Lúc ngủ cũng cảm giác có người đứng bên giường nhìn cậu, Trên thực tế cả phòng trừ bỏ cậu ra không còn người nào khác.
A Bảo không tin tà ma, nhưng khi thật sự đụng phải, cái loại cảm giác này lại chân thật khiến cho người ta không thể không tin.
Khẳng định là bị oan hồn nào đó đeo bám a.
Nhưng mình lại không có giết người hoặc hại ai a, cũng không có kiếm người ta cướp tiền a, như thế nào lại bị thứ này đeo bám a?
Càng nghĩ lại càng phiền, khuôn mặt xinh đẹp cậu âm trầm đã được vài ngày .
"Ai, cậu trai trẻ cứ vui vẻ đi! Nhân sinh khổ đoản a."
"Ta như thế nào vui vẻ được a?" A Bảo tức giận nói.
Cả ngày bị giám thị vui vẻ cái rắm a. Tử lão nhân (ông già chết tiệt ^^) này, cũng không biết có phải thật sự có bản lĩnh hay không, hay chỉ là một tên lang băm a.
"Ta thấy ngươi có vẻ không tin tưởng ta, đúng không?"
"Đúng." A Bảo cá tính luôn thẳng thắng, có chuyện gì là nói thẳng.
"Thiết! Đúng là tuổi trẻ a."
"Phiền chết được." A Bảo kéo ghế đứng dậy muốn rời đi, lão nhân đột nhiên toát ra một câu:
"Hắn đi theo ngươi đã bao lâu a?"
"Một tuần." A Bảo ngừng lại quay đầu nói, vẫn là vẻ mặt hoài nghi nhìn lão nhân.
"Ngươi là muốn ta đem hắn đuổi đi sao?"
"Đương nhiên."
"Uy! Ngươi có đi hay không a? Ách…"
Lão nhân đối với phía bên trái trống trơn của A Bảo, bắt đầu nói chuyện với không khí, vẻ mặt còn thật sự chăm chú, A Bảo nhìn thấy liền nổi một thân da gà.
"Hắn nói hắn không muốn đi." Lão nhân quay đầu đối A Bảo nói.
"Gì? Vậy ngươi không thể siêu độ hắn sao?"
"Hắn không phải quỷ hồn, không thể siêu độ a."
"Vậy muốn thế nào hắn mới rời đi?"
"Hắn nguyện ý đúng thời điểm sẽ rời đi, ngươi tự nói với hắn đi." Lão nhân nhún nhún vai.
"Ngươi! Ngươi là linh hồn đang đeo bám ta sao?" A Bảo bán tín bán nghi quay đầu cùng không khí bên trái nói chuyện.
"A ha ha, hắn hiện tại ở sau lưng ngươi a" Lão nhân oa oa loạn cười, khiến A Bảo sợ tới mức vội vàng quay đầu lại, lại vẫn không nhìn thấy thứ gì.
"Ngươi là đang gạt người đi, ngươi nói cho ta biết bộ dáng của hắn như thế nào ."
"Một thiếu niên trần truồng."
"Cái gì? Trần truồng?" Là linh hồn trần truồng sao!? Ta không cần một linh hồn trần truồng đi theo ta a ~~~
"Gạt ngươi thôi hì hì hi"
"…" Lão già này… nếu còn tiếp tục như vậy sẽ khiến người ta mất đi tín nhẫn nại a, A Bảo vẻ mặt đại hỏa xoay người bước đi.
"Mặc áo sơ mi trắng quần tây đen, caravat màu xám, trên áo có viết trường trung học XX"
"…"
Lúc này A Bảo không thể không tin.
Hắn không tin lão già sống nơi thâm sơn cùng cốc ở phía Nam này lại đi điều tra tên trường học cùng đồng phục của trường cậu ở tít phía Bắc a.
------------------------
p/s: ta bị cảm sốt ùi a T^T. Nhưng sáng nay vẫn phải cố gắng lết dậy edit phần cuối chương ba của "AB" ni. Vì lý do kỹ thuật trong việc chia chương nên phần cuối của chương ba này rất ngắn a, chỉ có hai trang A4 thôi, mong mọi người thông cảm. Ta tính cố hết sức làm luôn phần đầu của chương 4 để tạ lỗi với mọi người nhưng a... lực bất tòng tâm ni, vừa đánh được vài câu lại lạnh run thế là chui vô chăn ủ tiếp a =.=. Ngày mai không biết có hết bệnh để làm "TDTĐD" không nữa, thôi thì chuyện của ngày mai để ngày mai tính a... hzaiii...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét