Tờ báo sau khi trải qua phần đông người truyền đọc mặt trên đã có vô số vết nhăn.
Mà dựa theo thứ tự trên tờ báo lần lượt là ảnh chụp của một đám nam sinh, màu sắc và phẩm chất của tờ báo không cao, nhưng chỉ có duy nhất chủ đề là có sức hút mãnh liệt: Diện Mạo Chất Lượng Tốt ( = người đẹp ^^).
Nơi này không phải là văn phòng hôn nhân, cũng không phải hội trường của cuộc thi tuyển chọn mĩ nam, lại càng không phải “Câu lạc bộ của các quý phu nhân” ở phố đèn đỏ.
Nơi này là phòng học của năm hai tại một trường trung học nam tư thục.
Có một ngón tay đang chỉ trỏ trên mặt báo, nó thuộc về một nam sinh năm hai đang mặc áo sơ mi trắng quần tây đen cộng thêm cái caravat màu xám. Mà ngón tay kia đang dừng lại tại một ảnh chụp của một người có khuôn mặt xinh đẹp khiến cảnh đẹp ý vui, còn lại là ảnh chụp của những nam sinh năm nhất khác khiến cho bạn cùng cấp phải ghen tức (này thì phăng).
Đây là một trường nam tư thục, chuyện nam sinh thích nam sinh cư nhiên được chấp nhận, việc này đã thành cơm bữa.
Một gã con trai tư sắc không kém, sẽ giống như que kẹo bị ruồi bọ vây quanh, bên người luôn có vô số vệ tinh, vô số người ái mộ. Đương nhiên cũng không thiếu những kẻ ghen tị ở sau lưng thi pháp yểm bùa đóng đinh trên hình nhân.
Bất quá thưởng thức là thưởng thức, ái mộ là ái mộ, việc này dù sao vẫn có giới hạn.
Muốn tiến thêm một bước cùng người mình ái mộ nói chuyện với nhau, cùng đi ăn, cùng nhau chơi đùa nói chuyện phiếm, cùng nhau nghiên cứu bài vở. Trừ phi ngươi là bạn bè cùng lớp với hắn, bằng không chỉ có một cách duy nhất, chính là trở thành học trưởng hoặc học đệ của đối phương.
Theo truyền thống của nơi này, việc nhận định học trưởng hoặc học đệ toàn bộ phải xuất phát từ tự do tình cảm. Chỉ cần song phương đồng ý, giây tiếp theo hai người có thể tay trong tay lấy thân phận học trưởng và học đệ đi ăn uống ca hát.
Cho nên chuyện ngươi phải thường xuyên đi thắp hương bái phật, tích không ít công đức mới có thể trở thành học trưởng hoặc học đệ của người mà ngươi thích. Loại tình tiết này có lẽ sẽ phát sinh ở một trường nào đó, nhưng đối với nơi này mà nói thì đó là chuyện không thực tế, là si tâm vọng tưởng.
Cứ nhìn vào tờ báo đi. Đây là một kết quả cuối cùng do đám học trưởng bỏ phiếu quyết định.
Cũng không biết là do tên nào khởi xướng, dần dần vào mỗi tháng đều có một tờ báo được in ấn sản xuất, bên trong là danh tính của mấy học đệ năm nhất xinh đẹp còn chưa có học trưởng. Ngoại trừ ảnh chụp và tên còn thêm một phần tư liệu về chiều cao cân nặng và sở thích của người đó, bọn họ đều gọi nó là “Báo tiến công.”
Lại nói, từ lúc học sinh nhập học đến bây giờ cũng gần nửa năm, dựa theo “Báo tiến công” những học đệ năm nhất cũng dần dần bị các học trưởng tấn công, cũng không còn lại bao nhiêu người.
Bất quá có thể lưu đến cuối cùng, cũng là mấy tên học đệ có diện mạo hơi bị xinh đẹp, đó là những que kẹo khó tấn công nhất. Chẳng hạn như người được xếp đầu danh sách trong tờ báo này, là học đệ có vận khí rất tốt, đã sáu lần dành đoạt giải quán quân – A Bảo. (cuối cùng em nó cũng chịu xuất hiện ka ka ka).
Chỉ mới nhìn ảnh chụp đã thấy A Bảo này thật không đơn giản, ngũ quan xinh đẹp không cần phải nói, một chút son phấn của nữ nhân cũng không có (ý nói em đẹp tự nhiên a). Khí chất tao nhã so với An Na Vương phi (???) còn hơn vài phần, trên mặt là ý cười nhàn nhạt rồi lại như thế hào phóng tự nhiên, không mất đi vẻ hồn nhiên của người thiếu niên.
Nhìn lại ảnh chụp này đi. Từ khi nhập học đến giờ, sau mỗi cuộc thi đều đứng đầu bảng của cả năm cấp. Cầm kỳ thi họa mọi thứ đều tinh thông (đang ở thời nào thế a ^^), đã chứng minh được A Bảo không phải là một bình hoa di động, cậu là một nhân tài trăm năm khó gặp a.
Cũng khó trách cậu đến bây giờ vẫn chưa có học trưởng, cậu căn bản không cần học trưởng, cũng không muốn có học trưởng.
Vẫn có rất nhiều người chưa từ bỏ ý định, cứ mỗi ngày đều đến lớp học của cậu “tỏ tình” (trong QT nó để là ‘bái phỏng’ nhưng ta đổi lại thành ‘tỏ tình’ cho nó vui vui một chút ^^).
Nhưng mà người thích A Bảo nhiều như vậy, không phải ai cũng có dũng khí đến lớp học để “tỏ tình” với cậu.
Bởi vì điều kiện của mình kém xa, ngay cả dũng khí đến đó cũng không có, chỉ có thể yên lặng tránh ở trong tiểu thiên địa của mình, dùng phương thức của mình để mà ái mộ A Bảo.
Tôn Tử Sở chính là một người như vậy. (bé thứ hai đã xuất hiện ^^)
Nếu có cơ hội đem A Bảo cùng Tôn Tử Sở đặt song song với nhau, sẽ phát hiện Tôn Tử Sở thế nhưng biến mất. (ý bảo bé Sở sẽ bị sắc đẹp của tiểu Bảo làm cho lu mờ a).
Bởi vì hào quang của A Bảo giống như thái dương, còn Tôn Tử Sở chính là một hạt bụi trong thái dương đó, chỉ cần quơ một phát không biết sẽ bốc hơi đến nơi.
Bất quá cơ hội để đặt cả hai ở cùng nhau cũng là việc không có khả năng phát sinh.
Dáng người gầy teo không có chút cảm giác tồn tại nào, khuôn mặt thiếu tự tin tái nhợt đến không có sức sống, cho dù là bạn cùng lớp cũng sẽ không nhớ rõ diện mạo của Tôn Tử Sở.
Hắn bình thường trầm mặc ít nói, nếu không phải vì thành tích của hắn nằm trong top đầu, nếu không phải vì hắn có bàn tay đặc thù. Có thể tới thời điểm tốt nghiệp, khi các học sinh nhìn đến ảnh chụp trong sổ lưu niệm tốt nghiệp, hội kinh ngạc kêu lên:
"Ai vậy? Là học sinh cùng ban với chúng ta sao?"
Bàn tay phải của Tôn Tử Sở có tới sáu ngón, cho nên bạn cùng lớp đặt cho hắn cái biệt hiệu dễ nghe:
"Lục Chỉ Sở" (lục chỉ = sáu ngón tay, Sở là tên của em ấy ^^).
Đương nhiên hắn cũng từng nghĩ qua sẽ đi phẫu thuật đem ngón tay dư thừa kia cắt bỏ. Nhưng đối với gia cảnh bần cùng của hắn mà nói, việc này dù sao cũng là điều không tưởng.
Phẫu thuật? Kia chính là phung phí tiền a! Mà nhà của hắn thiếu thốn đủ thứ.
Ngay cả học phí đều là đông kiếm tây tìm mới miễn cưỡng có được, các phí dụng dành cho việc khác đều không có.
Này cũng là nguyên nhân vì sao hắn từ nhỏ liền chán ghét náo động, chán ghét bị người nhà chú ý, có chết cũng muốn đoạt được thành tích cao nhất.
Bởi vì việc này quan hệ đến việc hắn có thể nhận được học bổng hay không, mỗi ngày có thể có được một ổ bánh mỳ để ăn hay không. Còn quan hệ đến việc hắn có thể hay không đổi được cái quần chíp cũ kỹ đã không thể che giấu được bất kỳ thứ gì kia, cũng không biết khi mình đột tử (chết đột ngột) có thể hay không có được một cái quan tài a.
Đối với những vấn đề bên trên, nhiều thêm một ngón tay thì có là gì? Cũng không phải có thêm một cái đầu a.
"Uy! Lục Chỉ Sở! Hoàng hậu của ngươi lại đứng đầu danh sách, ngươi không đến xem sao."
"Đúng vậy! Ngươi mau đến xem hoàng hậu A Bảo của ngươi ni, thật đẹp a. "
Không biết là ai bắt đầu trước, sau đó một đám người cũng ồn ào hẳn lên.
Tử Sở ngồi trước đống bài tập ở bàn mình khổ sở cúi đầu, lúng ta lúng túng ngay cả nửa câu nói cũng không được.
Ánh mắt trêu tức của mọi người khiến hắn cảm thấy thống khổ như đang ngồi trong chảo dầu, mà bọn họ lại đem A Bảo hoàn mỹ không chút sứt mẻ trong lòng hắn, cùng một con người thấp hèn như hắn đặt chung một chỗ, càng khiến lòng hắn khổ sở.
Hắn thật sự thực thích A Bảo, tuy rằng hắn cho tới bây giờ chưa thấy qua con người chân thật của A Bảo, nhưng dù chỉ là ảnh chụp cũng đã khiến hắn mê luyến không thôi .
Hắn phải cảm tạ dụng tâm của phóng viên “Báo tiến công”, mỗi một kì đều thay đổi một kiểu ảnh chụp khác nhau. Bởi vậy Tử Sở mới có cơ hội nhìn thấy sáu góc chụp khác nhau của A Bảo trong cả sáu kỳ báo.
Từ nay về sau, sáu bức ảnh này trở thành sinh mệnh xinh đẹp duy nhất trong cuộc sống của hắn.
Đúng vậy từ khi biết được A Bảo, hắn ngay cả mộng đẹp cũng không dám mơ.
------------------------------
p/s: một chương này nó ngốn của ta gần 3 tiếng a, qt hảo khó nuốt nha. Vì vậy bộ này ta sẽ lết từ từ (có muốn nhanh cũng không đươc a =.=), nó sẽ thay thế cho lịch post trước kia của "TT" ni
Bộ mới hy vọng mọi người sẽ thích và cứ chặt chém (nếu thích ^^)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét