặc biệt của thế giới ma pháp Áo Đặc đại lục, được chia làm chín cấp, thậm chí còn có thần thú siêu việt hơn chín cấp tồn tại, chính là loại này chỉ tồn tại trong truyền thuyết, cũng không có người thấy qua, có lẽ ở sâu nhất trong ma thú rừng rậm sẽ có.
Ma thú bình thường đều là hình thể thật lớn, vũ lực công kích cùng ma pháp công kích đều trọn vẹn, cho nên vô luận là vũ lực công kích hay là ma pháp công kích lực đều so với nhân loại cường đại. Trong đó ma thú vừa đến tam cấp gọi là sơ cấp ma thú, ma thú tam cấp trong cơ thể hội sinh ra tinh hạch, tứ đến lục cấp gọi là trung cấp ma thú, thất và bát cấp gọi là cao cấp ma thú, bắt đầu sinh ra trí tuệ, trong chiến đấu cũng không có dựa vào bản năng, cho nên lực công kích càng mạnh.
Cửu cấp gọi là thánh thú, có thể biến hóa hình thể, có thể mở miệng nói chuyện, trong truyền thuyết còn có tồn tại thập cấp thần thú phi thường khủng bố, thực lực sánh ngang kiếm thần cùng pháp thần.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét