Bẩm Báo (Nói Rõ)
Trong phòng hai người gắt gao ôm nhau cùng một chỗ, hưởng thụ thời khắc ấm áp này, lại nghe trên giường truyền đến tiếng ngáy nhẹ nhàng, nguyên lai là Tiểu Ngân bị hai người quên đi, đang ở trên giường vù vù ngủ.
Long Ngự Thiên cười khẽ nói: “Tiểu thú này đã theo ta đợi ngươi một đoạn thời gian a, phỏng chừng thấy ngươi đi ra nên yên tâm đi ngủ, ha hả. Thanh nhi, bồi phụ hoàng ngủ một hồi a, trong khoảng thời gian này phụ hoàng không thấy ngươi cũng không có biện pháp hảo hảo nghỉ ngơi.”
“Hảo, phụ hoàng.”
Rất nhanh, bên người truyền đến tiếng hít thở nặng nề, xem ra thật sự khiến phụ hoàng mệt chết rồi. Nhìn thấy dung nhan tuấn mỹ trước mắt, kìm lòng không được vương ngọc thủ miêu tả khuôn mặt của hắn, dừng lại nơi thần biện của hắn, tinh tế ma xát, hồi tưởng lại cảm giác vừa rồi nó gây cho mình, có thể cảm nhận được phụ hoàng đối chính mình quý trọng cùng tình cảm nóng bỏng, giống như muốn đem mình thiêu đốt, nhớ tới liền cảm thấy mặt đỏ.
Đến Áo Đặc đại lục đã muốn mười một năm, cùng phụ hoàng nhận thức năm năm. Phụ tử thân tình sao? Y kiếp trước có phụ thân, y kính trọng phụ thân mình, phụ thân cũng bảo vệ mình, y tinh tường biết rõ đây mới là phụ tử tình thân. Y cùng với phụ hoàng hiện giờ thì sao? Có lẽ ngay từ đầu đã không đem mình đặt ở vị trí của nhi tử, mà là lấy tâm tính ngang hàng để đối đãi, càng nhiều chính là trao đổi tâm hồn.
Y đối phụ hoàng là có tình cảm, là hắn toàn tâm tiếp nhận mình, khiến mình không hề cảm thấy cô đơn, tịch mịch, thời điểm y làm bạn bên cạnh phụ, phụ hoàng đã làm bạn bên cạnh y, sớm ở trong lòng y giữ lấy vị trí rất trọng yếu.
Chính mình không phải đã muốn tính toán nhượng phụ hoàng cùng mình tu chân sao? Chính là hy vọng trên lữ trình (= hành trình, con đường) sau này có phụ hoàng làm bạn. Chính mình đã có thể luyện đan, có thể luyện chế trúc cơ đan, phải chọn cho phụ hoàng bộ công pháp tốt nhất. Đúng rồi, sư phụ có nói qua, sư bá để lại một bộ công pháp, nói mình phải truyền cho người tối trọng yếu của mình, đó không phải là phụ hoàng? Nghe tên thực thích hợp phụ hoàng, Hoàng Bá thần quyết.
Một khi đã như vậy, vậy đem chuyện tình của mình hết thảy đều nói cho phụ hoàng, nhất định sẽ làm phụ hoàng thực khiếp sợ đi, hơn nữa mình kiếp trước tuổi so với phụ hoàng còn lớn hơn a, chính là không giống như phụ hoàng thành thục a, kiếp trước và kiếp này cũng chưa thoát ly khỏi phàm trù của tiểu hài tử ni.
Sư phụ nói qua, không cần quá mức câu nệ thành kiến của thế tục hậu thế, hết thảy chỉ cần theo tâm mình làm, tâm toại, ý sẽ tiêu dao. Ta chỉ cần mặc nó tự nhiên phát triển.
Nghĩ thông suốt hết thảy, Long Nguyệt Thanh ở Long Ngự Thiên trong lòng cũng ngủ say. Ánh trăng ngân sắc xuyên thấu qua song sa (cửa sổ) chiếu vào hai thân ảnh tuyệt mỹ giao triền mà miên (ôm nhau ngủ ngon), hắc phát cùng tử phát đan vào dây dưa cùng một chỗ, bên cạnh nằm một con ngân sắc tiểu lang phát ra tiếng ngáy. Hết thảy đều như vậy ấm áp, duy mĩ.
Long Ngự Thiên mở ra song mâu, ánh vào mắt chính là khuôn mặt tuyệt mỹ của thiếu niên, hắn trong lòng lưu trữ (giữ, tồn động) một loại cảm giác kêu là hạnh phúc, toàn thân ấm dào dạt, hướng về phía trước hôn lên phấn thần của y.
Ngay sau đó, thiên hạ trước mắt mở ra song mâu tựa đêm tối tinh thuần, nhìn nụ cười trên mặt y, nghe được thanh âm thanh thúy của y “Phụ hoàng, sớm.” Long Ngự Thiên nhịn không được lại thấu lên hôn một cái “Sớm, bảo bối, nên rời giường.”
“Ân.” Y ngay một khắc kia khi phụ hoàng đụng chạm liền tỉnh, dù sao y không cần ngủ, cho nên rất nhanh tỉnh lại.
Hai người cùng một con tiểu lang rời giường rửa mặt, dùng tảo thiện (bữa sáng).
Sau tảo thiện, Long Nguyệt Thanh ôm Tiểu Ngân hỏi phụ hoàng y “Phụ hoàng, ngươi không phải muốn biết tất cả bí mật của Thanh nhi sao?”
“Đúng vậy, phụ hoàng vẫn chờ Thanh nhi khi nào thì chủ động nói cho phụ hoàng đâu.” Thanh nhi muốn nói cho mình sao? Kia thuyết minh mình ở trong lòng Thanh nhi không giống với người thường. Thanh nhi bất đồng với những hài tử cùng lứa, trí tuệ, trưởng thành sớm, trong song mâu ngẫu nhiên toát ra thương cảm, cô đơn, cũng không phải một tiểu hài tử nên có.
Tiểu Ngân cũng rống rống hai tiếng phát biểu ý kiến, Long Nguyệt Thanh vỗ vỗ đầu của nó “Tiểu Ngân, ngoan.”
Long Nguyệt Thanh ngồi thẳng dáng người, chậm rãi mở miệng nói “Ta kể cho phụ hoàng nghe một câu chuyện xưa a. Trong thiên địa mờ mịt có rất nhiều không gian vũ trụ bất đồng, Áo Đặc đại lục chính là một cái không gian trong đó, là đại lục của một cái tinh cầu thượng. Ta kể chính là chuyện phát sinh tại một cái tinh cầu khác, tinh cầu đó cũng có rất nhiều người tu hành hơn nữa còn tu luyện thành công, mọi người xưng nó là Tu Chân Giới, đương nhiên còn có rất nhiều người không thể tu hành sinh sống ở thế tục giới. Người Tu Chân Giới tu luyện đến một trình độ nhất định hội tiếp nhận khảo nghiệm của thiên địa, người thông qua khảo nghiệm hội tiến nhập không gian cao tầng hơn kêu là tiên giới, còn có không gian rất cao gọi là thần giới.
Có một đôi phu thê một đường theo Tu Chân Giới tu hành đến tiên giới, trải qua mấy chục vạn năm ở tiên giới xem như là người có thực lực rất mạnh. Phu thê hai người sau lại ở tiên giới hạ sinh nhi tử của bọn họ. Có một ngày, phu thê hai người tiến nhập. . .
. . . Cứ như vậy, sư phụ của thiếu niên tại thời điểm cuối cùng cứu được hồn phách còn sót lại của đôi phu thê kia, cũng làm cho hài tử này đầu thai chuyển thế. Vì thế thiếu niên mang theo ký ức của kiếp trước đi tới một thế giới mới, sau khi sinh ra phát hiện nơi mình sống được mọi người xưng là Áo Đặc đại lục, cho nên y hiểu được rất nhiều thứ mà phiến đại lục này không có.”
Long Nguyệt Thanh tựa hồ như nhớ tới kiếp trước, đã có thể bình tĩnh giảng thuật lại một đoạn chuyện cũ, không có tuyệt vọng, chỉ có tưởng niệm đối cha nương kiếp trước, y sẽ đợi đến khi đủ thực lực mới đi tìm tứ đại phái chấm dứt đoạn ân oán này (nguyên văn là ‘thù hận’, nhưng ta thấy để thế hay hơn a ^^). Buông xuống rất nhiều sự tình, cảm giác tâm tình càng thêm củng cố .
Long Ngự Thiên bị vây trong rung động, nguyên lai thế giới là như thế rộng lớn, nguyên lai mình vẫn còn rất hạn hẹp, đảo mắt lại tràn ngập ý chí chiến đấu, tựa hồ thấy được thiên địa mới, cùng Thanh nhi tìm hiểu bao la vũ trụ chẳng phải càng vui vẻ!
Nhất thời lại bị phẫn nộ vây quanh, nguyên lai mặc kệ ở nơi nào, mặc kệ tu vi cao bao nhiêu, nhân tính đều là giống nhau, vì phu phụ hai người tao ngộ mà bi thương, vì thiếu niên kia mà đau lòng, lại vì y được cứu vớt mà cao hứng. Tâm tình theo Long Nguyệt Thanh giảng thuật mà biến chuyển, gắt gao đem y ôm vào lòng, không ngừng vuốt ve hắc phát của y, lưng của y, đau lòng mở miệng nói “Thanh nhi, nhi tử của đôi phu thê kia hẳn là tên Liễu Thanh, hiện tại xưng là Long Nguyệt Thanh đi. Phụ hoàng không nghĩ tới Thanh nhi có thân thế như vậy. Yên tâm, mặc kệ Thanh nhi trước kia như thế nào, phụ hoàng đô hội vẫn cùng Thanh nhi.”
Long Nguyệt Thanh cảm giác được Long Ngự Thiên đối mình đau lòng, ngẩng đầu nói “Phụ hoàng, đều đã qua, phụ mẫu ta dưới sự trợ giúp của sư phụ rất nhanh hội phục hồi như cũ, ta chỉ cần hảo hảo tu luyện sẽ có một ngày gặp lại họ. Huống chi ta nhân họa đắc phúc, được sư phụ thu làm đồ đệ. Sư phụ nói ta khuyết thiếu lịch lãm cùng thể nghiệm đối với thế gian, căn cơ không ổn, bởi vậy nhượng ta bắt đầu lại từ đầu, ở trong trần thế lịch lãm lớn dần. Cho nên phụ hoàng không cần thay ta đau lòng, ta không phải bởi vậy mới trở thành nhi tử của phụ hoàng, mới có thể cùng phụ hoàng gặp nhau sao?”
Long Ngự Thiên nhìn thấy ánh mắt trong suốt kiên định của Long Nguyệt Thanh, biết bảo bối đã thoát khỏi chuyện xưa, yên lòng “Đúng vậy, cảm tạ trời đưa ngươi tới thế giới này, nhượng ta có thể gặp gỡ Thanh nhi.”
“Phụ hoàng, ta nói cho ngươi chuyện này mục đích chủ yếu là muốn nhượng phụ hoàng cùng ta tu luyện, được chứ? Năm tháng về sau của ta hội rất dài, ta hy vọng phụ hoàng có thể cùng ta bước tiếp, nhưng là trong tu hành sẽ có rất nhiều kiếp nạn, sẽ có rất nhiều nguy hiểm, rất nhiều người bởi vậy hồn phi phách tán (hồn vía lên mây).”
Long Ngự Thiên thực vui vẻ “Đương nhiên, Thanh nhi không đề cập tới, phụ hoàng cũng sẽ yêu cầu, phụ hoàng luyến tiếc để Thanh nhi một người cô đơn, có kiếp nạn chúng ta cùng nhau đối mặt.”
“Ân.” Long Nguyệt Thanh cao hưng nở nụ cười, vui vẻ ở trong lòng Long Ngự Thiên cọ cọ “Thanh nhi thật cao hứng a.”
Tiểu Ngân bị hai người ép ở giữa bất mãn gầm rú, nó nhanh bị đè bẹp a, Long Nguyệt Thanh nhanh chóng từ trong lòng Long Ngự Thiên ngồi dậy, an ủi Tiểu Ngân, nhạ đắc Long Ngự Thiên hung hăng trành nó liếc mắt một cái, bất mãn nhìn nó thoải mái mà nằm ở trong lòng bảo bối.
Long Nguyệt Thanh ha hả thẳng nhạc, lật thủ (tay), bên trên xuất hiện một quyển trục “Phụ hoàng, đây là công pháp của một vị sư bá lưu lại, sư phụ nói muốn ta truyền cho người đối ta trọng yếu, ha hả, ngươi nói sư phụ có phải hay không đã đoán trước được việc này sẽ xảy ra a. Bộ công pháp này kêu ‘ Hoàng Bá thần quyết ’, hẳn là vì ngươi chuẩn bị đi.”
Long Ngự Thiên tiếp nhận cẩn thận nghiên cứu, thật sự nhìn không ra cái gì. Long Nguyệt Thanh ha hả cười nói: “Đây là thứ chứa đựng tin tức của thần giới, lúc trước sư phụ ở nạp thiên giới lưu lại thần niệm, ta nghĩ nó cũng có đi, sư phụ nói phải tiếp nhận khảo nghiệm. Phụ hoàng, ngươi khả nhất định phải thông qua khảo nghiệm của sư bá a. Ngồi yên, sau đó tập trung tinh thần tham nhập vào quyển trục, đến lúc đó sẽ hiểu được. Ta sẽ ở bên cạnh làm hộ pháp cho phụ hoàng.” Lại bổ sung nói “Phụ hoàng, ngươi nếu thông qua khảo nghiệm sẽ trở thành sư đệ của ta a, ha ha. . . Ta kiếp trước niên kỉ vốn so với phụ hoàng đại a.”
“Bướng bỉnh.” Long Ngự Thiên gõ đầu y một chút. Sau đó trong lòng càng thận trọng, sau này có thể làm bạn cùng Thanh nhi hay không liền xem hiện tại . Bình định nỗi lòng, tập trung tinh thần hướng quyển trục tìm kiếm, đột nhiên trong đầu “Oanh” một chút, cảm giác chính mình tiến nhập một cái không gian kỳ quái, đây là bên trong quyển trục sao?
----------------------------------
p/s: xong đời... anh Thiên đã bị em nó dụ dỗ vào con đường tu chân a ke ke ke ^^
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét