Trong thế giới rộng lớn này
Chúng ta gặp nhau và yêu nhau...
Đó... chính là định mệnh
Và khi... chúng ta chia tay nhau
Đó... cũng là định mệnh
Định mệnh của anh và em...



Ta đã trở lại *tung hoa* *đốt pháo* *lắc mông* ka ka ka ^0^

Thứ Sáu, 24 tháng 8, 2012

Tiêu Diêu Thiên Địa Du - Chương 16



Ô ô ô... sori mọi người vì đã post chap trễ ni, chỉ vì cái bệnh si ĐM và mê trai đẹp của ta ni ô ô... sori... sori... sori... nega... nega... ^^

------------------------------------------ 

Khảm Bối Lạp Hoàng Phi 

Theo Thanh Phong xan quán bắt đầu kiến thiết (xây dựng), Long Nguyệt Thanh cũng bắt đầu xuất hiện ở trong phạm vi tầm mắt của mọi người. Mọi người thường xuyên nhìn thấy một hài tử hắc phát hắc mâu giống như tinh linh ở bên cạnh hoàng đế bệ hạ của bọn họ, đều lộ ra ánh mắt kinh diễm. Cứ thế, một vị tuấn mỹ đế vương như thiên nhân bên người đi theo một vị Lục hoàng tử tinh xảo xinh đẹp liền trở thành một phong cảnh tuyệt đẹp trong hoàng cung.


“Bệ hạ, nô tì tham kiến bệ hạ, chúc bệ hạ vạn phúc.” Long Nguyệt Thanh cùng phụ hoàng của y đang trên đường quay về Long Hoa điện, liền thấy một vị nữ tử tóc vàng làn da trắng nõn mang ý cười trong suốt đang nghênh diện lại đây, ái mộ mà nhìn phụ hoàng y, y nhận thức được vị nữ tử này, còn quan sát nàng vài ngày, trên mặt mặc dù mang theo tươi cười lại thờ ơ lạnh nhạt với biểu diễn của nàng.


“Thanh nhi, vị này chính là Khảm Bối Lạp hoàng phi mà mẫu thân ngươi từng phụng dưỡng.” Long Ngự Thiên mặc dù không vui vì bị người quấy rầy, nhưng xem phân thượng của nàng coi như cũng ôn nhu săn sóc nên dừng lại hướng Long Nguyệt Thanh giới thiệu.


Khảm Bối Lạp đã muốn hơn hai tháng không có nhìn thấy bệ hạ của nàng, mấy ngày nay mỗi ngày đều tỉ mỉ ăn diện, mặc vào y phục tối xinh đẹp, chính mình đều cho rằng rất đẹp , đầy cõi lòng bồi hồi hy vọng bệ hạ thường xuyên đi qua nơi này, chờ mong có thể gặp được bệ hạ, hôm nay quả thực nàng đã đợi được, vui vẻ địa nghênh diện, trong mắt chỉ còn lại có bệ hạ tuấn mỹ như thần nhân của nàng, nghe được thanh âm mới chú ý tới bên cạnh còn đứng một cái nam hài, gương mặt tinh xảo, phát mầu (tóc và mắt) độc đáo làm cho nàng sửng sốt, lập tức phản ứng lại, trong mắt hiện lên một tia ác độc, đều bị Long Nguyệt Thanh bất động thanh sắc xem ở trong mắt.


“Thanh nhi gặp qua Khảm Bối Lạp hoàng phi.” Địa khom người thi lễ.


Long Ngự Thiên nhãn lý chỉ có bảo bối của hắn, căn bản không chú ý tới ánh mắt ác độc của nữ tử bên cạnh.


“A, vị này chính là Lục hoàng tử mà bệ hạ mới vừa tiếp trở về đi, quả thật là xinh đẹp đáng yêu, không biết lúc trước Tát Lạp vì cái gì đột nhiên ly khai hoàng cung, làm cho ta hảo thương tâm một trận a, nếu không hiện tại chúng ta chính là hảo tỷ muội, về sau ngươi liền xem ta như mẫu phi của ngươi a, nên thường xuyên tới chỗ của ta, ta có thể nói cho ngươi chút chuyện của mẫu thân ngươi.” Vừa nói một bên còn thân thiết lôi kéo ngọc thủ của Long Nguyệt Thanh, một bộ dạng từ mẫu, trong lòng lại hận cái kia tiện tì câu dẫn bệ hạ, sinh hạ tiện loại cũng bám trụ bệ hạ không thôi, hận không thể đem tiện loại trước mắt tê toái (xé nát), lại cường ép lại tâm tư mỉm cười, nàng phải ở trước mặt bệ hạ của nàng triển lộ ra bộ mặt đẹp nhất của nàng, làm cho bệ hạ đối nàng ái mộ.


Long Nguyệt Thanh nhìn thấy nữ nhân trước mắt đầy vẻ giả tạo, thật muốn đem tay nàng huy khai, nhưng phụ hoàng không rõ bộ mặt của nàng, y lại không thể nói ra ý nghĩ độc ác trong lòng của nàng cho phụ hoàng biết, đành phải miễn cưỡng cùng nàng giao tiếp, trong lòng cũng rất chán ghét loại này cực dối trá, trong ngoài không đồng nhất, nữ nhân tâm lý đã có chút biến thái. “Tốt, hoàng phi, mẫu thân ta mới vừa sinh hạ ta liền đã qua đời, hoàng phi cần phải hảo hảo nói cho ta biết một ít chuyện của mẫu thân nga.”


“Bệ hạ, nô tì tự mình chuẩn bị một ít rượu và thức ăn, mời bệ hạ đến cung nô tì ngồi một chút, nô tì rất tưởng niệm bệ hạ a.” Vạn phần chờ mong nhìn bệ hạ.


Long Ngự Thiên bất mãn nàng lôi kéo ngọc thủ của bảo bối, may mắn nàng đúng lúc buông ra “Tốt, có rảnh ta sẽ đi, ta còn có chính sự phải xử lý, đi trước một bước.” Nói xong ôm lấy Long Nguyệt Thanh nhanh chóng rời đi.


“Bệ hạ đi hảo.” Trong lòng lại nghiến răng nghiến lợi, đều do này tiểu tiện loại, bệ hạ trước kia thực thích đồ ăn ta làm, nàng chính là tìm rất nhiều công phu học làm chính là vì muốn làm cho bệ hạ vui lòng.

-----------------------------------------------------------------------------------

“Thanh nhi, ngươi rất nhớ ngươi mẫu thân sao? Muốn biết chuyện của nàng? Nếu muốn biết ta tìm người hảo hảo tìm hiểu một chút.” Long Ngự Thiên lúc này mới nhớ tới Long Nguyệt Thanh chưa từng gặp qua mẫu thân mình, trong lòng hẳn là rất muốn biết đi.


“Phụ hoàng vì cái gì nói như vậy?” Long Nguyệt Thanh rất không hiểu.


“Vừa mới nghe ngươi cùng Khảm Bối Lạp nói, dù sao ngươi chưa từng gặp qua mẫu thân ngươi, hơn nữa những hài tử giống ngươi lớn như vậy đều có cha mẹ yêu thương, có thể hướng mẫu thân làm nũng.” Hắn nhớ rõ mẫu thân hắn luôn ôn nhu đối hắn rất là yêu thương, luôn ở khi hắn tu luyện bị thương đều mang theo ánh mắt đau lòng nhìn vết thương trên người hắn, có khi còn trộm rơi lệ.


“Vừa mới chính là phi tử của phụ hoàng nên ta là không thể cự tuyệt đi, ta đối với chuyện của mẫu thân biết một ít, thực cảm tạ nàng đã sinh hạ ta, hiện tại có bà bà đau ta, còn có phụ hoàng đối ta tốt như vậy, ta thực vui vẻ.” Ôm lấy cảnh thượng của Long Ngự Thiên cười nói, kiếp trước y đã có một mẫu thân thật tốt, như vậy đã đủ “Ta không biết là ta khuyết thiếu cái gì, thật sự, phụ hoàng.”


“Phụ hoàng hội sẽ cùng của ngươi, hội hảo hảo bảo hộ Thanh nhi.” Long Ngự Thiên cam đoan nói, hắn có khi nhìn đến Thanh nhi trong mắt hội không tự chủ toát ra ánh mắt tịch mịch ưu thương, khiến hắn thật đau lòng, nhìn ra được Thanh nhi cũng mong được hắn làm bạn bên người, hắn sẽ không làm cho Thanh nhi của hắn một mình một người, là Thanh nhi làm cho hắn thoát ra khỏi mê mang, làm cho tâm hắn vốn luôn lạnh như băng bắt đầu hòa tan, là người duy nhất có thể đi vào sâu thẳm bên trong nội tâm của hắn.


“Ân, ta cũng sẽ hội cùng phụ hoàng.” Nghe được phụ hoàng hứa hẹn thực vui vẻ, bất tri bất giác đã đối phụ hoàng thực ỷ lại, Long Nguyệt Thanh suy nghĩ phải chậm rãi đem phụ hoàng đưa vào con dường tu chân giới. “Phụ hoàng thực thích rượu và thức ăn do Khảm Bối Lạp hoàng phi làm sao?” Cố ý nheo lại mắt hỏi.


“A a, Thanh nhi này không phải là ngươi rõ ràng nhất sao, nếm qua thức ăn ngươi làm ta sao còn có thể nuốt trôi những thức ăn của người khác làm a, những thức ăn kia đều kém rất xa đi, không tin hỏi một chút Nguyên Triết thúc thúc cùng Ôn Tư Đặc thúc thúc của ngươi đi. Chẳng qua trước kia cảm thấy được nàng làm cũng không đến nỗi tệ, hơn nữa Khảm Bối Lạp coi như không đáng ghét, ở trong hậu cung so với các phi tử khác an phận hơn nhiều, thỉnh thoảng sẽ đến cung nàng ngồi một chút. Thanh nhi sẽ không là ghen tị đi, ha hả.” Thanh nhi đối hắn coi trọng, hắn thật cao hứng a, lúc này bộ dáng thực đáng yêu.


“Nào có a” vô lực biện giải “Phụ hoàng đối Khảm Bối Lạp hoàng phi thực hiểu rõ sao?” Có tâm muốn nhắc nhở phụ hoàng, bất quá kia nữ nhân đối phụ hoàng không có gì uy hiếp, giống như lời phụ hoàng nói, nàng so với các phi tử khác an phận hơn, cũng không có hoàng tử, sau lưng không có nhiều thế lực phức tạp.


“Khảm Bối Lạp là công chúa của một công quốc, ở trong cung coi như an phận thủ thường đi, chẳng lẽ Thanh nhi có cái gì phát hiện?” Hắn luôn luôn đối hậu cung không quá để ý, lúc trước chỉ là vì ổn định đế quốc mới cưới mấy nữ nhân kia mấy, căn bản không có tình cảm gì đáng nói, trong đầu đối với các nàng cũng chưa quá sâu ấn tượng, hiện giờ đế quốc đã đứng vững, chỉ cần không gây ra chuyện gì ảnh hưởng đến hắn là được.


“Không có, ta chỉ là tò mò lúc trước mẫu thân vì cái gì hội ly khai hoàng cung, coi như là đối mẫu thân báo chi ân sinh dục a.”


“Yên tâm, ta sẽ điều tra, đều giao cho ta a.” Hắn đã phân phó ảnh bộ điều tra chuyện này, hy vọng cấp bảo bối một cái giao đãi.

-----------------------------------------------------------------------------------

Khảm Bối Lạp thất vọng cực kỳ, vẻ mặt nổi giận đùng đùng trở lại cung mình, hướng phòng mình bước nhanh, không lưu ý đụng phải một thị nữ từ phòng bước ra, “Ba” một tiếng quăng một bạt tai, thị nữ lập tức lảo đảo ngã trên mặt đất “Ngươi này tiện tì, ngay cả ngươi cũng cười nhạo bản phi có phải hay không, Tát Lạp cái kia tiện tì vì bệ hạ sinh hoàng tử các ngươi có phải không cũng muốn học theo, có phải hay không không đem bản phi để vào mắt?”


Thị nữ sợ tới mức vội vàng quỳ xuống đất cầu xin tha thứ “Hoàng phi, nô tỳ không phải cố ý, tha nô tỳ đi, hoàng phi, nô tỳ cho tới bây giờ không nghĩ qua chuyện như vậy a.”


Khảm Bối Lạp nhìn đến nàng liền nghĩ tới Tát Lạp, trong lòng lửa giận càng tăng lên, tùy tay lấy một cây roi quất mạnh, một bên quất một bên tức giận mắng, “Cho ngươi này tiện tì dám qua mặt ta, xem ta có đánh chết ngươi hay không.” Giống như trước mắt chính là Tát Lạp “Cho ngươi câu dẫn bệ hạ, cho ngươi dám chạy trốn!”


Thị nữ trên người huyết tươi đã rơi, khóc không thành tiếng, một mực la to, “Hoàng phi tha mạng a, nô tỳ không dám … nữa , a…, tha nô tỳ đi, a…” thanh âm càng ngày càng thấp.


Khảm Bối Lạp bên đánh bên mắng, mãi cho đến khí lực dùng hết mới dừng tay, đem lửa giận trong lồng ngực toàn bộ trút lên trên người tiểu thị nữ “Người tới, đem tiện tì này xuống cho ta.” Người hầu xung quanh bước lên đem thị nữ đang hấp hối, không ngừng run rẩy dẫn đi, giận mà không dám nói gì, sợ kế tiếp người bị tao ương là chính mình, thật cẩn thận hầu hạ .

-----------------------------------------------------------------------------------

Qua vài ngày, ảnh bộ đem những điều tra về Tát Lạp lúc ở trong cung làm thị hầu cho Khảm Bối Lạp, toàn bộ báo cáo rõ ràng, thấy Long Ngự Thiên yên lặng không nói gì, Long Nguyệt Thanh đang ở bên cạnh nghiên cứu ma pháp cùng ma pháp trận của Áo Đặc đại lục, bị Long Ngự Thiên kéo vào trong lòng, gắt gao ôm không hé răng.


“Phụ hoàng, làm sao vậy?” Phụ hoàng thực khác thường, nhìn đến báo cáo trên bàn cầm lấy đọc liền hiểu được nguyên nhân.


“Thanh nhi có phải hay không đã biết cái gì nên ngày đó mới có thể nhắc nhở phụ hoàng?” Như trước không ngẩng đầu nặng nề nói, may mắn lúc trước Tát Lạp ly khai hoàng cung, nếu không khẳng định chịu khổ độc thủ, ngẫm lại nghĩ mà sợ.


“Nào có, ta chỉ là cảm thấy được mẫu thân ly khai hoàng cung thực khác thường, ta nghĩ mẫu thân hẳn là là thích ngươi a, khả đã hoài thai lại như thế nào ly khai hoàng cung, lưu lại không phải rất tốt sao?” Phản bác nói, kiên quyết không thừa nhận tự mình biết chuyện tình.


“Thật sự là tri nhân tri diện bất tri tâm a, bình thường là người thực dịu dàng như thế ác độc như vậy, đem thị nữ đánh cho hả giận, phỏng chừng mẫu thân ngươi chính là bởi vậy mới ly khai, Thanh nhi, phụ hoàng có phải hay không thực vô dụng?”


“Như thế nào hội như thế? Ta biết phụ hoàng là không đem các nàng đặt ở trong lòng mới có thể như thế, phụ hoàng kiến khởi một đế quốc lớn như vậy như thế nào vô dụng? Con người sao có thể toàn diện a, huống hồ ta ở bên ngoài thật sự vui vẻ a, phải biết rằng ta mới trước đây thường xuyên nghe được dong binh cùng mạo hiểm giả đàm luận chuyện của ngươi, lúc ấy rất bội phục a, nghĩ sau khi lớn lên tới kiến thức một phen nga, ha hả.”


Nhìn thấy bảo bối ánh mắt trong suốt liền hiểu rõ, nên rất nhanh khôi phục lại, lại là đế vương tràn ngập tự tin cùng khí phách “Ha hả, Thanh nhi thật sự là nghĩ như vậy? Không nghĩ tới ngươi còn không có tìm đến ta ta liền tìm được ngươi, ha hả. Bất quá Khảm Bối Lạp hẳn là nên bị trừng phạt, tìm cái lý do trục xuất về gia tộc, ở nơi đó để tĩnh dưỡng a.”


Ngày hôm sau, Khảm Bối Lạp hoàng phi bệnh nặng, hoàng đế bệ hạ hạ chỉ cho phép nàng quay về nhà phụ mẫu để điều dưỡng, chờ tuyên triệu.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét