Chiến Đấu
Long Ngự Thiên bị thương nghiêm trọng nhất, là người khôi phục cuối cùng, đứng ở bên người Long Nguyệt Thanh, hung hăng đối Ngải Khẳng nói “Hôm nay nhượng ta vì mấy chục nhân khẩu cao thấp của Long gia đòi lại đại bút trướng này đi, có bản lãnh gì cứ việc xuất ra hết, động thủ!”
Ảnh vệ bên người nghe được mệnh lệnh nhanh chóng hướng đối phương bay đến, trong đại sảnh hỗn chiến rất nhanh diễn ra. Lúc này Khoa Đặc cũng đã tới đại sảnh, trên thân kiếm còn tích huyết, đuổi tới bên người Long Nguyệt Thanh “Điện hạ.”
“Tìm người mà ngươi muốn báo thù đi, chú ý an toàn.”
“Dạ, điện hạ, tạ ơn điện hạ.” Khoa Đặc lập tức xoay người tìm kiếm, nhìn đến Ni Lạp đang tránh ở một bên, cười lạnh bước tới, kiếm chỉ Ni Lạp nói “Ngày đó nương của ta bị các ngươi một đòn đánh chết, hôm nay rốt cục có thể nhượng ta vì nương báo thù.”
Ni Lạp vừa nhìn thấy phế vật nhà mình, nhất thời nhạc nói “Thứ phế vật như ngươi thế nhưng còn muốn hướng bổn thiếu gia báo thù, đem chính mình cấp đưa tới cho bản thiếu gia, vậy bổn thiếu gia sẽ không khách khí.” Nở nụ cười dâm đãng vươn thủ, lại tránh không kịp, trên ngọc thủ đã bị họa xuất một vết kiếm thật dài, giận dữ “Ngươi này tạp chủng, cũng dám thương tổn bổn thiếu gia, lên cho ta, bắt hắn mang về cho ta, xem bổn thiếu gia trở về như thế nào thu thập ngươi.”
Bên cạnh tiến lên hai gã thị vệ vẫn đi theo bên người hắn, trong lòng còn đang kỳ quái phế vật này như thế nào có được công lực này. Khoa Đặc lập tức triển khai kiếm pháp mà mình đã học trong khoảng thời gian này cùng bọn chúng quyết chiến sinh tử. Ni Lạp trên mặt là bất khả tư nghị.
Lúc này trận doanh của Ngải Khẳng đột nhiên phát sinh biến hóa, chỉ thấy Lý Nguyên Triết cùng một bộ phận tướng quân của Thương Lang quân đoàn thế nhưng quay đầu đồ sát những người bên cạnh, Ngải Khẳng lúc này mới tỉnh ngộ. Bị lừa, toàn bộ đều là âm mưu của Long Ngự Thiên, nguyên lai nghĩ đến tự mình thiết bẫy, không nghĩ tới lại bị người bẫy, tự mình chui đầu vào.
Long Ngự Thiên đi đến trước mặt Ngải Khẳng lãnh khốc nói “Ta sẽ thân thủ vì người nhà báo thù, sẽ đem một nhà của ngươi tống xuống làm bạn cùng ngươi.”
Ngải Khẳng cực hận Long Ngự Thiên, lúc trước vì Long Ngự Thiên mà bại sự, hôm nay lại đưa đến tay hắn. Vẻ mặt đầy dữ tợn, song mâu sung huyết “Hừ, ta để ngừa vạn nhất, đã chuẩn bị hậu thủ, làm thịt hắn cho ta.”
Nguyên lai hắn bên người còn mang theo hai vị kiếm thần để bảo hộ hắn, còn có hai vị pháp thần, đang cùng pháp thần của Long Ngự Thiên giao đấu một chỗ. Nhìn thấy hai vị kiếm thần nhằm về phía phụ hoàng, Long Nguyệt Thanh hừ một tiếng, chớp động đã đứng trước mặt hai người “Phụ hoàng, ngươi chuyên tâm đối phó lão gia hỏa kia đi, hai tên kiếm thần này nhượng ta giải quyết a.”
Long Ngự Thiên biết bảo bối đã đạt đến Kim Đan kỳ, thực lực có thể sánh ngang kiếm thần, nhìn ánh mắt kiên định tự tin của bảo bối gật gật đầu, vẫn là dặn dò nói “Thanh nhi cẩn thận một chút.” Liền đem tinh lực tập trung trên người Ngải Khẳng “Bây giờ xem ngươi còn có chiêu pháp gì?”
Ngải Khẳng quả thực không dám tin, Lục hoàng tử mười một tuổi mà hắn luôn luôn không để vào mắt cũng dám tiếp hai vị kiếm thần. Hoảng hốt, đầu tiên là giải phệ khí tán, hiện giờ xem ra thực lực lại rất cao, ngay cả Long Ngự Thiên đều yên tâm, chẳng lẽ hắn hôm nay thật sự phải vong mệnh ở nơi này sao? Hắn không cam tâm, hắn đã mưu đồ suốt vài thập niên, không thể để toàn bộ hóa thành bọt nước, toàn thân ngân sắc đấu khí bộc phát, cầm trong tay lợi kiếm “Long Ngự Thiên, ta phải sát ngươi!”
Một đạo hào quang ngân sắc đánh về phía Long Ngự Thiên, nhưng Ngự Thiên đã đạt đến cực hạn của kiếm thánh, lại là ma vũ song tu, căn bản không phải trung cấp kiếm thánh như hắn có khả năng so đấu, kiếm quang ngân sắc còn chưa tới gần Long Ngự Thiên đã bị đánh bay. Long Ngự Thiên một cái lắc mình phiêu đến sau lưng Ngải Khẳng, phất tay một quyền đánh lên lưng của Ngải Khẳng, Ngải Khẳng nhìn thấy không đánh trúng Long Ngự Thiên lại đảo mắt đã không thấy thân ảnh, đột nhiên cảm giác phía sau có tiếng gió truyền đến, đã tránh không kịp, một quyền trực tiếp đoạn đi cánh tay của hắn, phun ra một ngụm đại huyết. Giờ phút này hắn mới hiểu hai người cùng là kiếm thánh nhưng thực lực chênh lệch có bao nhiêu đại.
Long Ngự Thiên trực tiếp quăng kiếm dụng quyền, cảm thấy được dùng nắm tay trực tiếp nện trên người Ngải Khẳng càng có thể giải phẫn hận trong lòng. Một cỗ đấu khí bắn ra trong nháy mắt đã chém ra hơn mười quyền, từng quyền đánh trúng mục tiêu. Ngải Khẳng căn bản là trốn không thoát tốc độ của hắn, đấu khí hộ thân chỉ có thể triệt tiêu một phần, rất nhanh chống đỡ không được té lăn trên đất, đã thành một tên huyết nhân, vô lực khởi động thân. Đau khổ cầu xin nói “Tha ta đi, ta nhận thua.”
“Tha ngươi? Long gia cao thấp mấy chục nhân khẩu của ta lại có người nào bỏ qua cho? Ta nhiều năm bị đuổi giết, nếu không phải có người bảo hộ đã sớm bỏ mình, có người nào tha ta?” Long Ngự Thiên thanh thanh lên án, công khai phát tiết hận ý trong lòng. Ngải Khẳng lập tức dường như già thêm mấy chục tuổi, trong lòng biết cầu xin tha thứ là vô dụng, hắn cũng là người tâm ngoan thủ lạt, rốt cục hết hy vọng “Giết ta đi.”
Long Ngự Thiên giơ lên trường kiếm nhắm ngay tim Ngải Khẳng, nhìn thoáng qua Long Nguyệt Thanh còn đang chiến đấu, trong lòng mặc niệm nói “Thanh nhi, bảo bối của ta, bắt đầu từ hôm nay ta sẽ chân chính buông bỏ cừu hận trong lòng, sẽ không vì người nhà mà bi thương, sẽ buông thả hoài niệm trong lòng, sau này hội cùng bảo bối sấm thế giới, thưởng phong cảnh.” Một kiếm đâm thẳng vào tim Ngải Khẳng, không tái nhìn gã. Ngải Khẳng chung quy mang theo tình tự không cam lòng mà kết thúc cuộc đời.
Long Ngự Thiên buông ra trọng trách cảm giác cả người thư sướng, trong đầu một mảnh thanh minh, xoay người chú y đến Thanh nhi đang cùng hai người khác chiến đấu trong đại sảnh.
Long Nguyệt Thanh đối mặt hai vị Kiếm Thần không hề che dấu thực lực, toàn lực ứng phó, hộ giáp mặc trên người, thiên linh kiếm cầm trong tay, rót vào chân nguyên ngay lập tức tản mát ra quang mang rực rỡ “Hai vị không cần đi quấy rầy phụ hoàng của ta.”
Hai gã kiếm thần mới đầu không nghĩ tới bị một tiểu oa nhi nhìn qua chỉ mới mười một tuổi ngăn lại, trong lòng không khỏi cười nhạo một tiếng, tiểu hài tử không biết trời cao đất rộng. Lại ngay một khắc sau phát hiện trên người y phát ra một cỗ khí thế không kém gì bọn họ, cùng một loại lực lượng mà bọn họ không biết. Kinh hãi, bọn họ hơn một trăm tuổi mới tiến vào giai đoạn kiếm thần, đối diện thiếu nhiên tuổi còn nhỏ đã đạt được thực lực như thế, không khỏi thu hồi khinh thị, trở nên cẩn thận.
Hai người phối hợp, lưỡng đạo hào quang hoàng sắc công hướng Long Nguyệt Thanh, Long Nguyệt Thanh một cái xoay người phiêu lên không trung đánh về phía quang mang “Phanh” Một tiếng ba người đều thối lui, nhất là vị kiếm thần thừa nhận đại bộ phận lực lượng kia, khóe miệng xuất hiện tơ máu, trường kiếm trong tay đã đoạn, nhìn về phía thanh kiếm của thiếu niên, vẫn tản mát ra quang mang đẹp mắt, một chút cũng không có tổn hao gì, hoảng hốt. Long Nguyệt Thanh lập tức thi triển tiêu dao thân pháp nhảy vào giữa hai người du đấu.
Chỉ thấy hào quang chợt lóe, vị kiếm thần bị đoạn kiếm kia không thể tin được địa ôm cảnh thượng của mình, ánh mắt trừng lớn, huyết theo tay trào ra, chậm rãi ngã về phía sau.
“Đến phiên ngươi.” Vị kiếm thần còn lại chưa từng kiến thức quá kiếm pháp sắc bén cùng thân pháp hư ảo như thế, nhìn đến thiếu niên trên mặt mang ý cười giống như nhìn thấy ác ma, nháy mắt liền đoạt đi sinh mệnh của một kiếm thần, mình căn bản là đấu không lại y. Trong lòng đã mất ý chí chiến đấu, xoay người liền hướng bên ngoài đào tẩu, chạy càng xa càng tốt.
Long Nguyệt Thanh cười, không nhanh không chậm theo sát phía sau hắn. Mắt thấy đã ra khỏi đại sảnh, lại xông vào một mảnh sương mù, nhìn không thấy đường ra. Hắn lần đầu tiên sợ hãi như thế, cũng không dám dừng lại. Đột nhiên ngực đau đớn, cúi đầu nhìn, mũi kiếm đã đâm vào, lại một gã kiếm thần không cam lòng ngã xuống. Long Nguyệt Thanh thu hồi kiếm, đối với địch nhân y không nghĩ sẽ lưu tình, cấp cho mình cùng thân nhân bằng hữu lưu lại mầm tai họa, khi bọn họ đối đầu cũng đã quyết định tử vong của hắn.
Long Nguyệt Thanh quay đầu lại, nhìn thấy phụ hoàng cũng đang ôn nhu thâm tình nhìn y, trên mặt tràn ra nụ cười tuyệt mỹ, đầu nhập vào lòng phụ hoàng.
Một khắc này Khoa Đặc cũng đã đồ sát hai gã thị vệ bên người Ni Lạp, rút kiếm ra hướng tới Ni Lạp. Ni Lạp là cao cấp ma pháp sư, căn bản cũng không được hắn để vào mắt “Hiện tại tới phiên ngươi.” Ni Lạp vội vàng nhìn về bốn phía nghĩ muốn tìm kiếm trợ giúp, lại nhìn thấy người bên mình không ngừng ngã xuống. Ngay cả lão cha cũng nằm trên mặt đất không thấy động tĩnh, sợ tới mức vội vàng quỳ xuống dập đầu khóc ròng nói “Tha ta đi, ta là ca ca của ngươi a, buông tha ta đi.” Chỉ thấy hạ thân một mảnh ẩm ướt, một cỗ tanh tưởi truyền ra.
Khoa Đặc nhìn thấy người trước mắt đang hướng mình cầu xin tha thứ, ngày xưa chính mình cùng mẫu thân cũng từng cầu xin như thế, mẫu thân vẫn là bị giết chết. Nếu không phải điện hạ cứu mình, dạy mình công pháp, chỉ sợ mình cũng đi theo mẫu thân đi. Này hết thảy đều do tên bại hoại trước mắt này tạo thành, còn vọng tưởng mình bỏ qua cho hắn. Nhớ tới chuyện cũ một kiếm đâm xuống, thanh âm biến mất.
Chiến đấu đã nhanh chấm dứt, bên phía Long Ngự Thiên tổng cộng có hai vị kiếm thần cùng hai vị pháp thần, bình thường bốn người thay phiên nhau canh giữ hoàng cung. Lần này Long Ngự Thiên cố ý gọi bọn họ trở về, dưới sự liên hợp của bốn người, hai vị pháp thần của đối phương rất nhanh bị diệt vọng, đám người còn lại đã không còn đủ sức đối kháng.
Người kết thúc chiến đấu rất nhanh hội tụ đến bên người Long Ngự Thiên, đều sùng bái nhìn về phía Lục điện hạ đang đứng bên cạnh hắn. Không nghĩ tới Lục điện hạ thực lực cao như vậy, ngoại nhân đều bị lừa, bọn họ từ trước đến nay sùng bái cường giả. Lý Nguyên Triết lại chạy đến bên người Long Nguyệt Thanh “Tiểu Thanh Thanh, ngươi quá lợi hại, càng lớn càng hấp dẫn. Đến, mau nhượng thúc thúc ôm một cái, thúc thúc rất nhớ ngươi a.” Nói xong chờm tới ôm lấy, bị Long Ngự Thiên một phen ngăn lại, đem bảo bối của mình ủng vào trong ngực, lãnh khốc địa liếc hắn một cái. Lý Nguyên Triết chỉ có thể ủy khuất đãi ở một bên.
“Phụ hoàng” trong đám người tiến lên một người, là Tứ hoàng tử Long Nguyệt Tân, một tay cầm kiếm một tay xách theo một người, là Tam hoàng tử Long Nguyệt Minh “Phụ hoàng, như thế nào xử trí Tam hoàng huynh.” Nói xong đem người ném ra trước mặt Long Ngự Thiên.
Long Nguyệt Minh đã sớm bị hết thảy phát sinh dọa ngây người, khi Long Nguyệt Tân tìm tới, hắn căn bản đánh không quá vài chiêu đã bị bắt, vội vàng quỳ xuống cầu xin tha thứ “Phụ hoàng, tha ta đi, đều do ngoại công bức ta, không phải ta chủ ý của ta.” Trên mặt đầy nước mắt nước mũi, đâu còn bộ dạng của một hoàng tử.
Long Ngự Thiên ở khi hắn buông tha cho cơ hội cuối cùng, đã không đem hắn xem thành nhi tử để đối đãi, cũng không thèm liếc mắt một cái, hỏi bảo bối trong lòng “Thanh nhi, ngươi nói nên xử trí như thế nào?”
Long Nguyệt Minh vừa nghe, lại hướng Long Nguyệt Thanh dập đầu “Lục hoàng đệ, cầu ngươi xem ở phân lượng huynh đệ tình thân, cầu phụ hoàng bỏ qua cho ta đi, hoàng huynh van cầu ngươi .”
Long Nguyệt Thanh một chút cũng không thích hoàng huynh này, tuy chỉ là một quân cờ, nhưng hắn ở thời điểm cuối cùng vẫn chọn lựa đứng ở một bên Ngải Khẳng, nhượng y chán ghét. Nhưng chung quy là nhi tử của phụ hoàng, y không muốn phụ hoàng trên lưng mang tội danh bức tử (giết con), suy nghĩ một chút nói “Phụ hoàng, nếu hắn không để ý đến thân phận là người của Long gia, liền phế đi đấu khí của hắn đem hắn đuổi khỏi Long gia, nhượng hắn tự sinh tự diệt đi.”
Long Ngự Thiên nghe ra được bảo bối đang vì mình mà lo lắng, rất vui sướng, đương nhiên gật đầu đáp ứng “Nghe theo ngươi, Long Hành, dẫn xuống xử lý đi, đừng để hắn tái xuất hiện ở đế đô.”
“Dạ, bệ hạ.”
“Nguyên Triết, lập tức dẫn người bao vây phủ Tả tướng, những người phản kháng giết ngay tại chỗ, phạm nhân nhốt vào đại lao, ngày mai hướng toàn bộ đế quốc thông báo, công bố chứng cứ phạm tội của tả tướng Ngải Khẳng thông đồng với địch phản quốc.”
“Dạ, bệ hạ.”
“Mọi người nghe kỹ, về chuyện của Thanh nhi, bất luận kẻ nào cũng không được phép truyền ra bên ngoài, nếu không luận tội xử trí, mọi người phải giữ nghiêm bí mật này, đã hiểu?” Long Ngự Thiên nhìn về phía mọi người lạnh lùng phân phó.
“Dạ, bệ hạ.”
Long Nguyệt Thanh triệt hồi trận pháp bên ngoài đại sảnh, đám hắc y nhân bên ngoài toàn bộ kiệt lực ngã xuống đất, toàn bộ đều bị bắt.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét