Trong thế giới rộng lớn này
Chúng ta gặp nhau và yêu nhau...
Đó... chính là định mệnh
Và khi... chúng ta chia tay nhau
Đó... cũng là định mệnh
Định mệnh của anh và em...



Ta đã trở lại *tung hoa* *đốt pháo* *lắc mông* ka ka ka ^0^

Thứ Năm, 22 tháng 11, 2012

A Bảo - Chương 3(1)



"Lục Chỉ Sở, còn lại giao cho ngươi , ta về trước a."


Tuy ngón tay đã bị chặt mất, nhưng thói quen kêu ra biệt danh của hắn như thế nào cũng không sửa được. Tên kia nói xong cũng không chờ đối phương đáp ứng, tùy tiện đem cây lau nhà để dựa vào tường, liền hoả tốc rời đi hiện trường.


"…" Tử Sở cái gì cũng chưa nói, yên lặng đem khăn lau trong tay để qua một bên, cầm lấy cây lau nhà nhúng vào thùng nước tẩy, bắt đầu lau chùi sàn nhà của WC.


Đúng vậy, đừng tưởng rằng học sinh của các trường tư thục mỗi kỳ đều đóng mấy chục ngàn tiền học phí thì có thể có đặc quyền không cần lau chùi WC.


Trường học đương nhiên sẽ lấy các loại như là "Rèn luyện thể xác và tinh thần", "Huấn luyện tính độc lập" mấy thứ này đều toàn là lấy cớ để bắt ép học sinh lau dọn WC, sau đó đem tiền mướn người quét dọn WC bỏ vào túi của mình.


Trên thế giới không ai lại nhiệt tình thích lau dọn WC đi? Vừa thối, vừa bẩn, ngày mưa sàn nhà còn dính đầy bùn đất. Tuy rằng WC của nam sinh không có phức tạp như WC của nữ sinh, nhưng không phải nam sinh nào cũng tốt như vậy, không phải ai cũng có thói quen xả nước sau khi đi WC. Sau một buổi sáng tích thụ một đống mùi thối nó sẽ tuyệt đối tạo thành thống khổ cho những người sử dụng sau.


Nhưng dù có sử dụng hay không, việc lau chùi WC vẫn phải làm, người chất phát ít lời lại không biết tranh luận cùng người khác giống như Tôn Tử Sở, sẽ luôn bị các bạn cùng lớp an bài cho việc lau dọn WC vào giữ buổi trưa.


"Dù sao Lục Chỉ Sở mỗi ngày vào buổi trưa chỉ ăn bánh mì, cho nên sẽ có nhiều thời gian nhất, liền cử hắn đi quét dọn đi!"


Bọn họ đều nhất trí, sau đó thuận tiện an bài người chất phác thứ hai ở trong lớp cùng một tổ với hắn.


Nhưng ngay cả tên chất phác thứ hai này cũng biết khi dễ tên chất phác thứ nhất, hắn cũng biết Tôn Tử Sở dễ khi dễ, cho nên nhàn hạ lau vài cái liền chạy mất.


Bất quá Tôn Tử Sở thật ra không có chán ghét công việc này.


Nói như thế nào đây? Bởi vì người lau chùi WC có quyền lợi đem cửa của WC đóng lại cấm người khác sử dụng. Cho nên dưới thời gian lau dọn khá dài, mọi người đều phải gõ cửa. Sau đó "Thỉnh cầu" Tôn Tử Sở cho bọn họ sử dụng. Tôn Tử Sở bình thường chịu đủ mọi ức hiếp, đặc biệt rất thích nhìn vẻ mặt chịu đựng đầy vất vả của những người khác sau đó lại dùng âm thanh khó khăn để nhờ vả hắn:


"Please. Cho ta dùng WC một lát đi ~~"


Sau khi xả xong lại dùng biểu tình thoải mái để cảm ơn hắn.


Tôn Tử Sở đáng thương cũng chỉ có thể ở nơi này mới có thể lấy lại một chút cân bằng cho cuộc sống của hắn.


Đây là ngày cuối cùng của học kỳ này, cho nên Tôn Tử Sở đặc biệt ra sức lau dọn WC.


Hắn dừng lại cây lau nhà nhìn xem thành quả của mình, bồn cầu màu trắng được lau đến sáng bóng, không nhiễm một hạt bụi có thể dùng làm gương soi (=.=), còn có sàn nhà bóng loáng cần phải bước đi cẩn thận nếu không sẽ bị trượt té.


Ân, học kỳ này những việc nên làm cũng đã làm, những việc cần cố gắng cũng đã cố gắng. Ngay cả công việc lau dọn WC này, còn có thành tích của ba kỳ thi, và cả tiền học bổng.


Nếu thật sự muốn nói có chuyện gì khiến hắn phải tiếc nuối, đại khái chỉ có chuyện của ai kia a.


Hắn hít một hơi thật sâu.


“Khấu khấu khấu.”


Xem ra có người nhịn không được muốn sử dụng WC đi.


"Mời vào." Tử Sở bình tĩnh nói.


Mỗi lần nói câu "Mời vào" này, hắn đều có một loại khoái cảm như mình đang nói "Bình thân" vậy.


Bất quá cửa vừa mở ra, động tác thong dong lau sàn của Tử Sở lập tức bị đình trệ.


Tuy Tử Sở chưa từng nhìn thấy con người thật của cậu, mà trong ảnh chụp với màu sắc rẻ tiền cùng kỹ thuật in ấn không hoàn thiện đã làm mất đi một phần vẻ đẹp của cậu, thế nhưng Tử Sở chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra người này.


Vì thế trong lòng hắn dù bị nhấn nhiều lần F15 thế nhưng lại tựa như chiến sĩ trong các trò chơi, đã chết một trăm lần vẫn sống một trăm lần.


"Thực xin lỗi, ta có thể dùng WC một chút không?" A Bảo với khuôn mặt xinh đẹp lễ phép hỏi.


Thanh âm cấp bách cũng không tổn hại đến vẻ đẹp của A Bảo, dáng vẻ có chút lo lắng khiến người ta càng cảm thấy cậu thật đáng yêu.


"…" Tử Sở gắt gao nắm chặt cây lau nhà đứng ngốc sửng sờ ở một chỗ, một câu cũng nói không nói nên lời.


"Có thể chứ" thật sự cấp bách a, vừa rồi cậu phải đi giải quyết trước chứ không nên chạy lên lầu của năm hai để tìm lão sư a. Hiện tại đã rất gấp ni nên nói cái gì cũng không còn kịp nữa rồi, nhưng người quét dọn này…


Cảm giác bộ dáng của hắn cứ như một tử sĩ kiên quyết tử thủ WC không cho người khác sử dụng.


"Mặc kệ, phiền ngươi cho ta vào một chút a."


Không có việc nào khủng bố hơn việc phải nhẫn nhịn đi WC a. A Bảo cũng không cần Tử Sở có đồng ý hay không liền bước vào WC, giựt lấy cây lau nhà trên tay Tử Sở sau đó đem bùn đất trên đôi giày trét lên đó.


Rồi nhanh chóng đi tới bồn cầu để xả.


Cứ việc bên cạnh có người đang đứng ngốc nhìn mình xả thật sự rất là quái lạ a, nhưng là dù sao đều là nam nhân muốn nhìn liền cho hắn nhìn a.


Bất quá A Bảo không biết hành động này khiến cho Tử Sở vốn đã bị F15  giờ lại bị máy bay trực thăng đụng vào, đã chết một nghìn lần lại sống một nghìn lần. (ta không rõ chỗ này cho lắm a T^T)


"Cảm ơn. Ta không có làm dơ WC của ngươi a, ngươi tiếp tục làm việc của ngươi đi."


A Bảo cài lại quần, nhanh chóng xoay người rời đi.


Tử Sở vẫn như cũ đứng ở chỗ kia không nhúc nhích, một tay nắm cây lau nhà, một tay duy trì tư thế vừa rồi.


"Này bạn, xin hỏi WC có thể dùng được chưa?"


Sau đó có vài nam sinh bước vào, Tử Sở vẫn duy trì cái tư thế kia.


Những nam sinh đáng thương kia đành phải chịu đựng vọt xuống WC ở tầng dưới để xả.


"Lục Chỉ Sở, có thể dùng WC không?"


Lại một tên cùng lớp mặt xanh lè (vì nhịn quá nên nó có màu đó a ^^), Tử Sở ngay cả con mắt cũng chưa nháy một lần.


"Lục Chỉ Sở?"


"…"


"Uy uy uy."


Tuy rằng Tôn Tử Sở vốn đã rất quái dị, nhưng hiện tại nhìn thế nào cũng đều cảm thấy hắn càng thêm quái dị.


Tên cùng lớp thân thủ đẩy hắn một cái, không nghĩ tới vừa đẩy, Tôn Tử Sở tựa như bị người ta đánh trọng thương.


“Rầm” một tiếng liền ngã xuống, sau đó cũng không nhúc nhích cứ thế mà ngất xỉu trên sàn WC sáng bóng.


Khiến tên kia sợ tới mức nước tiểu vãi một ít ra quần.

-----------------------------------------------------------------------------

"Tuổi trẻ hiện nay cũng đã tin vào ba cái chuyện này a~."


Lão nhân tự cố tự địa dùng không cầu nhân cầm lấy bối (???), bộ dáng thảnh thảnh thơi thơi cùng với tên con trai vẻ mặt đầy phiền toái trước mặt hình thành một cảnh tượng đầy đối lập.


"Nói cái gì mà khoa học với chả khoa học a, cuối cùng vẫn là cần những người như chúng ta ra tay..."


"Giúp họ giải hạn a" lão nhân tiếp tục lải nhải lải nhải.


"…"


Từ khi bắt đầu lải nhải đến giờ đã được nửa tiếng. Nếu không phải bà dì nói lão nhân này pháp thuật rất cao siêu, cậu như thế nào lại từ Đài Bắc đến nơi xa xôi này tìm ông ta. Nếu không đụng phải chuyện tình đáng ghét kia, thì người vốn không sợ trời không sợ đất như cậu mới không thèm đến đây để nghe người này giảng cổ.


Đích xác a, so với chuyện tình đáng ghét kia, thì việc lải nhãi của lão nhân này chỉ có thể xem là việc nhỏ a.


Cũng không biết mình rốt cuộc gặp phải chuyện gì, từ lúc nghỉ hè, không, phải nói là trước nghỉ hè một ngày, cậu rõ ràng cảm nhận được bên cạnh có thêm một thứ gì đó.


Nhìn không thấy cũng sờ không tới, nhưng là cậu trăm phần trăm xác định thứ kia thật sự tồn tại, lúc ăn cơm cảm giác được nó đang ngồi bên cạnh cậu, lúc đi trên đường cảm giác nó cũng bước đi bên cạnh cậu, lúc đạp xe cũng cảm giác được phía sau có người ngồi, nhưng khi quay đầu lại thì cái gì cũng không có.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét