Trong thế giới rộng lớn này
Chúng ta gặp nhau và yêu nhau...
Đó... chính là định mệnh
Và khi... chúng ta chia tay nhau
Đó... cũng là định mệnh
Định mệnh của anh và em...



Ta đã trở lại *tung hoa* *đốt pháo* *lắc mông* ka ka ka ^0^

Thứ Ba, 11 tháng 12, 2012

A Bảo - Chương 4(1)



Mội cái đùi gà vàng óng giòn xốp được đựng trong hộp tiện lợi, dùng chiếc đũa nhẹ nhàng khiều một cái, liền lộ ra phần thịt trắng noãn sáng bóng.


"Thật thơm a."


A Bảo gắp đùi gà há to mồn cắn một miếng, tán thưởng không thôi.


"Ta nói với ngươi a, linh hồn là ăn không được đùi gà đi. Ngươi vẫn là mau ngoan ngoãn trở về với thân thể của ngươi đi."


A Bảo một mặt cắn thịt gà, một tay cầm hợp tiện lợi đi tới ghế dựa bên cạnh bàn học nói.


Hắn có thể cảm giác được âm hồn không tan kia đang an vị ở nơi nào.


Bất quá cậu lại không biết đối với Tôn Tử Sở mà nói, cho dù có trở về cũng chỉ có cơm trắng chan thịt nước, đâu thể nào có chân gà cho hắn ăn a?


Cho nên"Kế hoạch tác chiến bằng đùi gà" cũng giống như "Kế hoạch lăng nhục", "Kế hoạch đe dọa", "Kế hoạch dùng cha mẹ để uy hiếp" cùng "Kế hoạch dùng tiền để dụ dỗ từng cái đều giống nhau, tuyên cáo thất bại.


A Bảo nổi giận đem hộp tiện lợi cùng đôi đũa quăng lên bàn, phiền toái nhìn về phía chỗ ngồi không một bóng người kia.


Ông lão kia nói, linh hồn của một người sở dĩ cứ bám theo người khác, nhất định là trong lòng đối với người kia có niệm (đại loại là giống như ước ao, hy vọng, tưởng niệm, thù ghét, oán hận… về người mà mình để ý a) rất là mãnh liệt.


Về phần là hảo niệm hay là ác niệm, chỉ có một mình linh hồn kia rõ ràng.


Nếu biết chủ nhân của linh hồn này là ai, có lẽ còn có thể đi thỉnh người nhà của hắn đem hắn kêu gọi về a. Chính là hiện tại đang nghỉ hè, tất cả mọi người đều không tới trường học , ai biết là linh hồn không ngoan của người nào đang chạy loạn a.


"Chẳng lẽ ta với hắn cùng trải qua kỳ nghỉ hè này a?"


"Có lẽ là cùng nhau sống chung cả đời đi."


"Ta không cần!"


"Không muốn ở chung a!"


"…"


Ông lão kia thật đúng là lạ lùng a! Nhưng nghe ra sự việc thật sự là nghiêm trọng a.


Hiện tại A Bảo rất là phiền toái nên mở TV xem, thấy đang tổng hợp tin tức về việc gọi hồn, liền cảm thấy buồn nôn.


"Ngươi mau trở về đi. Có chuyện gì đợi khai giảng rồi tiếp tục thep ta có được không? Ngươi muốn bám bao lâu đều được."


Vẫn là ngồi ở kia không đi.


"Vậy ngươi nhanh lên hiện thân đi, đem sự tình nói rõ ràng sau đó mau cút."


Vẫn là ngồi ở chỗ kia.


Ông lão kia nói, nếu không phải thiệt tình muốn thấy, thì tuyệt đối nhìn không thấy a.


Nếu thật sự có tâm, chẳng những có thể nhìn được, còn có thể chạm vào.


Ai, ai sẽ thiệt tình muốn nhìn thấy một cái linh hồn a!!? Càng miễn bàn là sẽ đụng vào a.


"Ngươi không cần làm bài tập hè sao?"


Ngay cả A Bảo cũng cảm thấy được vấn đề mà mình hỏi là ngu xuẩn đến bất khả tư nghị a, có thể thấy cậu đã có điểm cam chịu a.


"Phiền chết được."


A Bảo đứng lên đi tới phòng WC, vốn nghĩ muốn thuận tay lấy một quyển hoa hoa công tử vào vừa đi đại tiện vừa đọc, nhưng nghĩ đến đối phương có thể nhìn thấy mình, có điểm không tốt cho nên cậu rất không tình nguyện mà lấy một quyển sách "Như thế nào để phát triển mối quan hệ" đi vào.


"Uy! Đừng có mà nhìn loạn trong phòng của ta a."


Trước khi đóng cửa A Bảo còn thăm dò công đạo một chút, nếu siêu kích A Phiến (nói nhỏ một chút a… thứ này không tốt cho trẻ nhỏ a ^3^) ở ngăn kéo phía dưới bị phát hiện cũng rất là mất mặt a.


Đi đi đi! Bình thường ở trường học phải bảo trì hình tượng đã muốn đủ phiền toái, giờ còn phải đối với một linh hồn mà mình không nhìn thấy cũng phải bảo trì hình tượng tốt bụng a?


Mình thật sự đủ phiền a!


Cứ việc như thế A Bảo vẫn là cố gắng khắc chế lực đạo đại tiện của mình, sợ nếu dùng quá sức tên bên ngoài sẽ nghe được thanh âm phốc phốc rất lớn, sau đó… mất mặt a.

---------------------------------------------------------------------------

Phòng của A Bảo có chút loạn a, tạp vật rất nhiều, xem ra cậu ta cũng không có thói quen đem đồ vật bỏ lại chỗ cũ a.


A Bảo sau khi ngủ dậy không có xếp chăn bông, gối đầu thường thường đều là nước miếng.


A Bảo cả ngày không phải chơi điện tử chính là xem tranh châm biếm, trên bàn học là cái cặp sách từ lúc nghỉ hè chưa từng mở ra.


A Bảo buổi tối ngủ sẽ gáy to, còn có thể nói mớ "Mau bại cho ta! Ngươi này khối bánh bích quy” (ha ha ha… sặc sụa).


A Bảo nhìn thấy con gián sẽ trực tiếp dùng chân dậm nát, sau đó mặt không đổi sắc lấy giấy vệ sinh lau đi con gián bị bẹp dí dính dưới bàn chân.


A Bảo ở nhà, cùng A Bảo khí chất mĩ thiếu niên ở trường học hoàn toàn khác nhau, chẳng lẽ nói đây là anh em song sinh có diện mạo giống nhau sao?


Trong tưởng tượng của Tử Sở, A Bảo xinh đẹp tao nhã như vương tử hẳn là sẽ có cuộc sống cao quý. Tỷ như nói, chiều tà, A bảo hẳn là phải ngồi ở chiếc ghế được trạm trỗ hoa văn đẹp đẽ. Bên trên cái bàn cùng kiểu dáng với cái ghế là bộ trà cụ màu trắng được nạm vàng, A Bảo trong tay cầm một quyển sách văn học, một mặt uống hồng trà cao cấp hương thơm thanh nhuần, ngẫu nhiên dùng ngón tay thon dài cầm khối điểm tâm tinh xảo để vào trong miệng, một mặt đọc.


Trên thực tế là, vào buổi chiều A Bảo sẽ từ tủ lạnh lấy ra mấy lon bia, ngồi dưới sàn nhà nhìn chằm chằm TV, trong tay cầm cái điều khiển, trên sàn nhà là một ổ máy cùng màu với cái điều khiển, một mặt uống bia, ngẫu nhiên dùng ngón tay thon dài cầm đồ nhắm hướng miệng, một mặt chơi điện tử.


Đây là A Bảo, không phải là anh em sinh đôi, bởi vì A Bảo chỉ có hai người anh so với cậu lớn hơn vài tuổi.


Sau khi nhận ra rõ sự thật này, Tử Sở từ nhận mình có một chút kinh ngạc.


Phải nói, không phải chỉ là một chút kinh ngạc, là rất lớn rất lớn khiếp sợ.


A Bảo hoàn mỹ trong lòng nguyên lai không có tồn tại trên thế giới này a.


A Bảo nguyên lai cũng không khác biệt với người khác, cũng là “Phàm nhân” a.


Đã biết hơn một năm qua chỉ là ảo tưởng cùng yêu say đắm, đột nhiên giống như mọi thứ điều sụp đổ. Cái loại cảm giác này so với si mê thần tượng còn muốn hư ảo hơn a, A Bảo không phải là A Bảo, giống như thích một người thật lâu, lại phát hiện căn bản là không có người như vậy.


A Bảo là người dối trá, Tử Sở có cảm giác bị lừa nghiêm trọng.


Nhưng vì cái gì lại vẫn muốn ở bên cạnh cậu, nghe cậu nói chuyện. Vì cái gì không chạy nhanh về nhà, đi tìm một công việc làm thêm trong hè để giúp đỡ kinh tế của gia đình. Sao lại phải mỗi ngày đi theo A Bảo nhìn cậu làm những hành động cử chỉ không giống như A Bảo ở trong mộng, để tiếp tục nhận đả kích?


Ngay từ đầu đã là như vậy, bởi vì hắn tìm không thấy đường trở về.


Chính mình cũng không biết như thế nào lại biến thành loại cục diện này, chờ lúc hắn bừng tỉnh thế nhưng phát hiện mình đã ngồi ở phía sau xe đạp của A Bảo.


Giống như cảnh tượng trong ảo tưởng, A Bảo chở hắn.


Lúc ấy Tử Sở bởi vì bị dọa ngây người còn từ trên xe đạp ngã xuống đất.


Chính là nhìn nhìn bốn phía, dường như nơi này rất quen thuộc a, chính là hắn một chút cũng nhớ không ra a. Nghĩ không ra nhà của mình ở đâu, cũng nhìn không ra đường nào với đường nào a. Giống như có cái bản đồ ở trong đầu, sau đó không biết như thế nào cái bản đồ đó đột nhiên lại thất lạc.


Không có biện pháp đành phải đuổi theo xe đạp của A Bảo, cậu đang đứng ở ven đường mua đồ.

---------------------------------------

p/s: ô ô ô... chương này hình tượng tiểu Bảo trông ta hoàn toàn sụp đỗ a T^T. Chẹp... chẹp... nhưng không sao a, so với hình tượng hoàn mỹ kia thì ta thích hình tượng này hơn a ^^

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét