Trong thế giới rộng lớn này
Chúng ta gặp nhau và yêu nhau...
Đó... chính là định mệnh
Và khi... chúng ta chia tay nhau
Đó... cũng là định mệnh
Định mệnh của anh và em...



Ta đã trở lại *tung hoa* *đốt pháo* *lắc mông* ka ka ka ^0^

Thứ Ba, 30 tháng 10, 2012

Truy Trục - Chương 26(1-2)



Khai Thiều bị áp tải về kinh thành, nhốt tại thiên lao thời gian cũng không ngắn.


Lúc ban đầu hắn không ngừng tức giận mắng Mai Nho đê tiện, hận thương thiên (ông trời) không có mắt, vu hãm (vu oan, hãm hại) hắn làm hỏng thời cơ chiến đấu.


Mắng mấy ngày liền, cũng thấy không có ý tứ. Ân oán của Mai gia cùng Mục gia, hắn biết rất thậm tường (tường tận). Hai nhà mấy năm liên tục tranh phong, thủ đoạn đê tiện dùng không hết, lọt vào kết cục như vậy, cũng không có gì kỳ quái.


Nghĩ đến oán trời trách đất cũng vô dụng, đơn giản sướng vui vẻ, ngông nghênh làm tù phạm vương tử (tù nhân là vương tử) của hắn.


May mắn trong thiên lao lao tốt (cai ngục) có lễ với Mục gia, lại biết thân phận của hắn quý trọng, không dám khinh thường, mỗi ngày ân cần thị hầu, hảo tửu mỹ thực đều đưa lên.


Hắn thiên tính hào phóng, tuy rằng thành tù nhân, lại chiếu ăn chiếu uống (được chiếu cố trong ăn uống), so với Mục Hương phi ở trong thâm cung cẩm y ngọc thực tốt hơn rất nhiều.


Nhưng có đôi khi nhớ tới mẫu phi cùng người của Mục gia, biết bọn họ thân ở dưới sự khống chế của Lạc Cách, không biết phải chịu nhiều ít khi dễ, không khỏi lo lắng.


Nhớ tới Thập tam vương đệ dịu ngoan khiêm tốn, lại không yên lòng.


Lạc Cách có ý định chậm rãi báo thù, cố ý đồng ý để người Mục gia có thể đến thiên lao vấn an Khai Thiều. Không chỉ như thế, cung nữ giống như Mục Lệ cũng có thể thường xuyên đến chỗ của Mục Hương phi.


Quyền uy trong tay, hoàng cung thiên lao thủ vệ nghiêm nghị, Lạc Cách cũng không sợ Mục Hương phi bày trò đê tiệ gì.


Thong thả nhìn người Mục gia giãy giụa cầu sinh, nhẫn nhục sống tạm bợ, nhìn Mục gia bị hủy diệt sa đọa, là thú vui của Lạc Cách.


Ngày hôm đó, Mục Lệ lại tới thăm Khai Thiều.


Làm một kiện y phục mới, Mục Lệ không dám ở mặt trên Tứ vương tử lộ ra dấu hiệu gì, chỉ e làm cho Lạc Cách tức giận. Đưa cho Khai Thiều nói: "Tứ vương tử, ngươi thử xem, là do ta làm, chỉ sợ không hợp thân."


Mỗi lần thấy Mục Lệ bị Lạc Cách cho đòi nhập Lượng cung thị hầu, liền nhớ lại cái chết của tiểu cô nương ở Mai gia. Khai Thiều biết hành động này của Lạc Cách đơn giản là vì báo thù.


Thấy Mục Lệ dung nhan tiều tụy, Khai Thiều buồn thanh hỏi: "Hoàng thượng có phải hay không ủy khuất ngươi?"


Mục Lệ một bụng mật vàng (ủy khuất), ở Lượng cung chịu đủ loại nhục nhã tra tấn khinh thường, không dám hướng người bên ngoài nói. Nghe Khai Thiều hỏi, song mâu đỏ lên, cúi đầu nói nhỏ: "Thị hầu chủ tử, chịu điểm ủy khuất hẳn là việc đương nhiên."


Khai Thiều biết nàng cố ý giấu diếm, cũng không truy vấn, nhớ tới Kinh Vân, lại hỏi: "Kinh Vân hiện tại như thế nào? Có người làm khó y không?" Kinh Vân vì hắn chạy vội về kinh thành cầu cứu, sau lại bị Lạc Cách giam lỏng, hắn đã sớm từ miệng người bên ngoài biết được.


Mục Lệ mím môi nói: "Thập tam vương tử tốt lắm, không ai làm khó y."


Khai thiều nghe Mục Lệ nói như vậy, lòng nghi ngờ đốn khởi, nói: "Mục Lệ, ngươi đừng gạt ta. Kinh Vân thật sự tốt sao?"


Mục Lệ rưng rưng gật đầu nói: "Thật sự, Thập tam vương tử tốt như vậy, như thế nào sẽ có người làm khó y?"


Khai Thiều phun một hơi, thở dài: "Vậy thì hảo. Ta thực lo lắng cho Kinh Vân, y tâm tư đơn thuần, cũng sẽ không phòng nhân, chỉ sợ sẽ ăn rất nhiều thiệt thòi. Nếu có thể gặp y một lần, ta an tâm."


"Thập tam vương tử bị vương lệnh cưỡng chế bế môn tư quá (nhốt mình kiểm điểm), không thể ra ngoài." Mục Lệ nhẹ nhàng nhìn Khai Thiều liếc mắt một cái, thầm than người này thật nhiệt tâm, bản thân đều khó bảo toàn còn vướng bận Kinh Vân.


"Đúng vậy..." Khai Thiều nắm thật chặc thiết chì của thiên lao, buồn bã nói: "Ta hiện tại ở trong tình cảnh này, còn không thấy tốt. Y đã muốn đủ khổ, sao còn muốn hại y?"


Mục Lệ thấy Khai Thiều đối Kinh Vân thật là thân thiết, nhớ tới tình huống bi thảm của Kinh Vân, lại nhớ đến trên dưới mấy trăm nhân mạng của Mục gia bị người thao túng, rốt cuộc nhịn không được, khóc sướt mướt chạy đi đi.

-------------------------------------------------------------------------------

Ngày ấy Kinh Vân bị Lạc Cách ném vào hồ băng, y bệnh nặng mới khỏi, thân thể suy yếu, lập tức bị sốt cao.


Gây sức ép cả một đêm, sáng hôm nay đã muốn bình ổn, Kinh Vân đã an tĩnh lại, ngủ thật say. Ngự y bị Lạc Cách mấy lần trách cứ, nơm nớp lo sợ ra một phen hãn, biết Thập tam vương tử vượt qua đại kiếp nạn, đem khẩu khí đang nghẹn ở trong lồng ngực thật cẩn thận thở ra.


Lạc Cách thấy Kinh Vân nhiệt độ đã lui một chút, rốt cục trầm tĩnh lại, mới phát hiện đã lao lực một đêm, xiêm y trên người trong ngoài đều ướt đẫm, tất cả đều đã ra đầy hãn.


KinhVân được dốc lòng chiếu cố, ngày hôm sau liền tỉnh lại. Toàn thân bủn rủn vô lực, khó chịu nói không nên lời.


Ngày kế tiếp, Lạc Cách trừ bỏ xử lý quốc sự, còn lại đều làm bạn ở Lượng cung. Tất cả việc lớn nhỏ của ngườu hầu, hắn đều tự mình ôm lấy mọi việc. Kinh Vân cực không thích Lạc Cách chạm vào y, nhưng nếu để cho Mục Lệ đã nhìn thấy y bị cường bạo lại vì y uy cơm thay y phục, y lại khó có thể chịu được, đành phải ngoan ngoãn nghe theo an bài của Lạc Cách.


Lạc Cách đối với Kinh Vân vẫn là như cũ, mỗi lần bắt đầu đều là ôn nhu vạn phần, cẩn thận lấy lòng nói không hết lời. Nhưng chỉ cần Kinh Vân mở miệng vì Khai Thiều và Mục Lệ cầu tình, lập tức liền giống như đổi thành một người khác, tức giận càng không thể vãn hồi. Hắn trải qua sự việc của hai lần trước (ý nói hai lần hành hạ bé Vân a), nên không dám đối với Vân Tiêu động thủ, nhưng đá văng bàn ghế, quát mắng uy hiếp là không thể thiếu a.


Kinh Vân đã quen với tình tình nóng giận của Lạc Cách, cũng không kỳ quái, tâm tư đã thích ứng trong mọi tình cảnh.


Khi Lạc Cách tức giận tựa như cuồng phong tảo cảnh (gió lớn quét đổ mọi vật), Kinh Vân vài lần có suy nghĩ Đại vương huynh hội phác (chạy) lại đây một kiếm giết chết y, càng về sau càng hắn lại tự mình nổi giận đùng đùng.


Qua một tháng, Lượng cung liền giống như bị hoàng long bái đảo (nơi bị rồng đi qua), người hầu cung nữ mỗi người cảm thấy bất an.


Thập tam vương tử là nơi long đến, long vây quanh y quát, cố tình y bất động như núi, an nhàn thản nhiên.

-------------------------------------------------------------------------------

Ngày hôm đó Kinh Vân tỉnh lại, khát nước không chịu nổi. Trợn mắt nhìn, Lạc Cách cư nhiên không ở đây. Hắn bình thường tả hữu làm bạn bên mình không chịu rời đi dù chỉ một lát, hôm nay không biết đi đâu.


Thân thể của y suy yếu, lại gặp tính tình của Lạc Cách khi hỉ khi khí (giận), thường thường hai ba ngày lại bị thượng một lần, lại muốn bị tiểu bệnh một hồi. Cho nên tĩnh dưỡng đến nay, vẫn như cũ không thể xuống giường.


Kinh Vân ngẩng đầu nhìn tứ phía, muốn gọi người mang nước, không ngờ hôm nay ở hậu phòng, cư nhiên chỉ có một mình Mục Lệ.


Từ khi phóng xuất trong miệng Mục Lệ, Kinh Vân nhìn thấy Mục Lệ liền xấu hổ không thôi, không muốn cùng Mục Lệ nói chuyện nhiều, lúc nào cũng khắc khắc trốn tránh Mục Lệ, giờ phút này trong phòng chỉ có hai người, hết sức khó xử.


Kinh Vân tình nguyện chịu khát, cũng không nguyện sai sử Mục Lệ. Lúc này nhắm lại ánh mắt giả bộ ngủ, chỉ hy vọng Lạc Cách sớm một chút trở về.


Nhịn một canh giờ, Lạc Cách còn chưa trở về, cũng không thấy các cung nữ khác tiến vào thị hầu, Kinh Vân bối rối.


Bụng dưới bỗng nhiên bị đau.


Lại cắn răng nhẫn nhịn thêm nửa canh giờ, bụng càng phát ra đau đớn. Kinh Vân cuộn thành một đoàn, sắc mặt trắng bệch.


Mục Lệ tuy rằng cúi đầu, kỳ thật luôn luôn quan sát động tĩnh của Kinh Vân, thấy thế tiến tới khinh hỏi: "Thập tam vương tử, muốn đi mao xí (nhà vệ sinh)?" Lúc mở miệng, trên mặt cũng đã đỏ một mảnh, nghĩ đến việc ngày đó, cực kỳ xấu hổ.


Mặt của Kinh Vân so với Mục Lệ càng hồng ba phần, hắn thật sự nhịn không được, miễn cưỡng gật gật đầu.


"Nô tỳ thị hầu ngài đi." Mục Lệ nâng Kinh Vân dậy.


Thật vất vả mới xong, Mục Lệ phù (đỡ) Kinh Vân quay về giường. Hai người đều trầm mặc không nói, tình thế lại xấu hổ.


Hơn nữa ngày, Vân Tiêu mới nhìn chằm chằm ngoài song sa, nhẹ nhàng hỏi: "Nghe nói Đại vương huynh chấp thuận các ngươi được gặp Tứ vương huynh."


"Dạ "


"Tứ Vương huynh có khỏe không?"


"Hảo."


"Các ngươi thật tốt, có thể thấy hắn. Ta cũng muốn gặp Tứ vương huynh một lần."


"Kỳ thật..." Mục Lệ sợ hãi nói: "Tứ vương tử cũng thực lo lắng Thập tam vương tử, cực muốn gặp mặt Thập tam vương tử."


“Thật vậy sao?" Kinh Vân quay đầu, cùng ánh mắt của Mục Lệ chạm nhau, hai người đồng thời ngượng ngùng vuốt tóc tránh né.


Đang không biết nói gì, lại nghe thấy người hầu bên ngoài cao truyền: "Hoàng thượng giá lâm."


Mục Lệ chấn động, vội vàng khoanh tay thối lui đến góc phòng nín thở đứng.


Kinh Vân đang muốn chui vào trong chăn, thân ảnh cao lớn của Lạc Cách đã muốn ra xuất hiện ở cửa phòng, trên mặt đầy tươi cười nói: "Tỉnh lại không thấy ta, có nhớ ta không?" Đến gần bên giường đem Kinh Vân ôm vào trong lòng tùy ý hôn bạc thần của y.


"Đại vương huynh..." Kinh Vân lén nhìn thần sắc của Mục Lệ, luống cuống tay chân trốn tránh.


Cảm giác của Lạc Cách rất mẫn tuệ sâu sắc, vào phòng đã cảm thấy có điểm lạ, nhìn theo ánh mắt Kinh Vân, sắc mặt chuyển âm, thấp giọng lệnh: "Mục Lệ..."


Mục Lệ không biết Lạc Cách lại muốn làm gì, nơm nớp lo sợ đáp: "Dạ."


"Ngươi đi ra ngoài."


Mục Lệ vốn tưởng rằng sẽ bị tra tấn liền thở mạnh một hơi, vội vàng hành lễ ly khai.


Lạc Cách nhìn Mục Lệ rời đi, xoay mặt nhìn Kinh Vân, khuôn mặt âm trầm lại tỏa nắng, cười hỏi: "Ngươi như thế nào lại ra đây? Ngày lạnh như thế, nằm trong ổ chăn không tốt hơn sao? (anh đang ủ mắn a =.=)"


Kinh Vân đối tính tình quái dị này, không hề biện pháp với Đại vương huynh nháy mắt có thể phong vân biến sắc, được hắn chăm sóc ôn nhu như thế, nghĩ muốn kháng cự cũng kháng cự không được, đành phải áp dụng sách lược cũ, quay đầu đi chỗ khác, ngơ ngác nhìn ra ngoài song sa không lên tiếng.


"Kinh Vân..." Thanh âm trầm thấp mê hoặc lòng người của Lạc Cách nhẹ nhàng vang lên, vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của Kinh Vân, mang theo tính cách dây dưa của hài đồng nói: "Cùng ta trò chuyện, ta muốn cùng nói chuyện với ngươi."


Kinh Vân trên mặt vẫn lạnh nhạt, nhưng nghe ngữ khí quen thuộc của Lạc Cách, thần kinh không khỏi bị ôn nhu của hắn làm cho xúc động. Lặng lẽ nhìn lén khuôn mặt đầy nhu tình của Lạc Cách liếc mắt một cái, lại đem ánh mắt nhìn ra ngoài song sa, không nói được lời nào.


"Kinh Vân, ta rất nhớ ngươi." Lạc Cách liếm liếm ngón út của Kinh Vân, lòng tràn đầy vui mừng, giống như có được thiên hạ này còn không bằng một cái ngón út không công tinh tế (=.=), ôn nhu nói: "Ta rất thích ngươi."


Kinh Vân bị hắn liếm đến từng trận phát run, rút về ngón út đang bị Lạc Cách nắm trong tay, không muốn phản ứng.


Lạc Cách ghé vào tai y cúi đầu nói ra tất cả tình yêu, Kinh Vân một từ cũng không nghe thấy.


Lạc Cách cũng không quan tâm, chỉ dịu dàng ôm Kinh Vân nhẹ giọng thì thào.


Càng về sau, lại đem việc quốc sự hôm nay mình xử lý từng cái từng cái nói cho Kinh Vân, hận không thể cùng y chia xẻ tất cả.


"Cữu cữu lại truyền tin chiến thắng, Ung Hách quốc rất nhanh bị đánh về nước , cả nước sẽ quốc khánh ba ngày. Kinh Vân, ngươi có muốn ra cung đi chơi không? Hiện tại ngoài cung phi thường náo nhiệt, mỗi người đều cao hứng phấn chấn, hơn nữa..."


"Đại vương huynh..."


Nghe thấy tiếng gọi nhỏ đến không nghe được của Kinh Vân, Lạc Cách lập tức ngưng lại lời nói thao thao bất tuyệt của hắn, ngọt ngào đáp: "King Vân, ta ở đây."


Kinh Vân vẫn là nhìn ngoài song sa lộ vẻ như đang tinh tế cảm thụ, sâu kín hỏi: "Ung Hách quốc đại bại, thời điểm luận công khen thưởng, có phải hay không sẽ phán tội của Tứ Vương huynh?"


"Kinh Vân..."


"Ngươi hội phán tử tội cho Tứ vương huynh sao?"


"Hắn tội không thể tha thứ. Thống soái bất lực, làm cho toàn quân cơ hồ tẫn mạng trong tay địch thủ. Nếu không phải ta lệnh Mai Nho phát binh cứu viện, ngay cả hắn cũng sẽ tử ở Cửu Thiên sơn."


Kinh Vân quay đầu, thản nhiên nhìn Lạc Cách liếc mắt một cái, ngẩng đầu nói: "Một khi đã như vậy, ta là phó tướng, cũng là tội không thể tha, thỉnh Đại vương huynh đem ta cùng xử quyết."


Lạc Cách không ngờ Kinh Vân nói ra lời này, yết hầu cứng lại, hít mạnh một hơi, trầm giọng nói: "Này cùng ngươi không quan hệ. Kinh Vân, ngươi không cần tiếp tục che chở hắn!"


"Hảo, ta không che chở hắn." Không đợi Lạc Cách đổi khí (giận) thành hỉ, Kinh Vân đã chậm rãi nói: "Ta muốn gặp Tứ vương huynh."


"Ngươi gặp hắn làm cái gì?"


"Ta muốn nhìn thấy hắn, cùng hắn trò chuyện."


Lạc Cách sắc mặt đại biến, từ thanh (xanh) sang hồng, từ hồng sang tử, thấy Kinh Vân vẫn im lặng nằm trong lòng mình, tuấn tú nhu thuận nói không nên lời, áp chế cơn tức, rầu rĩ nói: "Ngươi có thể gặp ta, có thể cùng ta nói chuyện, để ý đến hắn làm gì?"


"Tứ vương huynh..." Kinh Vân mím môi nhẹ nhàng nói: "Tứ vương huynh hắn đối đãi với ta tốt lắm."


Cơn tức của Lạc Cách rốt cục áp không được, giận tím mặt, nâng cằm của Kinh Vân lên tốn hơi thừa lời gầm nhẹ: "Hắn đối đãi ngươi hảo? Ta đối đãi ngươi không hảo sao?"


Kinh Vân không lên tiếng, yên lặng nhìn Lạc Cách.


Y trầm mặc, bị chỉ trích của Lạc Cách làm cho im lặng. Lạc Cách nhớ tới mình quả thật có thời điểm đối Kinh Vân không tốt, trở nên nôn nóng, nắm chặt bả vai của Kinh Vân nói: "Ta đối với ngươi không hảo? Nhiều người như vậy ngươi không tìm, vì cái gì cố tình muốn tìm Khai Thiều!" Dứt lời cường hôn, chà đạp hồng thần non mịn.


Kinh Vân biết lại phạm vào bệnh cũ của Đại vương huynh, giãy giụa tránh né nụ hôn của hắn. Chân đá vào bụng Lạc Cách, giống như đá vào tường đá, không có chút hiệu quả.


Lạc Cách thô lỗ xâm nhập chiếm đoạt, cơ hồ muốn đem tất cả thủy khấu của Kinh Vân rút cạn, mới thoáng buông ra ngọc thủ.


Kinh Vân nằm ở trong lòng hắn thở giống như cá mắc cạn, chống đỡ không được địa tựa vào vòng tay của hắn.


Tiếng thở dốc dồn dập dần dần thong thả, khuôn mặt tái nhợt vẫn là lạnh nhạt bất biến, lạnh lùng nhìn Lạc Cách.


Lạc cách thật sâu khóa mi (nhíu mày), nhìn Kinh Vân cổ tay bị nắm ra hồng ngân, oán hận nói: "Ta không cho phép ngươi gặp hắn. Ngươi dám khán vương lệnh, ta tuyệt không tha." Mâu đồng thâm thúy chăm chú nhìn Kinh Vân một lát, xác định y đã đem lời cảnh cáo đầy hàm xúc chậm rãi tiêu hóa, mới đem Kinh Vân thả lại trên giường, vì y đắp hảo chăn, nghiến răng nghiến lợi ly khai.

-------------------------------------------------------------------------------

Ở ngoài Lượng cung dạo một vòng, phất tay gọi nội thị, phân phó nói: "Đi gặp thái hậu, nói cho nàng Mai Nho tướng quân đại thắng, triều đình rất nhanh luận tội trọng phạm làm hỏng quân cơ. Thỉnh nàng thừa dịp còn có cơ hội, nên đi thăm Tứ vương tử nhiều hơn một chút."


Thấy nội thị lĩnh mệnh rời đi, tưởng tượng đến bộ dáng đáng thương của Mục Hương phi, cơn tức hạ xuống vài phần.


Tái dạo một vòng, xác định cảm xúc của mình đã muốn hồi phục, sẽ không tái đối Kinh Vân làm ra chuyện gì đáng sợ, mới quay về Lượng cung.


Đi vào phòng trong, Kinh Vân đã ngủ.


Có lẽ là bởi vì lúc trước cùng Lạc Cách tranh chấp nên mệt nhọc, giờ phút này nằm trên giường nhắm mắt lại, ngủ thật sự ngọt ngào.


Lạc Cách thấy bộ dáng y ngủ rất đáng yêu, trên khuôn mặt tuấn mỹ một chút tỳ vết cũng không có, không khỏi tiến tới điểm điểm sóng mũi cao cao của y, lại cúi đầu hôn lên điệp cánh (lông mi) thật dài.


Đứng dậy đi đến đầu giường ngồi xuống, lại nhịn không được chậm rãi vuốt ve nhuyễn phát của Kinh Vân, thở dài: "Hắn sao có thể đối đãi với ngươi hảo được chứ? Ngốc Kinh Vân, chỉ có ta mới là người yêu ngươi nhất, người như thế nào lại không rõ?"


Bỗng nhiên cảm thấy được mệt chết đi được.


Mệt mỏi tựa vào đầu giường, thở dài không thôi. 

-----------------------------------------

p/s: hôm nay đã cố gắng để hoàn thành chương 26 ni, ta thật chăm chỉ đi, làm ơn cho ta một tràn pháo tay để cỗ vũ tinh thần mệt mỏi vì lao lực quá sức a T^T
Từ đây đến cuối tuần sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành nốt chương 27 a (cái này thì hên xui nha, ta không hứa chắc chỉ nói sẽ cố a =3=)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét