Trong thế giới rộng lớn này
Chúng ta gặp nhau và yêu nhau...
Đó... chính là định mệnh
Và khi... chúng ta chia tay nhau
Đó... cũng là định mệnh
Định mệnh của anh và em...



Ta đã trở lại *tung hoa* *đốt pháo* *lắc mông* ka ka ka ^0^

Thứ Năm, 13 tháng 12, 2012

A Bảo - Chương 4(2)



"Xin hỏi"


Lắp bắp nửa câu nói cũng nói không tốt, cúi đầu nhìn thấy đôi giầy rách nát của mình. Tử Sở sợ hãi cảnh giác, ngay cả dũng khí để nhìn A Bảo cũng không có.


"Tôi muốn năm cái."


A Bảo chỉ lo cùng ông chủ nói chuyện căn bản không để ý tới hắn, cứ như hắn là không khí, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn hắn cái nào.


Ai, cậu ấy như thế nào hội để ý ta.


Tử Sở nhớ tới quá khứ không tốt, hắn lắc đầu, xoay người muốn rời khỏi. Trước khi rời đi hắn nhịn không được lại quay đầu liếc mắt nhìn A Bảo một cái.


Lại chú ý tới vật thể hình vuông màu bạc sáng đến trong suốt ở đằng sau yên xe, trên mặt của nó chỉ có một mình A Bảo.


Người bình thường sẽ không đi chú ý tới loại địa phương nhỏ này, nhưng cố tình Tử Sở lại là quái nhân cả ngày đi đường hết nhìn đông tới nhìn tây, nhìn xem có thể hay không nhặt được tiền, cho nên đối với vật thể màu vàng hay màu bạc thì đặc biệt có độ mẫn cảm cao.


Có lẽ chính là vấn đề về góc độ đi, Tử Sở càng đến gần vật thể đó, cơ hồ đều đem mặt dính sát vào, vẫn không thấy mình.


Vươn bàn tay đang phát run huy huy ở giữa ông chủ cùng A Bảo, hai người kia ngay cả một chút nháy mắt cũng đều không có, tiếp tục mua bán.


Một khi phát giác chính mình "Không thấy" lại không nhận biết người của thế giới này, sẽ có tâm lý sợ hãi, khó tránh khỏi sẽ tìm một người có điểm quan hệ với mình mà dựa vào, cũng giống như người chết đuối cho dù là rơm rạ cũng bám lấy.


Tổng không thể đi theo ông chủ không có một chút quan hệ nào với mình đi?


Đương nhiên A Bảo và mình cũng là không có mối quan hệ nào a, bất quá ít nhất bọn họ mặc cùng một kiểu đồng phục a (=.=).


Chính là như vậy, cho nên hắn mới đi theo A Bảo.


Sau đó… thì sao?


Cái bản đồ trong đầu dường như dần dần thành hình lại, hẳn là biết như thế nào về nhà. Nguyên lai nhà của A Bảo gần với nhà của mình, chỉ cách có hai con phố. Chính là mình lại giống như một con quỷ xấu xí, cứ bám bên người cậu ta.


Có lẽ bởi vì quá khứ đã rất thích A Bảo, cho nên hiện tại dư độc chưa tiêu?


Nhất định là như vậy đi.


Nếu ở lâu thêm một chút, ta hẳn là sẽ càng chán ghét con người trong ngoài không đồng nhất này. Sau đó sẽ càng hết hy vọng mà rời đi, từ nay về sau hoàn toàn thoát khỏi thói quen mê luyến A Bảo.


Tử Sở trong lòng tự nhủ với mình như vậy.

-------------------------------------------------------------------------------

"Oa ha ha ha ha cáp ~~"


A Bảo nhìn thấy mặt trên của tờ tạp chí lá cải là một nữ nghệ sĩ với bộ ngực bá đạo bị chỉnh hình thất bại, nhịn không được phá lên cười.


"Biến thành hình tứ phương oa ha ha ha ~~"


Cậu một bên cười một bên đem tạp chí chuyển qua bên cạnh rồi chỉ vào tấm hình kia, để cho người tàn hình ngồi ở bên cạnh cậu xem.


Người ta nói, thói quen là một chuyện tình thực khủng bố.


Mới ngắn ngủn một tháng, A Bảo bắt đầu quen với việc có một người tàn hình đi bên cạnh mình.


Từ trước, A Bảo chỉ có một mình.


Ba ba của A Bảo suốt ngày đi công tác ở bên Mỹ, A Bảo đã vài tháng rồi không nhìn thấy ông. Mẹ của A Bảo là người tình số một của ba ba, A Bảo cho rằng bà không thích mình, cho nên sau khi lấy được một khoảng tiền liền ly khai, A Bảo từ lúc ba tuổi đã không còn thấy bà.


Các anh của A Bảo là do người vợ chính thức của ba ba sinh ra, bọn họ đều giống với mẹ của mình, đối với A Bảo tiểu tạp chủng đột nhiên toát ra này vẫn thực ghét bỏ.


Nghe giống như bối cảnh của cô bé lọ lem đúng không? Chính là cá tính của A Bảo cùng cô bé lọ lem nhu nhược dịu ngoan lại bất đồng.


Bác gái suốt ngày mắng cậu, cậu lại lấy tấm hình chụp bà và viên quản lý đang yêu đương vụn trộm ra để nhạo báng lại bà.


Các ông anh đến tìm cậu phiền toái, cậu cũng sẽ không yếu thế.


Cho nên từ nhỏ đến lớn cậu phải thường thường cùng bọn họ đánh nhau, này cũng là nguyên nhân vì sao cho dù chết cậu vẫn không muốn có học trưởng.


Sau đó tới trường lại biên soạn kịch bản cho việc mình cùng các ca ca đánh nhau tới mặt mũi điều sưng thành một việc nhỏ như con thỏ là té bị thương.


Ở trước mặt bạn bè, cậu cực lực muốn duy trì một hình tượng hoàn hảo.


Bởi vì những người này đều vì cậu tốt nên mới cùng cậu một chỗ. Nếu để cho bọn họ biết bộ mặt khác của cậu, khẳng định không ai sẽ thích cậu.


Giống như người nhà của cậu vậy.


Không ai nghe cậu nói chuyện, không ai thật sự muốn cùng cậu một chỗ.


Vẫn là một mình cô độc, nhưng hiện tại… nguyên lai cảm giác có bạn là như thế này?


"Nếu ngươi có thể cho ta thấy thì tốt biết mấy." A Bảo nói.


Hắn thường thường nghĩ người kia rốt cuộc có bộ dáng gì, thân cao hay thấp, là một tên gầy hay là một tên mập mạp. Có lẽ sẽ giống với rất nhiều nam sinh trong lớp thần tình hiền hòa? Bằng không chính là bộ mặt du thủ du thực đi.


Nhưng vẫn như cũ nhìn không thấy.


Có đôi khi cậu cảm thấy lão già chết tiệt kia là lừa cậu đi, rõ ràng cậu thật sự muốn thấy a.

-------------------------------------------------------------------------------

"Mang Hồng Lâm, ngươi mở cửa cho ta " A Bảo đứng trước cửa phòng của người anh thứ hai gào thét.


"Sảo thí a." Cửa phòng mở ra, người anh thứ hai của A Bảo vẻ mặt khó chịu đứng trước cửa.


Hắn bộ dạng tuyệt không giống A Bảo, anh cả cũng không giống.


A Bảo cùng với người trong nhà không có nủa điểm giống nhau, cậu hẳn là giống người mẹ vô trách nhiệm của mình đi.


Này có thể cũng là một trong những nguyên nhân bọn họ bài xích cậu đi.


"Đồng hồ đâu."


"Ai lấy của ngươi? Bệnh thần kinh." Nói xong hắn đóng cửa lại.


"Có." A Bảo nhanh tay giữ lại cánh cửa, biểu tình hung ác không khác gì nhân viên công ty đi đòi nợ a.


Đó là thứ mà ba ba tặng cho cậu, là thứ rất trọng yếu.


Ba ba suốt ngày không có ở nhà, nên lúc cậu bị người khác khi dễ sẽ không thể bảo hộ cậu, ba ba luôn lạnh lùng thản nhiên, cho tới bây giờ cũng không có hỏi qua tình hình cuộc sống của cậu.


Cho nên A Bảo thường thường ở trong lòng oán hận ông căn bản không giống một người ba ba, không xứng làm ba ba.


Bất quá, cậu còn nhớ rõ vào sinh nhật mười bảy tuổi của mình, ông đã từ nước ngoài mua một cái đồng hồ thật sang trọng về tặng cho cậu.


Cậu biết rõ nếu Mang Hồng Lâm thiếu tiền nhất định hội mơ ước đến cái đồng hồ của cậu, mỗi lần không có tiền hắn luôn trộm thứ gì đó của cậu.


"Đã nói ta không lấy của ngươi, người lại muốn gì nữa đây?"


Mang Hồng Lâm thân cao không thua A Bảo thân hình lại béo tốt dùng sức đẩy A Bảo ra ngoài, A Bảo không chút nghĩ ngợi nắm tay liền hướng mặt hắn đánh tới.


Mang Hồng Lâm ăn đau cũng lập tức giơ lên nắm tay phản kích, sau đó hai người ngươi một quyền ta một cước đánh thành một đoàn.


"Uy! Làm sao lại như vậy! Mau dừng lại cho ta! Nếu không dừng lại ta lấy dao đâm ngươi"


Nữ nhân mới về đến nhà liền nhìn thấy hai người đang đánh nhau, bà gầm rú, người anh cả nghe thấy tiếng ồn cũng từ trong phòng chạy ra xem náo nhiệt.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét