Chào cả nhà, sau hơn ba tháng biệt vô âm tính, ta cuối cùng cũng đã trở lại ka ka ka. Tuy trễ nhưng vẫn mong mọi người thông cảm cho ta a. Hôm nay "A Bảo" sẽ mở đầu cho một năm mới cũng như mở màn cho sự trở lại của gia chủ ta ke ke ke. Chúc mọi người ngày tốt lành a và hãy từ từ mà đọc nó nha... moh moh moh ^o^
-------------------------------------------
Hai người đánh mệt cuối cùng cũng ngừng lại, nhưng ánh mắt vẫn không
tha tiếp tục trừng mắt đấu đá nhau.
"Hai ngươi vì
cái gì mà đánh nhau ?" Nữ nhân giận dữ. Bất quá tuy rằng nàng nói
"Hai người các ngươi", nhưng từ đầu tới đuôi biểu tình bất mãn kia thủy
chung chỉ dành cho A Bảo.
"Hắn nói ta lấy đồng
hồ của hắn." Ác nhân cáo trạng trước.
"Chính là ngươi"
"Ai thèm lấy đồ
của ngươi! Tặng cho ta ta cũng không
thèm"
"Heo
mập ngươi thật không thèm sao?"
“Ba” một tiếng, một cái tát thình lình đánh khuôn
mặt trắng nõn xinh đẹp của A Bảo, dấu tay khó coi lập tức hiện lên.
"Tử tạp chủng ngươi
nói lại một lần nữa xem! Ngươi nói con ta là gì?"
Nữ
nhân lộ ra khuôn mặt tức giận đến phát tím. Có thể là nàng luôn dùng
những từ này mắng hắn, cho nên khi hắn đối nàng dùng lại đồng dạng ngôn ngữ để
mắng, nàng cảm thấy vô cùng phẫn nộ.
"Con
của ngươi chuyên trộm đồ của người khác! Ti tiện!"
A
Bảo làm sao lại bị khí thế của nữ nhân này dọa a? Đương nhiên hắn cũng sẽ không
ngoan ngoãn ngồi chờ cái bạt tai thứ hai dáng xuống.
"Hồng
Lâm, Hồng, giữ lấy tiểu tạp chủng! Hôm nay ta không hảo hảo giáo huấn hắn ta sẽ
không phải là người!"
"Buông
ra!" A Bảo dùng sức giãy giụa thân thể, chính là hai tay đều bị hai tên mập
mạp nắm chặt, căn bản rất khó giãy ra.
“Ba “
Nữ nhân tuyệt không thương
tiếc dáng mạnh một cái tát lên mặt của A Bảo.
"Ngươi
nói ai là ti tiện?"
"Là
con của ngươi"
“Ba"
A Bảo từ nhỏ đến lớn không có
học quá hai từ chịu thua và đầu hàng, cứ việc bác gái một tát lại một tát không
ngừng đánh đến nỗi đầu hắn choáng váng, đại não một mảng mơ hồ màu đen, lổ tai
ong ong đau đến nỗi nước mắt đều nhanh rơi, chính là nói cái thế nào
cũng không muốn yếu thế trước bọn họ.
Dù
sao, cũng không phải lần đầu tiên.
Hắn
đột nhiên nhớ tới lúc trước bị nhốt trong WC hai ngày, hắn chỉ có nước uống
đói đến thiếu chút nữa là ăn luôn xà phòng.
Lần
đó hắn cũng không có đầu hàng.
Ai
sợ ai a
Chính
là, hắn thật sự không muốn cho tên không thấy hình dáng kia thấy bộ dạng
thảm hại của mình.
Không
biết y có ở trong phòng không, bị đánh tới cảm giác đã muốn có điểm mơ hồ muốn
hôn mê.
A
Bảo đối chính mình tại loại thời điểm này còn có thể nghĩ đến vấn đề mặt mũi, thật buồn cười.
---------------------------------------------------------------------------
A
Bảo nằm trên giường cũng không nhúc nhích tựa như người chết, Tử Sở đứng ở bên
giường thật muốn lấy một cái gì đó lạnh giúp hắn chườm lên hai má đang sưng đỏ
kia, thật muốn lấy khăn giấy giúp hắn lau đi vết máu bên miệng.
Chính
là y cái gì cũng làm không được, chỉ có thể đứng ở nơi đó.
Y
như thế nào lại không rõ ràng cảm giác khi bị khi dễ a?
Từ
nhỏ đến lớn Tử Sở chính là bị khi dễ mà lớn lên, y rất có kinh nghiệm .
Chính
là so với A Bảo, việc hắn bị khi dễ chỉ là việc nhỏ a. Nói như thế nào, Tử Sở
còn có người nhà quan tâm mình a. Ở trường học bị khi dễ, về đến nhà còn có người
nhà để có thể khóc lóc kể lể.
Chính
là nếu ngay cả người nhà cũng khi dễ mình, kia muốn đi tìm ai để khóc lóc kể lể
a?
A
Bảo nhất định rất không thoải mái đi.
Đột
nhiên y hiểu được nguyên nhân vì cái gì mình cứ ở mãi chỗ này không thể đi.
Bởi
vì y cảm nhận được A Bảo không thoải
mái.
Vì
vậy, một A Bảo không thoải mái khác xa so với một A Bảo luôn mỉn cười giống như
thiên chi kiêu tử, lại làm cho y càng luyến tiếc cứ như vậy rời đi.
Chính
là mình một chút tác dụng cũng không có, trái tim gắt gao đau, hảo khổ sở, nhìn
A Bảo suy yếu nằm trên giường chỉ cảm thấy trong lòng khổ sở so với sự thống khổ
khi chặt đi ngón tay kia rồi lại bị cự tuyệt còn mạnh hơn.
"Nhìn
cái gì? Không có việc gì." A Bảo nằm trên giường bởi vì mặt sưng phù lên
cho nên nói chuyện cũng không rõ ràng.
Hắn
biết tên kia đang đứng ở bên giường, sau đó không biết có phải hay không do tâm
lý tác dụng, hắn cũng cảm nhận được tâm tình của người kia đang vì hắn khổ sở.
"Đã
bảo ngươi không nên nhìn a! Đi đi, tự đi lo chuyện của mình đi!"
A
Bảo nằm trên giường tùy tiện huy huy tay.
Trống
không, cái gì cũng không sờ được.
Hắn
có điểm mất mác rút tay về, vừa rồi bị đánh cũng không khóc, hiện tại lại thật
muốn khóc.
Có
lẽ, có lẽ ở kia căn bản là không ai, đều là lão già chết tiệt kia gạt ta, sau
đó ta tự mình thôi miên mình rằng có người đi theo bên mình.
Ai, đúng là vẫn còn chỉ có ta một người.
Đau
quá đau quá đau quá đau quá, toàn thân cao thấp đều đau quá.
Ai
tới giúp ta một chút a.
"…"
Tử Sở ngồi xổm ở bên giường, A Bảo đang khóc, y thật muốn an ủi hắn, biết rõ sờ
không tới, y vẫn vươn ngón tay muốn giúp
A Bảo lâu đi nước mắt trên mặt.
Đau!
Trên mặt cảm giác lạnh lạnh, là cái gì a?
A
Bảo mở to mắt, giật mình địa nhìn chằm chằm phía trước.
Một
dòng lệ mềm mại ( 0.0 ?) đang rơi trên khuôn mặt hơn phân nửa giống như quỷ
kia, đó là một khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn tái nhợt, không có xuân sắc, cũng
không có thực du, chỉ có ngũ quan thanh tú, hợp thành một biểu tình thật thương
tâm nhìn hắn.
"Ngươi khóc cái gì a"
A Bảo thân thủ lau đi
nước mắt trên mặt Tử Sở, lúc này đây, không còn là ... khoảng không, cái gì
cũng sờ không được.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét