Trong thế giới rộng lớn này
Chúng ta gặp nhau và yêu nhau...
Đó... chính là định mệnh
Và khi... chúng ta chia tay nhau
Đó... cũng là định mệnh
Định mệnh của anh và em...



Ta đã trở lại *tung hoa* *đốt pháo* *lắc mông* ka ka ka ^0^

Thứ Hai, 10 tháng 12, 2012

Khổ Đinh Trà - Chương 8(3-4)



Ta đã quay trở lại a ^^. Xin lỗi vì sự chậm trễ của ta a. Tuần trước có việc nhà nên không post bài được. Mianheyo~

-----------------------------------
 

Lại tìm một cái công trường? Chỉ sợ không thành, phụ cận không thấy có nơi nào đang thi công, mà hắn không muốn cách Nhạc Dao quá xa.


Cái kia, ngoại trừ làm công nhân, mình còn có thể làm gì? Ai, thực phiền a, sớm biết như vậy thì khi còn bé học một chút kỹ thuật, lúc này có lẽ còn có thể tìm được công việc ổn định. Nhưng hiện tại, rốt cuộc phải làm gì a? Cũng không biết sinh nhật của Dao Dao là lúc nào, đến ngày đó, mình thật có thể tặng y một khung Piano sao?


Bực bội bá bá tóc, Giang Duệ rốt cuộc biết được phiền não khi làm một tiểu nhân vật. Nhìn xung quanh một vòng, cũng không biết hai gã vệ sĩ ngu ngốc (^3^) đang ở nơi nào, thật muốn đánh bọn họ một trận, hả giận cũng tốt a.


Hắn đang nghĩ ngợi, ánh mắt đột nhiên dừng lại trên người một bà lão, trong lúc nhất thời không khỏi ra nâng thần trí (tạm hiểu là linh quang chợt lóe và ảnh đã tìm ra cách kiếm tiền ke ke). Qua nửa ngày, hắn đột nhiên đứng lên, đi thẳng đến bên người bà lão.


“ Bà lão, ta... ta muốn hỏi” Giang Duệ trong lúc nhất thời tựa hồ có điểm không biết nên mở miệng như thế nào. Sau khi khoa tay múa chân vài cái, cũng không biết nên như thế nào hỏi.


“Ngươi muốn hỏi cái gì?” Bà lão không kiên nhẫn ngẩng đầu nhìn Giang Duệ, tiếp theo… trong nháy mắt hai mắt liền phát sáng: Sách sách, nhóc con rất đẹp trai, nếu là cháu của mình thì hẳn là hảo. Nghĩ tới đây, trên mặt không còn lạnh lùng, mà là nổi lên tiếu dung chồng chất.


“A, ta chính là muốn hỏi một chút, làm cái này... kiếm được tiền sao?” Giang Duệ chỉ chỉ thùng rác trước mặt, hắn trông thấy trong túi của bà lão đã chứa rất nhiều bình nước khoáng rỗng.


“Ân, còn có thể a, ngoài lo được cuộc sống ấm no, cũng có thể kiếm thêm ít lợi nhuận.” Nếu đổi là người khác, bà cũng không có nói như vậy. Phải biết rằng, nếu nói như vậy sẽ xuất hiện nhiều người đoạt bát cơm của mình a. Bất quá Giang Duệ đẹp trai như vậy, thoạt nhìn bộ dạng cũng nhu thuận (=.=|||… già mà còn mê giai a), cho nên bà rất cao hứng, nhịn không được liền thành thật với nhau.


“Cậu trai trẻ, ngươi tuổi trẻ lực tráng, nếu nỗ cố gắng, lợi nhuận khẳng định so với lão bà tử như ta sẽ nhiều hơn a.”


Bà lão lại bới ra một cái bình rỗng, vừa hướng Giang Duệ ân cần dạy bảo: “Phải nói là cái này việc a, có hơi dọa người một chút, đương nhiên, đây là người ngoài nói. Chúng ta dựa vào sức lao động của mình kiếm miếng cơm, có cái gì mà dọa người a, ngươi nói có phải không? Cậu trai trẻ ta nói cho người biết nhặt rách kỳ thật không có gì đáng xấu hổ. Những kẻ tuổi trẻ tài cao, không thạo một nghề chỉ biết đánh đấm, lại còn ăn mặc trang điểm xinh đẹp rêu rao khắp nơi, không biết đã làm hao tốn bao nhiêu tiền mồ hôi nước mắt của cha mẹ, những người như vậy thật đáng xấu hổ…”


Bà lão rốt cục niệm xong một tràng dài, quay người lại, đã không nhìn thấy bóng người, không khỏi chẹp miệng, giận dữ nói: “Ai, hiện tại mấy người trẻ tuổi thật sự là quá táo bạo a.”


Giang Duệ rốt cục lại tìm được một con đường làm giàu khiến mình có thể phát tài a. Hắn kích động đi tới cửa hàng tạp hóa mua một cái bao và một cây móc, lập tức bắt đầu đi nhậm chức (^^). Bất quá chỉ là một con phố, lại khiến cho hắn nhặt được hơn ba mươi cái cái nắp bình cùng hơn bốn mươi cái bình nước khoáng.


Giang Duệ là gia hỏa có bộ mặt dày kinh người. Bất quá dù vậy, khi thấy những ánh mắt kinh ngạc của người đi đường, sự tự ti mà hắn chưa bao giờ có cũng bắt đầu xuất hiện. Ho hai tiếng ưỡng ngực, nhịn không được tự mình đả thông khí (bé đang tự an ủi mình a ^^).


Có cái gì dọa người a, dựa vào sức lao động của mình kiếm miếng cơm thì đã sao. Giang Duệ, không cần để ý tới những người này, bọn họ chỉ là bởi vì ngươi quá đẹp trai, cho nên không nghĩ tới ngươi lại có thể cần kiệm chất phác như vậy mà thôi (ta sặc… khụ khụ…). Hừ, một đám nhà quê không quen mặt, đều là ếch ngồi đáy giếng chưa thấy qua trai đẹp như ta a. Đúng, không cần phải đem bọn họ để ở trong lòng. Ngươi làm việc của ngươi, bọn họ nhìn thì kệ bọn họ, coi như ngươi đáng thương đáng thương giùm bọn họ a. Sinh mệnh của một người, có bao nhiêu cơ hội có thể thấy được người đẹp trai anh tuấn như ngươi a?


Tự mình ổn định xong tâm lý cho mình, Giang Duệ một lần nữa ưỡn ngực, dọc theo đường rày xe lửa (theo ta biết hình như ở TQ có xe lửa đi trên đường cái của thành phố a, chắc vậy đi) cố gắng cần mẫn lao động. Hành động của hắn đã mấy lần đánh vỡ hình tượng siêu việt cực hạn của chính mình, làm cho khóe miệng của hai gã vệ sĩ theo sau hắn co quắp, miệng sùi bọt mép. Thế cho nên thỉnh thoảng có thể nghe thấy vài tiếng kêu sợ hãi: “Trời ạ, có người mắc chứng động kinh a.” (té ghế ha ha ha)


Nhặt đến trưa, nhìn xem sắc trời, Nhạc Dao cũng sắp tan sở. Vì vậy hắn đem những gì nhặt được hướng một trạm thu mua phế phẩm ở phía trước bán đi, đổi được mấy tờ tiền giấy nhăn nhúm. Hắn cẩn thận đếm, rồi bỏ vào trong túi áo.


Trên người khó tránh khỏi có chút ô uế, Giang Duệ do dự một chút, đi đến một cái chợ mua một bộ quần áo vỉa hè. Sau đó đi đến nhà tắm công cộng nhanh chóng tắm rửa, thay một bộ quần áo sạch sẽ mới chạy đi. Lại nhìn sắc trời, thời gian có chút không kịp a, vì vậy lập tức vung hai chân, hướng về phía ga điện ngầm chạy đi.


Rất xa đã nhìn thấy Nhạc Dao đang đứng trước cái cột mà hôm qua mình dựa nhìn quanh khắp nơi, bởi vì hắn thay đổi quần áo, cho nên y trong lúc nhất thời không nhận ra Giang Duệ. Thẳng đến khi đối phương chạy đến trước mặt, y mới giựt mình quái lạ kêu lên: “A, như thế nào thay quần áo rồi? Di? Tóc còn ẩm ướt , ngươi trước khi đi đã tắm rửa?”


“Ân, chỉ là đơn giản tắm qua loa thôi.” Giang Duệ hàm hồ lên tiếng, sau đó kéo tay Nhạc Dao đi vào ga điện ngầm, một bên hỏi y: “Ngươi ở đây chờ ta a?”


“Đúng vậy, bởi vì ngày hôm qua ngươi đã ở đây chờ ta, cho nên ta không biết ngươi hôm nay có tới hay không. Kỳ thật ta nghĩ ngươi không cần mỗi ngày đều đưa rướt ta, nơi này là khu náo nhiệt, không có khả năng có kẻ bắt cóc. Nhưng là ta biết rõ ngươi nhất định sẽ không nghe.” Nhạc Dao bất đắc dĩ nhìn Giang Duệ, ở chung đã hơn một năm, y có thể không biết rõ tính tình của đối phương sao?


“Thật thông minh.” Giang Duệ vuốt mũi Nhạc Dao một cái, vui tươi hớn hở nắm cả eo của y rảo bước vào toa tàu điện ngầm.


Bởi vì đúng vào giờ tan tầm, cho nên tàu điện ngầm rất đông đúc. Giang Duệ đem Nhạc Dao hộ tại trong lòng, miễn cho y khỏi bị người đụng đến.


Nhạc Dao tựa hồ rất vui vẻ, một đường nói một ít chuyện thú vị khi mình làm ở đài truyền hình. Giang Duệ trong lòng nhẹ nhàng cảm thán người yêu tựa hồ trở nên vui vẻ hơn, xem ra đồng nghiệp của y cũng thật không sai a.


Đột nhiên, Nhạc Dao ngừng nói, tầm mắt dời tới bên người Giang Duệ. Hắn nghi hoặc nhìn lại, liền thấy một bà lão đang gian nan nắm lấy tay vịn, cả thân thể đều có chút loạng choạng.


Nhạc Dao cúi đầu nhìn nhìn vài thiếu niên đang ngồi trên ghế, tóc nhuộm đủ mọi loại màu sắc, trên tay đeo nhẫn bạc đầy khoa trương, mang kính râm, nhìn như một tiểu đội. Xem ra muốn bọn họ nhường ghế cho bà lão là đều không thể a. Y thở dài, bất đắc dĩ ngẩng đầu, tiếp tục đồng tình nhìn bà lão kia.


Không cần y nói, vẻn vẹn vài động tác cùng ánh mắt của y, Giang Duệ biết trong lòng y đang suy nghĩ gì.


Trong nội tâm âm thầm buồn cười, Dao Dao của hắn thật sự là thiện lương a. Nhưng hết lần này tới lần khác cá tính của y lại có chút mềm yếu, rõ ràng muốn làm cho mấy tên nhóc kia nhường ghế cho bà lão, rồi lại không dám trêu chọc người ta. Thiệt là, có ta ở bên cạnh ngươi, ngươi sợ cái gì a?


Bất quá trong lòng cũng biết Nhạc Dao chính là loại tính cách này a.


Vì vậy Giang Duệ một tay đem Nhạc Dao ôm vào lòng, tay kia vỗ vỗ bả vai một tên nhóc gần hắn nhất nói: “huynh đệ, bà lão đứng quá cực khổ, làm ơn nhường cho cái chỗ ngồi a.”


Tên nhóc kia không kiên nhẫn liếc nhìn Giang Duệ: “Bà ta là mẹ ngươi a? Nhàn sự lại còn quản rộng a.” nói xong còn hất đầu qua một bên, nói rõ không muốn nghe lời Giang Duệ.


Giang Duệ nghĩ thầm tốt a, rốt cục gặp phải người có thể cùng ta đối đầu a. Tâm của tên nhóc này cũng bị cẩu tha rồi, một điểm cặn bã cũng không thừa a. Vậy thì không có biện pháp, đều là bại hoại không có quan niệm về đạo đức lương tâm, nếu lời nói không thể phân cao thấp, vậy thì chỉ có thể động tay.


Nhạc Dao nhìn vào ánh mắt của hắn cũng biết hắn muốn làm gì rồi? Vốn muốn ngăn cản, nhưng khi nhìn thấy bà lão càng ngày càng cong lưng, y liền nhịn được, nghĩ thầm nắm đấm của Giang Duệ ngẫu nhiên dùng cho việc nghĩa cũng không tồi a.


Vừa nghĩ đến đây, liền thấy Giang Duệ xuất ra một đòn diều hâu bắt gà con đem tên nhóc kia từ trên ghế xách qua một bên, sau đó đối bà lão nói: “Bà...... Khụ khụ, bà lão, ngươi ngồi đi.”


Bà lão sợ hãi nhìn tên nhóc con đang không ngừng vặn vẹo giãy giụa la mắng trong tay của Giang Duệ, lại nhìn nhìn Giang Duệ, nhất thời sợ hãi trong mắt càng trở nên lợi hại. Đột nhiên, có một bàn tay đỡ cánh tay của bà, nghe thấy một thanh âm nhẹ nhàng ôn nhu nói: “Bà lão, ngươi ngồi đi, không quan hệ, bọn họ trả thù cũng là trả thù chúng ta, cùng ngươi không có quan hệ.”


Bà lão xem ra cũng thật sự là không kiên trì nổi, thế nên ngồi xuống, còn cảm kích hướng về phía Nhạc Dao nói cám ơn, lại bị tên nhóc kia tức giận đến chửi ầm lên: “Ngươi cảm ơn y làm gì a? Là ta nhường chỗ ngồi cho ngươi a, ta là bị ép ngươi có biết hay không?”


Mọi người trong toa xe đều đang chú ý đến tình hình chiến đấu đang phát triển ở bên này, nghe thấy thế đã có người phá lên cười. Giang Duệ tiện tay đem tên nhóc ném vào đám người, chỉ thấy… mấy tên nhóc còn lại đều đứng lên, nguyên một đám đằng đằng sát khí, một người trong đó đối Giang Duệ giơ ngón tay giữa lên: “Có chí khí a, ngươi có gan, đợi xuống xe, dám cùng chúng ta đấu một trận?”


“Được a, địa điểm ngươi tự chọn a.” Giang Duệ lông mi đều không động, chỉ là hai cánh tay đều cách xa lan can, hoàn ở eo của Nhạc Dao. Điều này làm cho Nhạc Dao cảm thấy có chút không có ý tứ, vội vàng muốn giãy ra, nhưng như thế nào cũng giãy không ra.


Đi qua đại khái năm sáu điểm dừng, Nhạc Dao chợt phát hiện mấy tên nhóc không hẹn mà cùng đứng lên, xem bộ dáng là muốn xuống xe. Y có chút khẩn trương, sợ Giang Duệ thật sự theo chân bọn họ đi xuống, lại thấy những tên đó nhìn cũng chưa từng nhìn Giang Duệ liếc mắt một cái, đã xanh mặt nhanh chóng đi xuống xe điện ngầm.


“Di? Giang Duệ, đây là có chuyện gì?”


Nhạc Dao ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn người yêu, lại thấy Giang Duệ bên miệng lộ ra một nụ cười, nhỏ giọng nói: “Tính bọn họ thông minh, nếu hảo hảo đi theo con đường tốt, tương lai cũng chưa chắc sẽ không thành tài a.”


“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra a?” Nhạc Dao quệt miệng, không phục nhìn Giang Duệ: Hừ, cười thực vô sỉ, không phải chỉ là thông minh một chút thôi sao, cần gì phải hướng mình khoe khoang a?


Giang Duệ bị vẻ mặt đáng yêu của Nhạc Dao chọc nở nụ cười, cúi đầu dán bên tai y nói nhỏ: “Đừng như vậy, trông thấy như ngươi vậy, ta đều hận hiện tại không thể đem ngươi đẩy ngã, cho nên đừng dụ dỗ ta phạm tội a, ngươi biết định lực của ta từ trước đến nay không được tốt lắm a.” (=.=|||)


“A...” Nhạc Dao khẽ kêu một tiếng, sát một cái mặt liền đỏ, vội vàng lấy ánh mắt hung hăng trừng Giang Duệ, ánh mắt liền phiêu hướng nơi khác. Không cần phải nói, phản ứng của y lại khiến Giang Duệ liên tiếp cười to.


“Kỳ thật mấy tên nhóc đó thực rất thông minh a.”


Đi trong hẻm nhỏ quen thuộc, Giang Duệ rốt cục cũng giải thích cho Nhạc Dao nghe: “Ngươi không có chú ý sao? Sau khi tên kia đưa ra yêu cầu muốn đánh một trận, ta liền đem hai cánh tay đều đặt ở eo của ngươi.”


“Ân, chuyện đó thì sao a?” Nhạc Dao trong nháy mắt nhìn Giang Duệ, một bộ kẻ dưới không ngại học hỏi, bộ dáng thật hiếu học a.


“Không có sao a, chỉ là tàu điện ngầm mỗi lần ngừng lại, ta đều có thể ôm ngươi vững như bàn thạch, cho nên mấy tên nhóc đó liền nhìn ra, biết rõ không thể trêu vào ta, vậy cũng chỉ còn có cách tránh né a” Giang Duệ nhún nhún vai, rất thực sự cầu thị nói.


“Cũng đúng a, đứng lâu như vậy, ngươi chỉ ôm ta, có thể ở mỗi lần tàu ngừng ngươi động cũng không động, hơn nữa ngay cả ta cũng đều bị ngươi ôm không động được. Cái này gọi...” Nhạc Dao đột nhiên vỗ đầu một cái: “A, ta đã biết, cái này gọi là công phu có phải không?”


Giang Duệ gật gật đầu, nắm bả vải của Nhạc Dao giận dữ nói: “Dao Dao, sau khi cùng ngươi ở cùng một chỗ, ta đã thay đổi nhiều lắm. Nếu là trước kia, vài tên đui mù như đám hôm này dám trêu ta, không làm cho bọn họ nếm đủ thì sẽ không dừng lại. Nhưng là hiện tại ngươi xem ta, lại chủ động cho bọn họ một cái cảnh cáo, để cho bọn họ thoải mái mà chạy trốn a.”


“Ân, nhưng ta cảm thấy rất tốt a, Giang Duệ như vậy, ta thật sự rất thích a.”


Nhạc Dao nhẹ nhàng cai đầu tựa vào bờ vại của Giang Duệ, sau đó mang theo ý cười nói: “Vì để thưởng cho ngươi hôm nay có hành động chính nghĩa, về nhà ta hầm xí quách cho ngươi ăn a. Ta nhớ được trong tủ lạnh còn một phần xương heo a, là lần trước chúng ta đi chợ mua a.”


“Tốt, ta thích nhất ngươi làm xí quách a.” Giang Duệ cũng cười, dưới ánh trăng nhàn nhạt, hiện lên bóng dáng của hai kẻ đang hạnh phúc.

----------------------------------

p/s: ô ô ô... tiểu Duệ của ta a, tại sao bé lại ra nông nỗi này a ô ô... còn đâu là khí chất anh hùng tiêu sái, đẹp trai phong lưu ni ô ô ô... nhưng................ ta thích bé như vậy a, phải là một tiểu công biết lo lắng cho tương lai như vậy thì tiểu thụ mới chết đứ chết đừ được a. Cứ tiếp tục phát huy như thế a ka ka ka...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét