Trong thế giới rộng lớn này
Chúng ta gặp nhau và yêu nhau...
Đó... chính là định mệnh
Và khi... chúng ta chia tay nhau
Đó... cũng là định mệnh
Định mệnh của anh và em...



Ta đã trở lại *tung hoa* *đốt pháo* *lắc mông* ka ka ka ^0^

Chủ Nhật, 31 tháng 3, 2013

Khổ Đinh Trà - Chương 9(1-2)


Về đến nhà đã hơn bảy giờ, Nhạc Dao ở trong phòng bếp hầm xương, Giang Duệ đem tiền trong túi mình lặng lẽ nhét vào ông heo, lại xem ti vi một lát, phát hiện không có tiết mục gì hay, hắn liền đi tới phòng bếp, lại kinh ngạc phát hiện Nhạc Dao đang cắt nhỏ khoai tây, nhân thịt với rau hẹ, bên cạnh chồng chất một đống nhỏ cà đã chuẩn bị tốt, thoạt nhìn là muốn làm cà dồn thịt .


"Oa, không cần khoa trương như vậy đi, cho dù ta là có làm việc tốt, bữa khao này cũng thật lớn đi."


Giang Duệ kêu sợ hãi, bên kia Nhạc Dao đã đem nồi bắt xuống, trong nồi phát ra âm thanh sùng sục, Giang Duệ nuốt nước miếng một cái, bước đến ôm lấy cái eo của Nhạc Dao, cười hì hì ở trên mặt y hôn một cái.


"Ngồi xuống chờ đi, còn rất nhiều thứ phải làm a." Nhạc Dao né tránh, trên mặt lại tràn đầy tiếu dung, đem rau hẹ cùng nhân thịt dồn vào cà, mà Giang Duệ thì nghe lời ngồi xuống ghế chờ.


"Dao Dao, ngươi có cảm giác được hay không, chúng ta tựa như một gia đình a." Giang Duệ đột nhiên nhìn chằm chằm vào Nhạc Dao, rất chân thành nói ra những lời này.


Thân thể Nhạc Dao run lên một cái, ngẩng đầu lên chăm chú nhìn Giang Duệ, qua nửa ngày mới lại cúi đầu, nói khẽ: "Ngươi thật sự cảm thấy như vậy sao? Cảm thấy đây là một gia đình sao? Có thể hay không có có một ngày, ngươi phiền , ngán, sẽ… sẽ bỏ nhà trốn đi?"


"Không biết a." Giang Duệ đem đầu tựa trên mặt bàn, từ góc độ này có thể thấy được khuôn mặt cùng bộ dáng tinh xảo ôn nhu của Nhạc Dao, hắn cười một chút nói: "Ta và ngươi cùng một chỗ, cảm thấy rất thoải mái, Dao Dao, ta thật là càng ngày càng thích cùng ngươi ở cùng một chỗ. Thậm chí ta cảm thấy được, cho dù ngươi chỉ là ngẫu nhiên trông sóc ta, ta liền cảm thấy cuộc sống rất có ý tứ, rất có tình thú, ngươi thì sao? Ngươi có cảm thấy yêu thích ta không? Dù sao... ai, dù sao trước đây ta đối với ngươi đã làm rất nhiều chuyện quá phận."


Nước mắt của Nhạc Dao lại từng giọt từng giọt rơi xuống.


Giang Duệ đã nói, y đợi  lâu như vậy, hắn rốt cục nói ra những lời này, hắn thừa nhận trước kia đối với mình đã làm rất nhiều việc quá phận, hắn đã ý thức được hắn lúc trước đã thương tổn mình rất nhiều, đây là không phải nói rằng, hắn thật sự bắt đầu yêu mến mình, hắn chịu vì mình mà lo lắng suy nghĩ rồi sao? Chỉ có những người yêu nhau, mới có thể đi đến được bước này a. Kẻ cướp bóc cùng cường bạo, chắc là không có bất kỳ sự đồng tình nào đối với người bị hại.


"Ân." Nhạc Dao nhẹ gật đầu, không muốn để cho Giang Duệ thấy trong mắt mình đã ngập nước, sau đó y lấy cớ muốn xem độ lửa, rất nhanh đứng dậy đi đến cái nồi trên bếp, nhân cơ hội lau đi nước mắt.


"Đồ ngốc, thời điểm ta khi dễ ngươi, ngươi khóc, hiện tại ta nói thích ngươi, ngươi cũng khóc. Ta thật sự là kẻ đáng giận như vậy ư, chỉ có thể khiến ngươi khóc?" Giang Duệ đi qua, đem Nhạc Dao ôm vào trong lòng, dùng mặt nhẹ nhàng cọ mặt y: "Đừng khóc , từ nay về sau ta nhất định sẽ làm cho ngươi hạnh phúc , cho ngươi mỗi ngày đều cười, sẽ không còn khóc nữa."


"Ân, ngươi đã đáp ứng ta, ngươi phải nhớ lời ngươi nói hôm nay, nếu có một ngày ngươi muốn rời đi, ngươi nhất định phải nhớ rõ hôm nay ngươi đã cùng ta nói những lời này."


Nhạc Dao quay đầu lại, chủ động hôn nhẹ lên mặt Giang Duệ, không biết tại sao, hạnh phúc tới đột ngột như thế, làm cho y vui mừng đồng thời trong lòng cũng ẩn ẩn cảm nhận được một cổ bất an.


"Ân, ta sẽ nhớ kỹ ." Giang Duệ gật đầu, nhìn Nhạc Dao đã lấy xí quách ra, "Oa" một tiếng liền chạy tới, lấy tay bốc lên một khối tống vào miệng.


"Cẩn thận, nóng lắm." Nhạc Dao sốt ruột đập cái móng vuốt tham lam kia, nhưng mà cục xí quách đã vào miệng Giang Duệ, liền thấy đầu lưỡi của hắn đảo tới đảo lui, một bên lớn tiếng la: "Ô oa, thật sự thật nóng, thiên, thật nóng a..."


"Đáng đời, cho ngươi tham ăn, đã nói với ngươi là nóng, đồ mới nấu xong ngươi lại dám ăn." Nhạc Dao vừa đau lòng vừa buồn cười, vội vàng rót một ly nước đun sôi để nguội cho Giang Duệ, nhìn thấy hắn uống xong lại nói  "không có chuyện gì", lúc này y mới đi lấy cà dồn thịt.

-----------------------------------------------------------------------------

Thời gian như mặt nước chậm rãi chảy xuôi, Giang Duệ rốt cục trông một đêm làm cho Nhạc Dao ý loạn tình mê thì biết được sinh nhật của đối phương, nguyên lai là ngày mười tháng mười dương lịch, lại tính toán thời gian, còn có mấy tháng, cũng không biết mình có thể để dành dủ tiền hay không, dù sao Piano thật là đắt tiền, là hàng xa xỉ phẩm a.


Vì cái khung xa xỉ phẩm kia, Giang Duệ mấy tháng này thật sự là dù bất cứ giá nào mỗi sáng sớm, hắn sau khi đưa Nhạc Dao đi làm, hắn liền đi tới tiệm tạp hóa quen biết mua một bộ đồ lao động, đi nhặt phế phẩm trên đường, đến ba giờ chiều, đem phế phẩm toàn bộ bán đi, sau đó xông về nhà tắm rửa thay quần áo, sau đó đi đón Nhạc Dao. Cứ như vậy, hơn sáu tháng trôi qua đều không có đình chỉ, Nhạc Dao cho tới bây giờ đều không có hoài nghi về hoạt động ban ngày của hắn.


Rất nhanh liền đến đầu tháng mười dương lịch, lúc này trời đã có chút lạnh, Giang Duệ đếm tiền, kinh hỉ phát hiện thành tích lao động của mình rất không sai, bởi vì ăn uống đều do Nhạc Dao phụ trách ra tiền, cho nên số tiền mà hắn nhặt phế phẩm đều không có dùng qua. Cộng lại thậm chí hơn một vạn chín.


Hắn vốn cho rằng, phải cộng thêm tiền thưởng riêng lúc trước của Nhạc Dao mới có thể đủ mua một khung Piano, nhưng là hơn một vạn chín, tuy mua không được hảo cầm, nhưng để mua một khung piano bình thường thì như vậy là đủ rồi, vậy thì không cần đi vơ vét tiền riêng của Nhạc Dao a.


Trùng hợp ngày sáu tháng mười là chủ nhật, Nhạc Dao hiện tại cũng càng ngày càng bận rộn , thật vất vả rốt cục có được một ngày nghỉ, sáng sớm cũng đã lên kế hoạch thật tốt, cùng với Giang Duệ đi công viên giải trí chơi.


Vốn công viên giải trí chỉ dành cho trẻ em. Nhưng là hơn mười ngày trước có một tiết mục quay ở công viên giải trí, Nhạc Dao từ sau khi cha mẹ qua đời cũng chưa bao giờ đến lại nơi đây, cứ một mực cho rằng ở công viên giải trí chỉ có trò xe đụng mà thôi, không nghĩ tới khi tới xem thử, mới biết được hiện tại khoa học kỹ thuật biến chuyển từng ngày, công viên giải trí đã sớm không phải không còn là công viên giải trí lúc trước .


Tàu lượn siêu tốc, đu quay, ngôi nhà ma tràn ngập khủng bố vân vân và vân vân, làm cho Nhạc Dao ngạc nhiên tán thưởng đồng thời cũng thật sâu thích nơi này. Hắn nhìn các đồng nghiệp ngồi đu quay nguyên một đám sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, y không dám lên ngồi, nhưng trong đầu đã sớm xem nó là một ý kiến hay , phải đợi có một ngày lúc nghỉ, cùng Giang Duệ cùng thử leo lên ngồi một vòng a.


Nhạc Dao nghĩ vô cùng lãng mạn, Giang Duệ gan lớn, chắc chắn sẽ không bị du quay cùng tàu lượn siêu tốc dọa sợ tới mức thét lên đi, đến lúc đó dù mình có sợ hãi, cũng có thể vùi đầu vào ngực hắn a (=.=), như vậy dù bên ngoài bất kể là thiên địa biến sắc hay là gió nổi mây phun, cũng sẽ không chạm được vào người mình, Giang Duệ của hiện tại, trong suy nghĩ của y chính là một đại anh hùng đỉnh thiên lập địa không gì không làm được, chỉ cần có hắn, hắn sẽ chắn gió che mưa để y tuyệt đối an toàn.


Mang theo kỳ vọng như vậy, Nhạc Dao thật vất vả trông mong đến đây ngày này. Sáng sớm, y sẽ đánh thức Giang Duệ, nói với hắn hôm nay muốn đi công viên giải trí, nhưng y tuyệt đối không nghĩ tới chính là, vốn tưởng rằng Giang Duệ cũng sẽ cao hứng bừng bừng lại một ngụm cự tuyệt.


Nhìn căn phòng trống rỗng, Nhạc Dao ngồi ở trên giường trăm mối vẫn không có cách giải, y không rõ Giang Duệ rốt cuộc có việc gấp gì, lại vứt bỏ mình một mình ra ngoài, rõ ràng hắn vẫn luôn là do mình dưỡng, ban ngày việc gì cũng không có làm không phải vậy sao? Vậy hôm nay rốt cuộc là làm sao vậy? Hơn nữa chính mình rủ hắn cùng ra ngoài, lại bị hắn lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt, ngẫm lại sắc mặt của Giang Duệ, Nhạc Dao liền cảm thấy trong nội tâm bỗng nhiên sợ hãi.


Chẳng lẽ hắn ở bên ngoài có người phụ nữ khác? Nhạc Dao nâng cằm lên trầm tư , nhưng thoáng cái liền chối bỏ ý nghĩ này. Ở chung gần hai năm, y hiểu rất rõ Giang Duệ , đây tuyệt đối là một người đàn ông không đem thứ gì để vào mắt, đầu óc của hắn không có quan niệm thị phi, cũng không có lương tâm đạo đức, hết thảy liền dựa sự yêu thích của mình mà làm việc.


Nếu như hắn thật sự yêu người phụ nữ khác, hắn tuyệt sẽ không cố kỵ mình mà tiếp tục sống ở đây, hắn sẽ không chút lưu tình một cước sẽ đem mình đá văng, cùng mục tiêu mới của hắn song túc song phi (sống chung a).


Bất quá nói đi thì nói lại, người như Giang Duệ, cơ hồ không ai có khả năng làm cho hắn yêu, chỉ khi nào hắn đối với người ta nói ra cái chữ kia, vì vậy chuyện tình cả đời chỉ có chờ đợi mà thôi .


Giang Duệ không có chính thức nói với Nhạc Dao ba chữ "Ta yêu ngươi" , nhưng hắn biểu hiện thường ngày của hắn cùng vài câu nói động tình ngẫu nhiên toát ra, cũng khiến Nhạc Dao cảm giác được hắn đã yêu mình, như vậy Giang Duệ gạt mình đi ra ngoài, rốt cuộc là vì cái gì ni?


Nhạc Dao trong này buồn rầu , bên kia Giang Duệ cũng không so với y sống khá giả, một đường cấp cấp hỏa hỏa đi tới cửa hàng bắn đàn, hắn hôm trước đã tới , nhưng đối với những khung Piano đó đều bất mãn, nhưng ông chủ bảo hôm nay sẽ có vài khung Piano mới nhập về, bởi vì Piano là thứ quá mức sang quý, cho nên mỗi loại piano đều chỉ có một cái, Giang Duệ sợ bỏ lỡ cơ hội giống hôm qua, hảo cầm sẽ bị người khác chọn mất, bởi vậy mặc dù Nhạc Dao khát vọng cùng hắn đi công viên giải trí, hắn vẫn là nhẫn tâm cự tuyệt.


Nhớ tới ánh mắt của Nhạc Dao lúc hắn gần đi, Giang Duệ cảm thấy tâm của mình đều bị tóm lại cùng một chỗ , tựa như bị tiểu miêu cào cấu. Bước vào cửa hàng, vừa vặn vài khung piano mới được chuyển về, trong lòng hắn thật cao hứng, thầm nghĩ trời cũng giúp ta, tranh thủ thời gian lựa chọn, chọn xong rồi đuổi thời gian về nhà, có lẽ còn kịp cùng Dao Dao cùng đi công viên giải trí.


Giang Duệ không hiểu âm nhạc, lại càng không hiểu Piano, nhưng hắn có sở trường đặc biệt, đó chính là trực giác.


Từ khi Nhạc Dao vào làm ở đài truyền hình, mỗi một tiết mục của y Giang Duệ đều xem, bởi vì là tiết mục giải trí, tự nhiên sẽ không thiếu âm nhạc, hắn tổng nghe tổng nghe, tích lũy được một ít tri thức cũng đủ để hắn dựa vào trực giác chọn cầm .


Giang Duệ nghe xong âm sắc vài khung Piano, cuối cùng rốt cục chọn được một khung piano kiểu dáng không sai, âm sắc cũng rất tốt, giá tiền cũng tương đối tiện nghi một ít, hắn tưởng tượng thấy khi cái khung piano mới này vào ngày sinh nhật của Nhạc Dao được đưa đến nhà thì người yêu sẽ có bao nhiêu là kinh hỉ a, tâm tình tựa như bay a bay, thật sự là khoái hoạt không thôi.


Giao tiền đặt cọc, dặn dò ông chủ nhất định phải giữa trưa mười một giờ ngày mười tháng mười đem cầm chuyển tới địa chỉ đã ghi, sau khi được ông chủ vỗ ngực cam đoan sẽ không làm chậm trễ chuyện này, hắn mới cao hưng rời khỏi cửa hàng.


Giá một khung Piano là một vạn tám ngàn chín trăm sáu, sau khi thanh toán còn thừa lại mấy trăm đồng, Giang Duệ vội vã trở về cùng Nhạc Dao ra ngoài, cho nên đây là việc làm xa sỉ nhất trong mấy tháng nay, hắn bắt một chiếc xe chở hắn về nhà của Nhạc Dao.


Nhìn nhìn đồng hồ, đã mười giờ rồi, về cũng vừa kịp lúc, Nhạc Dao lúc này có lẽ cũng chưa chuẩn bị cơm trưa đi, hắn xông vào trong phòng, đối vừa Nhạc Dao vừa mới thay quần áo hét lớn: “Di, ngươi đã thay đồ rồi? Vậy thì thật là tốt, chúng ta lúc này đi.”


Nói xong trông thấy bộ dáng không hiểu của Nhạc Dao, không khỏi cười nói:“Ngươi không phải muốn đi công viên giải trí sao? chúng ta bây giờ đi.”


“Không được a Giang Duệ.” Nhạc Dao khó xử nhìn Giang Duệ:“Giờ, công viên giải trí để sau hãy đi, hiện tại ta phải tới đài truyền hình, trưởng phòng mới điện thoại, nói đang lên kế hoạch cho một chương trình mới về diễn xuất (ta chém =.=), cho nên...”


“Nha...” Giang Duệ trên mặt cũng khó dấu được vẻ thất vọng, hiện tại hắn minh bạch tâm tình của Nhạc Dao lúc mình ra ngoài vào buổi sáng, vì vậy đành phải lưu luyến không rời nhìn Dao Dao đi đến đài truyền hình, bất quá cũng may cuộc sống sau này còn dài, vì vậy một ngày nào đó nhất định sẽ đi công viên giải trí chơi a.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét