Luận Võ
Long Hoa nội điện, ba người ngồi vây quanh cùng một chỗ.
Ôn Tư Đặc đầu tiên đặt câu hỏi: “Ngự Thiên, lần này chúng ta nên áp dụng kế sách gì? Ngày mai là muốn thắng hay là thua?” Bọn họ có bồi dưỡng thế lực, muốn chân chính thắng Long Đằng của bọn họ cũng không dễ dàng như vậy.
“Nguyên Triết thấy chuyện này thế nào?” Long Ngự Thiên nhìn về phía hai người.
Lý Nguyên Triết khó được vẻ mặt trầm tư: “Nhìn ra được tên Nhị hoàng tử này dã tâm thật sự lớn, đối Duy Khẳng là ôm tâm tất thắng, hơn nữa đã cùng Đế Mỗ gia mật đàm, đối Long Đằng tất có mưu đồ, chúng ta dĩ nhược kì chi (ưm, ta không rõ, đại thể là giả làm kẻ yếu a), nhân cơ hội một lướt bắt sạch. Này cũng phù hợp với kế sách trước đây của chúng ta, cho nên ta cảm thấy tỷ thí lần này không nhất định phải thắng, nếu thắng chỉ sợ bọn họ sẽ phát sinh ra biến hóa mới đi, tốt hơn hết vẫn nên là từ chúng ta khống chế đi.”
Long Ngự Thiên tựa vào tọa ỷ, thùy hạ tử mâu, che khuất tinh quang sắc bén, hắn là đế vương lãnh tĩnh, nắm trong tay đại cục nói: “Đúng là như thế, ngày mai không tất yếu phải thắng, không cần để lộ thực lực, nhưng là không thể dễ dàng chịu thua, không thể làm mất sĩ khí của Long Đằng chúng ta. Ôn Tư Đặc, có thể phân tích được ngày mai Duy Khẳng hội phái người nào xuất chiến không?”
Ôn Tư Đặc lấy ra một phần tư liệu đã được điều tra, nói: “bọn họ đều dưới ba mươi tuổi, thực lực cường đại, đây là năm người xác nhận tham gia tỷ thí lần này.”
Long Ngự Thiên và Lý Nguyên Triết cùng nhau nhìn vào phân danh sách, trong năm người có ba người là thực lực Kiếm Sư, một người đại kiếm sĩ, một người là ma đạo sư. Lý Nguyên Triết không khỏi nói: “Duy Khẳng thật sự là hạ một bút thật lớn a.”
Long Ngự Thiên vấn Ôn Tư Đặc: “Trong quân binh của ngươi có bao nhiêu người tu luyện vũ kỹ của Thanh nhi? Chúng ta cũng chọn một ma pháp sư cùng bốn kiếm sĩ, kiếm sĩ thì chọn trong những người luyện tập vũ kỹ đi, nhưng ngày mai không thể bại lộ thực lực, chỉ có thể dùng công phu để bảo mệnh, ta không muốn ngày mai có một người chết ở trong tay Duy Khẳng.”
“Hảo, có một nửa bộ phận binh sĩ tu luyện, cho dù không cần dùng vũ kỹ, bọn họ hiện tại đối sự khống chế lực lượng và thân thể đã muốn thành thục, dựa theo yêu cầu của ngươi, tìm mấy người thực lực hơi thấp so với Duy Khẳng, khẳng định người khác nhìn không ra, hơn nữa cho dù thua cũng là thua đẹp.” Ôn Tư Đặc hồi đáp.
“Hảo, Ôn Tư Đặc, người liền giao cho ngươi, việc luận võ ngày mai do ngươi phụ trách. Nguyên Triết, ngươi cũng bắt đầu theo kế hoạch chậm rãi dung nhập vào hỗn loạn bàn chi Lý gia (ý ảnh muốn nói đến một số người Lý gia muốn tạo phản a, chắc vậy), nhượng Ngải Khẳng có cơ hội kéo ngươi vào, chúng ta cùng ngươi dần cách ly.” Hỗn loạn bàn chi ở Lý gia chiếm không ít phân lượng, bởi vậy lúc trước đầu nhập vào Long Đằng đã yêu cầu Long Ngự Thiên nạp nữ tử Lý Tuyết của Lý gia làm phi, nhưng dưới sự cai trị của Long Ngự Thiên, Long Đằng đối với bọn quý tộc quen sống xa hoa thối nát tiến hành một ít hạn chế, khiến bọn họ bất mãn, nhất là việc bãi bỏ chế độ tinh linh nô lệ, trong thế gia có một số người coi đó là sinh mệnh, là nhạc thú. Cho nên có một bộ phận Lý gia lặng lẽ bắt đầu cấu kết với Đế Mỗ gia. Ngải Khẳng đồng dạng cho rằng Lý Nguyên Triết là thế gia gia chủ sẽ không thể không để ý đên ích lợi của Lý gia. Điều này nhượng Long Ngự Thiên bọn họ có thể thừa dịp chen chân vào.
Lưới đã giăng, liền xem bọn họ khi nào chui vô a.
-----------------------------------------------------------------------------
Sáng hôm sau tại luyện võ trường của hoàng gia. Hai phương luận võ đã tiến vào giữa sân, Duy Khẳng quả nhiên như sở liệu phái ra năm người kia. Khán đài ngồi đầy người, mỗi người đều biết lần này là cuộc tỷ thí giữa hai đế quốc.
Kiệt Mỗ ngồi ở bên cạnh Long Ngự Thiên, Long Nguyệt Thanh vẫn không để ý ánh mắt ở bốn phía liền ngồi ở trong lòng phụ hoàng y. Kiệt Mỗ không cảm giác được trên người Long Nguyệt Thanh có bất kỳ ba động nào của ma pháp cùng đấu khí, xem ra đúng như lời nói của Ni Lạp, so với ma khí phế nhân tốt hơn một chút. “Bệ hạ, tiểu điện hạ bộ dạng thông minh đáng yêu, nghe nói bệ hạ nhượng Ôn Tư Đặc Nguyên soái giáo thụ tiểu điện hạ học tập đấu khí?”
Long Ngự Thiên mặt không chút thay đổi, trong mắt chỉ có bảo bối đang ở trong lòng: “Thanh nhi có học hay không không sao cả, có ta bảo hộ y là được, là Thanh nhi chính mình muốn học, mới thỉnh Ôn Tư Đặc đến giáo thụ.”
Kiệt Mỗ nghĩ thầm này thật đúng là sủng ái không đồng nhất a, ha ha cười nói: “Bệ hạ đối tiểu điện hạ thật sự là chiếu cố a, tin tưởng sau khi được Ôn Tư Đặc Nguyên soái giáo thụ hội tiến bộ rất nhanh.”
Long Nguyệt Thanh vốn không thích người này, hiện tại lại trợn mắt nói dối, y ở trong mắt người khác tư chất rất thấp, không có nhiều thành tựu. Trợn to một đôi song mâu hắc sắc trong suốt ra vẻ khờ dại lại phi thương kiên định đối với Kiệt Mỗ nói: “Ta sẽ hảo hảo cố gắng tu luyện, tương lai phải bảo vệ phụ hoàng, đem những kẻ dám đánh chủ ý lên phụ hoàng đánh chạy.” Lời y nói đều là sự thật, người đối diện có nghe hay không y cũng mặc kệ, hơn nữa đến lúc đó cũng không phải là đơn giản đánh chạy như vậy .
Long Ngự Thiên biết bảo bối nói đều là thật sự, thùy hạ tử mâu, ánh mắt mang theo nhu hòa nhìn bảo bối của mình, bảo bối muốn bảo vệ mình a.
Kiệt Mỗ đem lời nói tiểu điện hạ xem như là đồng ngôn (lời của trẻ con), tuổi nhỏ không biết trời cao đất rộng, cười ha ha xem mình như đang nghe tiếu thoại, còn khen: “Hảo chí khí.”
Giữa sân đã được bốn vị Đại Ma Đạo Sư khởi động ma pháp trận, bảo hộ người quan khán chung quanh, cũng phòng ngừa có người can thiệp, nhưng này đối với Long Nguyệt Thanh mà nói đều vô dụng, linh thức của y có thể dễ dàng tham vào, bất quá y đã biết kế hoạch của phụ hoàng, sẽ không can thiệp vào.
Đầu tiên vào trận chính là ma pháp sư của song phương, thủy hệ ma đạo sư của Long Đằng cùng Duy Khẳng hỏa hệ ma đạo sư, hai người đối nhau hành lễ sau xuất ra ma pháp trượng bắt đầu ngâm xướng, đều tự tạo ra cho mình một cái vòng phòng hộ ma pháp.
“Vĩ đại hỏa chi thần, thỉnh ban lực lượng cho con dân trung thành của ngài, hủy diệt địch nhân trước mắt, khai hỏa… Liệt Hỏa Phần Thiên.”
“Vĩ đại thủy chi thần, thỉnh ban lực lượng cho con dân trung thành của ngài, quét hết chướng ngại trước mắt… Thủy Triều Dậy Sóng.”
“Oanh” một tiếng nổ, thủy và hỏa va chạm cùng một chỗ, song phương đều không hề thăm dò đối thủ, vừa khai trận liền sử dụng ma pháp cao cấp, bị lực nổ cường đại bạo kích khiến hai người không thể đứng yên phải liên tục thoái lui, bất phân thắng bại.
“Chúng ta thực lực tương đương, tối hậu để chúng ta một lần phân thắng bại đi, vĩ đại hỏa chi thần. . . Hỏa long rít gào.”
Long Đằng ma pháp sư cũng điên cuồng tụ tập thủy hệ nguyên tố không ngừng áp súc, “Vĩ đại thủy chi thần. . . Băng long nộ.” Ma đao sư bứt ra toàn thân ma pháp lực mới có thể sử dụng ma pháp vượt giai.
Không trung hỏa long cùng băng long gặp nhau, chung quy băng long mạnh hơn hỏa long một chút, tiêu tán hỏa long, đứng ở trước mặt Duy Khẳng ma pháp sư, Duy Khẳng ma pháp sư chỉ có thể nhận thua.
Trong khi mọi người đều hoan hô, Kiệt Mỗ biểu hiện một bộ không thèm để ý: “Ha ha, chúc mừng bệ hạ, Long Đằng ma pháp sư quả nhiên lợi hại, hẳn là nhờ chi phong của bệ hạ a.” Hắn biết Long Ngự Thiên là thủy hệ pháp thánh. Ngụ ý, kiếm sĩ không thể so với Duy Khẳng .
Long Ngự Thiên khách khí nói: “May mắn, vị kia ma pháp sư sẽ phải dưỡng thương trong thời gian dài a.”
Kế tiếp lên sân khấu chính là hai vị Kiếm Sư, Duy Khẳng Kiếm Sư tráng kiện vừa lên đấu tràng liền mạnh mẻ phóng thích đấu khí hồng sắc thuộc loại Kiếm Sư, Long Đằng Kiếm Sư đồng dạng vận chuyển đấu khí che kín toàn thân, bất quá có sự đối lập, màu sắc so với Duy Khẳng hơi thiển (yếu), hai người mạnh yếu liền phân. Trên đài Kiệt Mỗ không khỏi lộ ra ý cười đắc ý, trận này tất thắng.
Duy Khẳng Kiếm Sư cầm trong tay trường kiếm hoàng sắc, trong nháy mắt đã muốn phóng tới gần đối phương, rồi đột nhiên hét lớn một tiếng, huy động trường kiếm hoa lệ trong tay, một đạo hồng sắc quang mang cấp tốc lao về phía Long Đằng Kiếm Sư. Duy Khẳng Kiếm Sư không có cấp cơ hội cho đối phương, thôi động đấu khí, thân ảnh bay nhanh, trong nháy mắt liền theo bốn phương hướng chém ra bốn đạo hào quang, đồng thời nhảy lên cao, từ không trung bổ xuống một kiếm.
Tại đây một khắc, giữa sân đại bộ phận người quan khán giật mình há to miệng. Không ai nghĩ đến, người này vừa ra tay đã muốn hạ sát, trực tiếp phong tỏa bốn phía của đối thủ, thậm chí ngay cả không trung đều phong tỏa. Khi mọi người đều nghĩ rằng Long Đằng Kiếm Sư không thể đào thoát, một đạo hồng sắc hơi thiển đột phá mà ra, tất cả mọi người không biết người này như thế nào thoát hiểm, nhóm người Long Nguyệt Thanh đều hiểu được, tập trung lực lượng vào một điểm, dùng nó để phá vỡ, thực dễ dàng đột phá phòng tuyến của đối phương.
Duy Khẳng Kiếm Sư cũng chấn động, nguyên nghĩ muốn trước hết cấp đối phương thị uy, ít nhất cũng phải trọng thương, chính là sau khi sửng sốt lại nhanh chóng phản thân, hai người lâm vào tranh đấu. Một người thắng ở đấu khí hùng hậu, một người thắng ở sự khống chế lực đạo, hai người trên thân đều che kín vết thương, nhưng Long Đằng Kiếm Sư lực lượng dần dần chống đỡ hết nổi, rất khó tiếp tục, thuận theo thế đánh của đối phương ngã xuống đài, trên đài Duy Khẳng Kiếm Sư cũng bị thương rất nặng, thấy thắng bại đã phân cũng thoát lực ngã xuống. Duy Khẳng thắng thảm.
Hai trận tiếp theo Duy Khẳng đồng dạng lấy lược lượng tuyệt đối thủ thắng, nhưng đều thắng không thoải mái, đều trả không nhỏ đại giới. Kiệt Mỗ thấy bên mình thắng ba tràng, cười đến càng lúc càng lớn thanh: “Bệ hạ, xem ra chúng ta Duy Khẳng thực lực so với các ngươi Long Đằng hơi nhỉnh một chút, chúng ta đã thắng ba trận, còn muốn so đấu tiếp không?”
Hết thảy đều ở trong dự liệu, Long Ngự Thiên mặt lạnh như băng nhìn không ra cảm xúc, tuy rằng bọn họ thua, nhưng cũng cấp Duy Khẳng không ít phiền toái, trọng thương bên đó không phải dễ dàng chữa khỏi, Long Đằng bên này đã có dược hoàn của Thanh nhi chữa trị, rất nhanh khôi phục: “Đương nhiên phải so, người Long Đằng sẽ không dễ dàng ở dưới đài nhận thua, nếu thua cũng là thua ở trên chiến trường.”
Kiệt Mỗ sang sảng cười to: “Hảo, bệ hạ, theo ngài ý, chúng ta tiếp tục, nhượng các ngươi xem binh sĩ của Duy Khẳng.”
Lên đài cuối cùng chính là hai vị đại kiếm sĩ, ai cũng không ngờ, Duy Khẳng đại kiếm sĩ cư nhiên gọi ra ma sủng thất cấp Hỏa Sư cùng tác chiến, giống như muốn đẩy đối phương vào chỗ chết, thấy dưới đài rất nhiều người mắng Duy Khẳng đê tiện. Kiệt Mỗ lại không chút nào để ý, với hắn mà nói, chỉ cần thắng lợi là được. Mắt thấy Long Đằng đại kiếm sĩ sẽ chết dưới kiếm Duy Khẳng, Long Nguyệt Thanh thật sự nhìn không được, linh thức tham vào quấy nhiễu não bộ của đối phương, khiến tinh thần Duy Khẳng đại kiếm sĩ rối loạn. Nhưng trong lúc phân tranh chiến đấu, một chút trì độn đủ để trí mạng. Này không chỉ đem đến cơ hội nhượng Long Đằng đại kiếm sĩ toàn mạng, mà còn khiến Duy Khẳng đại kiếm sĩ trọng thương, làm đối phương không thể tiếp tục chiến đấu. Long Đằng thắng thảm.
Ai cũng không nghĩ tới sẽ có kết cục như vậy, đều sợ ngây người, Long Ngự Thiên cũng không biết là có chuyện gì xảy ra, ở tình huống người bên mình hẳn phải chết lại đột nhiên phản kích, rất khác thường. Đột nhiên nhìn đến Long Nguyệt Thanh trong lòng, trên mặt y mang theo ý cười, tâm vừa động, thùy hạ ánh mắt che khuất ý cười, khóe miệng hơi hơi gợi lên.
Long Ngự Thiên nhìn sang Kiệt Mỗ hoàng tử còn đang kinh ngạc đến ngây người, mở miệng nói: “Điện hạ, đã kết thúc, Long Đằng vẫn là không kịp Duy Khẳng, chúng ta thua, Duy Khẳng có rất nhiều thứ đáng giá để chúng ta học tập a.”
“Ách…, đúng a, năm trận thắng ba, thật sự xin lỗi bệ hạ, lần này thắng Long Đằng, chúng ta ngày khác tái nghị bàn về vấn đề giao hảo giữa hai đế quốc.” Kiệt Mỗ nghĩ không ra nguyên nhân, nóng lòng đi tìm hỏi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét