Trong thế giới rộng lớn này
Chúng ta gặp nhau và yêu nhau...
Đó... chính là định mệnh
Và khi... chúng ta chia tay nhau
Đó... cũng là định mệnh
Định mệnh của anh và em...



Ta đã trở lại *tung hoa* *đốt pháo* *lắc mông* ka ka ka ^0^

Thứ Ba, 10 tháng 2, 2015

A Bảo - Chương 5(1)



Ta đã trở lại sau 2 năm mất tích và đã trở nên................. lười biếng hơn trước ak ka ka ka


................................................

 
A Bảo vừa mới tỉnh dậy nằm ở trên giường không nhúc nhích, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm trần nhà chuyển cũng không chuyển.

            Mỗi ngày sáng sớm rời giường đại khái cần mất mười phút đồng hồ để tỉnh lại, làm cho chính mình nhận rõ ràng cái gì là mộng cảnh, cái gì là sự thật.

            Này là thói quen đa nghi, là từ khi A Bảo còn nhỏ đã dưỡng thành.


            Nhớ rõ lúc còn nhỏ, bởi vì cảnh trong mơ quá thật, làm cho hắn thường thường phân không rõ ràng lắm ranh giới giữa mộng ảo cùng sự thật ở nơi nào.

            Trong mộng, buổi sáng rời giường mở ra cửa phòng có thể nhìn thấy ba ba ngồi trước bàn ăn đọc báo, rời mộng ngồi ở chỗ kia chính là hai người ca ca mà mình chán ghét đang ăn bữa sáng, trên bàn không có bữa sáng chuẩn bị cho hắn.

            Trong mộng thời điểm giữa trưa cũng sẽ giống các bạn bè khác có ba ba mụ mụ đem bữa trưa đặt trước cửa phòng, rời mộng hắn tại nơi đó đợi đến thời gian nghỉ trưa nhưng không thấy được bữa trưa của hắn.

            Trong mộng, thời điểm bị cảm mạo mụ mụ sẽ giống lúc trước cả buổi tối chiếu cố hắn, mua thuốc cho hắn uống, rời mộng hết chờ lại đợi vẫn không đợi được mụ mụ, đành phải chính mình kéo lê thân thể khó chịu đến phòng khám đầu ngõ khám bệnh.

            Bất quá hiện tại này thói quen dường như càng ngày càng không cần .

            Có thể là bởi vì trưởng thành đi, cũng có thể là bởi vì những việc trong mộng cùng sự thật càng ngày càng không có gì khác biệt, trong mộng ngoài mộng giống nhau đều là không có chuyện tốt gì phát sinh, cho nên cũng sẽ không có cảm giác mất mác.

            Chính là hôm nay buổi sáng hắn không giống như trước trở nên đa nghi, bởi vì chuyện tình đêm qua cảm giác có điểm vượt quá sự thật.

            Đêm qua, trước khi mê man ấn tượng cuối cùng, là khuôn mặt đang khóc

            Gạt người đi? Như thế nào có thể thật sự thấy được một cái linh hồn a!?

            Chính là trong đầu vẫn nhớ rõ khuôn mặt nhỏ nhắn, xúc cảm rất rõ ràng ngón tay cũng đã vuốt khuôn mặt kia, còn có thân hình nhỏ nhắn kia lấy ngón tay giúp hắn lau nước mắt cùng máu nơi khóe môi, cái loại cảm giác lạnh lạnh thoải mái này cũng đều rất rõ ràng.

            "Gặp quỷ a!" A Bảo muốn xoa bóp thắt lưng, ngày hôm qua trải qua đánh nhau thân thể vừa đau vừa mỏi, hai má cũng bị sưng vù làm cho hắn đánh một cái ngáp cũng biến thành kêu rên.

            Thật vất vả cắn răng hàm chứa nước mắt từ trên giường đứng dậy, liền nhìn thấy thân hình nhỏ nhắn kia đang nằm ngủ trên sàn nhà cạnh giường.
                                                                                              
            Nguyên lai linh hồn cũng cần ngủ? Chẳng lẽ người này một tháng qua đều là ngủ ở trên sàn nhà sao?

            Linh hồn hẳn là sẽ không cảm mạo đi

            A Bảo ngồi xổm xuống nhìn Tử Sở đang nằm ngủ, sau đó dùng ngón tay nhẹ nhàng đông trạc trạc tây trạc trạc.

            Vừa mền vừa cứng quả thật là cảm giác của cơ thể con người! A bảo lại một lần nữa xác định chính mình có thể đụng được đối phương.

            Này thật sự rất thú vị a!

            A Bảo lại cầm lấy camera trên bàn học, hướng về phía Tử Sở điều chỉnh tiêu điểm. Trong camera chỉ thấy được sàn gỗ của phòng, mặt trên trống trơn không một vật.

            "Thật sự gặp quỷ " A Bảo lầm bầm lầu bầu thì thào nói.

            ******

            "Tê ~~ đau quá!" A Bảo nhăn mặt rên rỉ.

            "Thực xin lỗi" Tử Sở dùng khăn nóng cùng bia lạnh thay phiên giúp A Bảo chường mặt để giảm sưng.

            A Bảo mặt sưng phù thoạt nhìn thật khác so với hình ảnh mĩ thiếu niên, nhưng thời điểm mặt đối mặt giống như vậy Tử Sở vẫn là khẩn trương vô cùng.

            Đặc biệt biết được A Bảo đã có thể thấy được mình, nên cậu cũng không thể nào không kiêng nể gì nhìn chằm chằm mặt của đối phương, cũng không hảo ý tùy tùy tiện tiện liền đi theo A Bảo hi hi ha ha hoặc là khóc sướt mướt .

            Trước mặt người khác, tất cả tình tự của Tử Sở toàn bộ lùi về thân hình nhỏ gầy kia, chuyển hoán thành lo lắng cùng chất phác ít lời.

            Đặc biệt như lúc này đem chính mình minh mục trương đảm đặt ở trước mắt A Bảo mà mình thích, sau khi thành linh hồn cảm giác tự ti phức tạp cũng dần dần trở nên mờ nhạt.

            "Uy, linh hồn đồng học, ngươi tên là gì?"

            Từ  trước cho tới bây giờ không thấy qua vóc dáng nhỏ nhắn như thế này, A Bảo nghĩ cậu ta không phải cùng mình đồng dạng là năm nhất, hẳn là lớn hơn một cấp. Bất quá hắn đối với việc tôn kính người lớn tuổi hơn mình cảm giác thật sự rất khó chịu, đặc biệt giống Tử Sở nhỏ nhắn đáng yêu như vậy, thấy thế nào học trưởng này cũng giống như một tiểu nam sinh a, A Bảo thật sự kêu không ra hai chữ  "Học trưởng", đành phải gọi cậu là "Đồng học".

            "Ta a" Tử Sở cúi đầu nhìn bàn tay của mình từng thừa ra một ngón tay giờ chỉ còn lại vết sẹo ngay bên cạnh, cậu tuyệt không muốn đem tên của mình nói cho A Bảo.

            Khi cậu còn là "Tôn Tử Sở ", cậu ngay cả A Bảo cũng không dám nhìn. Không bằng bây giờ cậu làm “Linh hồn đồng học”, có lẽ là có thể tiếp tục cùng A Bảo cùng một chỗ .

            "…" nửa ngày vẫn là không có được đáp án.

            A Bảo tựa hồ cũng đã quen , từ ngày có thể nhìn thấy cậu ta, hắn liền nhìn ra người này rất thẹn thùng và tự bế.

            Tỷ như nói, cậu tuyệt đối không dám nhìn chằm chằm ánh mắt của ngươi. Trái lại, nếu ngươi dùng ánh mắt nhìn chằm chằm vào cậu ta, cậu ta sẽ có một bộ dáng đụng phải vấn đề khó khăn, khó khắn giống như đem cậu ta lột hết quần áo đặt ở giữa đường cái.

            Mặt khác, cậu ta cũng sẽ không chủ động nói chuyện với ngươi, thời điểm bất đắc dĩ mới mở miệng nói chuyện, thanh âm nói chuyện nhỏ tựa muỗi kêu.

            Còn có một điểm có thể thấy được người này nhát gan cùng khuyết thiếu tự tin, chính là cậu ta luôn đem mặt mình giấu trong giày.

            Rất khó tin tưởng một người chết như vậy lại không biết xấu hổ theo sát mình hơn một tháng!

            Bất quá lại nói, A Bảo cũng không để ý cá tính rụt rè của Tử Sở.

            Cùng với đám bạn học cả ngày liến thoắng, hắn ngược lại cảm thấy được Tử Sở  chất phác thực đáng yêu.

            Nhưng tối trọng yếu là, cùng người kia ở chung một chỗ lâu ngày, A Bảo cảm thấy tự tại.

            Tuy rằng ngay từ đầu cảm giác như là bị ép buộc phải chấp nhận, nhưng là dưới tình huống kỳ diệu như vậy dần tạo nên tình bạn, làm cho A Bảo bất tri bất giác đem Tử Sở trở thành bạn.

            Về phần người này vì cái gì đi theo mình, còn có cậu ta rốt cuộc là ai, đã chẳng còn trọng yếu.

            Chính là Tử Sở cũng không có tự tại như vậy.

            Dựa theo an bài trong tiểu thuyết cùng phim bộ, A Bảo ở trước mặt cậu khóc, cậu cũng đã ở trước mặt A Bảo khóc, từ nay về sau hai người hẳn là đã trở thành bạn bè tốt tay trong tay cùng chung hoạn nan, bối cảnh lại là núi lửa cùng sóng biển!

            Thật chán ghét cá tính uất ức của mình, đem cả không khí đều làm cho cứng ngắt, cứ tiếp tục như vậy A Bảo cũng sẽ giống những người khác cảm thấy mình không thú vị lại khiến người phiền chán đi

            "Ta nói, bạn học, có chuyện gì không thoải mái ngươi có thể nói với ta."

            "A?" Sửng sốt vài giây mới ý thức được “Bạn học” là chỉ mình, Tử Sở vội vàng dùng sức lắc đầu.

            Với ngươi cùng một chỗ ta thực khoái trá a, ta chỉ lo lắng ngươi hội không thoải mái như vậy.

            "Bằng không, uống chút bia cảm giác cũng không sai."

            A Bảo cầm lấy lon bia trong tay Tử Sở mở ra uống một hớp lớn, sau đó đưa cho Tử Sở.

            "Ta không…" vốn muốn nói "Ta không uống bia", chính là nghĩ đến có thể cùng A Bảo phấn phấn môi tiếp môi, uống cùng lon bia, Tử Sở tâm viên ý mã tiếp nhận lon bia kia liền đem môi tiếp lên miệng lon.

            Một bên A Bảo nhịn không được sợ hãi than, nguyên lai linh hồn cũng có thể ăn uống a khó trách chân gà của mình lại không có hiệu quả.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét