Phẫn Nộ
Long Nguyệt Thanh ở trong mật thất mới vừa làm tốt chuyện cần làm trước mắt, bỗng nhiên cảm thấy tâm thần không yên, sao lại thế này, có người xảy ra chuyện? Vội vàng buông linh thức tìm kiếm phụ hoàng, vừa lúc nhìn thấy một màn Long Ngự Thiên phun huyết trong đại sảnh của yến hội, kêu to một tiếng “Phụ hoàng” Liền lao khỏi mật thất. Y đột nhiên cảm giác được cả người rét run, vì cái gì? Phụ hoàng không phải đều an bài hảo sao? Vì cái gì hội bị thương? Vì cái gì cả người tản mát ra một cỗ hơi thở âm lãnh bất đồng với ngày thường, đến tột cùng là ai thương tổn phụ hoàng?
Long Nguyệt Thanh chân nguyên trong đan điền vì tình tự cấp tốc vận chuyển, một cỗ khí thế phóng cao, gian phòng bên cạnh chịu không nổi áp lực nhất thời sụp đổ. Lúc này y thầm nghĩ đem người dám thương tổn phụ hoàng đánh cho hồn phi phách tán.
Khoa Đặc nghe được động tĩnh, cảm nhận được khí thế cùng dao động của linh khí trong tiểu viện, vội vàng chạy tới, nhưng không cách nào tới gần. Hoảng hốt, nguyên lai đây mới là thực lực chân chính của điện hạ, rất khủng bố. Không biết đã xảy ra chuyện gì nhượng điện hạ tức giận, nhượng điện hạ ngày thường luôn ấm áp như gió lại thất thố như thế, cả người tản mát hơi thở giống hệt bệ hạ. “Điện hạ, phát sinh chuyện gì ?”
Liền nhìn thấy song mâu băng lãnh của điện hạ không mang theo bất cứ cảm tình gì liếc hắn một cái, nhượng hắn đáy lòng run lên. “Theo ta đến đại sảnh yến hội, hôm nay sẽ nhượng ngươi báo thù.” Khoa Đặc nhất thời kinh hỉ, rốt cục đợi được cơ hội này, trong mắt tràn ngập ý chí chiến đấu cùng cừu hận thiêu đốt vì người thân báo thù, cầm lấy vũ khí theo sát điện hạ.
Long Nguyệt Thanh từ khi đến phiến đại lục này đến nay chưa bao giờ phẫn nộ như thế, lần đầu tiên động sát khí, linh thức vẫn theo dõi kỹ phụ hoàng, không thể nhượng phụ hoàng có bất kỳ sơ xuất nào. Hôm nay hãy để y đến bảo hộ phụ hoàng đi, thân hình vừa động đã ra khỏi Long Hoa điện. Linh thức phát hiện có năm hắc y nhân đang bay tới, đáy lòng cười lạnh một tiếng, là tới tróc (bắt) y đi, muốn dùng y đến uy hiếp phụ hoàng sao? Vậy sẽ nhượng bọn họ có đến mà không có về đi.
Thân hình vừa động liền chắn đường người tới “Các vị là tới tìm ta đi.” Thanh âm băng lãnh vang lên, hắc phát trên trán che khuất ánh mắt, nhượng người ta nhìn không ra biểu tình.
Một gã hắc y nhân nhận ra người đến là ai, cả trong hoàng cung chỉ có một người là hắc phát hắc mâu. Chỉ cảm thấy không cần phí công đi tìm, người đã tự dẫn xác tới, bọn họ lại không chú ý đến người tới là như thế nào xuất hiện, cũng xem nhẹ khí thế trên người y. Tư liệu mà bọn họ nhận được chỉ nói Lục điện hạ chỉ biết một ít đấu khí, nên không đem một hài tử như thế để vào mắt “Ha ha, không tồi, đại gia vừa lúc muốn tìm ngươi, chính ngươi đã đưa tới môn (cửa), đỡ phiền toái cho chúng ta.” Nói xong liền tiến lên vươn thủ, ở hắn xem ra chỉ cần động một đầu ngón út cũng có thể bắt được y.
“Hừ, các ngươi đều đáng chết.” Ba người phía trước chỉ thấy một đạo thân ảnh chợt lóe, người đã không thấy tăm hơi. Hai người khác vừa đuổi tới chỉ thấy trước ngực của ba người kia có một cái đại động, hơi thở đã đoạn, ánh mắt còn trừng thật sự đại, tựa hồ không thể tin được chính mình liền như vậy chết trong tay một tiểu hài tử mà họ xem thường, thậm chí động tác cũng chưa kịp thấy.
“Khoa Đặc, hai người còn lại liền giao cho ngươi, mau chóng giải quyết rồi đuổi theo.” Khoa Đặc theo không kịp tốc độ của điện hạ, khi đuổi tới cũng chỉ thấy ba cổ thi thể cùng hai gã đang trợn mắt há hốc mồm. Rút kiếm hét lớn “Đến đi, hướng Đế Mỗ gia báo thù, liền bắt đầu từ các ngươi.”
--------------------------------------------------------------------------------
Long Nguyệt Thanh chỉ trong một thời gian ngắn đã chạy tới đại sảnh, biết phụ hoàng là trúng độc, mới hơi có chút thả lỏng. Hừ, Đế Mỗ gia, hôm nay sẽ khiến các ngươi diệt vong a. Bay lên thiên không, trong tay liên tục tung tinh thạch, đánh đến các phương vị của đại thính. Kháp động thủ quyết, bố trí một cái vây trận, đem cả đại sảnh yến hội đều vây trụ. Khởi động trận pháp, cấp Khoa Đặc lưu lại phương pháp để vào trận, như thế trong đại sảnh không người nào có thể đào tẩu, y không thể nhượng một người trốn thoát. Trải qua kiếp trước nhượng y biết đối đãi địch nhân không cần thủ hạ lưu tình, huống chi bọn họ dám can đảm thương tổn phụ hoàng, nên phải tử.
Hắc y nhân vây bên ngoài đại sảnh nhất thời cảm thấy được cảnh tượng trước mắt biến đổi, nổi lên một mảng sương mù, kinh hãi, đây là có chuyện gì? Bọn họ không phải đang bao vây đại sảnh sao? Như thế nào có sương mù, cũng nhìn không thấy những người khác, đổi tới đổi lui tìm không được lối thoát, gấp đến độ xoay quanh.
Ngay lúc Long Ngự Thiên phun huyết, mọi người lo lắng không biết nên làm như thế nào cho phải, mà Ngải Khẳng lại đang vây trong hưng phấn, mắt thấy đã đẩy đối phương vào chỗ chết thì “Kẽo kẹt” một tiếng, đại môn của đại sảnh bị đẩy ra. Tất cả mọi người trong phòng đều nhìn về phía đại môn, nhượng mọi người đang hy vọng có cứu binh đến một trận thất vọng, xem ra Lục điện hạ cũng bị bắt đến đây. Long Nguyệt Tân lại lộ ra biểu tình vui sướng, có lẽ Lục hoàng đệ thần bí sẽ mang đến hy vọng cho bọn họ. Lý Nguyên Triết ở nơi mọi người không nhìn thấy ánh mắt ảm đạm lại sáng ngời, lập tức lại thùy hạ hai mắt, tĩnh xem kỳ biến.
Ngải Khẳng sớm phân phó người đi tróc nã Long Nguyệt Thanh, dùng để gia tăng áp chế Long Ngự Thiên, cũng muốn diệt cỏ tận gốc, nhìn thấy người tới tưởng mấy người kia đã hoàn thành nhiệm vụ đem y tới “Ha ha, Long Ngự Thiên, nhìn xem ta đã đưa hoàng tử ngươi tối sủng ái đến đây, cho các ngươi có thể gặp mặt lần cuối, vừa lúc có thể nhượng một nhà các người cùng xuống dưới đoàn tụ.” Long Nguyệt Minh đứng một bên lần đầu tiên nhìn thấy người mà mẫu phi luôn ở bên tai kinh thường, nguyên lai chính là dựa vào diện mạo này mới có thể được sủng ái như thế a. Đáng tiếc, về sau không còn thấy được, ngoại công sẽ không lưu lại.
Long Nguyệt Thanh từng bước đi vào đại sảnh, trong mắt chỉ có một mình phụ hoàng y, nhìn thấy tơ máu nơi miệng, ánh mắt âm trầm, hơi thở tán loạn của hắn, đau lòng vô cùng. Y giờ phút này thật sâu ý thức được vị trí của phụ hoàng ở trong lòng y là cỡ nào trọng yếu, không người thay thế. Tưởng tượng phụ hoàng gặp nguy hiểm, y nếu đến trễ một bước, y sẽ không thể tha thứ chính mình, hận không thể hủy diệt hết thảy. Phụ hoàng nếu mất, y cũng không thể tìm được ý nghĩa để tiếp tục sinh tồn. Thân ảnh của phụ hoàng chỉ trong vài năm đã sớm xâm nhập vào cốt tủy của y. Đây là yêu đi, liền giống như mẫu thân kiếp trước dứt khoát buông tha cơ hội sinh tồi cùng phụ thân phó tử, mẫu thân nếu ly khai phụ thân cũng không thể sống tiếp.
Chung quanh hết thảy đều không đặt trong lòng, chính là từng bước một tiến về phía người nọ. Long Ngự Thiên nâng lên song mâu, nhìn thấy bảo bối đang hướng hắn đi tới, hắn thiếu chút nữa không còn được gặp lại bảo bối của mình. Âm trầm trong mắt thối lui một chút, tâm cũng trở nên ấm áp, mở ra song chưởng, thanh âm trầm thấp vang lên: “Bảo bối, lại đây.”
Long Nguyệt Thanh rốt cuộc khống chế không được, nhanh chóng đầu nhập vào lòng hắn, ôm chặt lấy phụ hoàng, nhãn thần băng lãnh đã hồi phục ôn mầu “Phụ hoàng, thực xin lỗi, Thanh nhi đã tới trễ.”
Long Ngự Thiên gắt gao ủng trụ bảo bối, hít lấy khí tức trên người bảo bối nhượng hắn an tâm “Không, một chút cũng không trễ, tới vừa lúc, phụ hoàng chính là cần ngươi.”
Tất cả mọi người đều nhìn thấy một màn bất khả tư nghị này, tại sinh tử trước mắt, hai người cư nhiên trước mặt mọi người biểu diễn ôn nhu.
Long Nguyệt Thanh ngẩng đầu vươn tay đau lòng lau tơ máu nơi khóe miệng của Long Ngự Thiên “Phụ hoàng trúng độc gì? Là do Ngải Khẳng lão gia hỏa kia hạ sao?”
Long Ngự Thiên âm trầm địa toát ra ba chữ “Phệ khí tán” Ngải Khẳng tức giận, cái gì lão gia hỏa, nhìn hắn như thế nào thu thập y.
Long Nguyệt Thanh vừa nghe liền biết phụ hoàng vì sao lại có vẻ mặt như vậy, không nghĩ tới đây là đầu sỏ năm đó gây nên mọi chuyện, lão gia hỏa tội càng thêm nặng. Nhãn thần băng lãnh đảo về phía Ngải Khẳng, nhượng Ngải Khẳng đáy lòng lạnh rung một cái, cảm thấy được phi thường kỳ quái, không hiểu ra sao. Long Nguyệt Thanh móc ra một cái bình ngọc, lấy ra một quả giải độc đan, đưa tới bên môi phụ hoàng. Long Ngự Thiên hiện tại đã biết bản lĩnh thật sự của bảo bối, nhanh chóng nuốt vào khôi phục đấu khí. Long Nguyệt Thanh xoay người đem bình ngọc giao cho Long Nguyệt Tân, phân phó nói “Nguyệt Tân, cấp cho người trúng độc mỗi người một quả, lập tức ăn vào.”
Long Nguyệt Tân chỉ biết Lục đệ thần bí sẽ mang đến hy vọng cho bọn họ, không nghĩ tới phệ khí tán sát hại tổ tiên của Long gia cũng có thể giải được, liền chạy nhanh cấp phát cho mọi người. Mọi người thấy bệ hạ ăn, đều không chút do dự nuốt vào. Sau một lát công phu, đấu khi bị độc tố hấp phệ (cắn nuốt) trong người toàn bộ bị thanh trừ, tinh thần đều rung lên, trên mặt lộ ra biểu tình cao hứng, ánh mắt nhìn về phía Lục điện hạ trở nên nóng bỏng, trách không được bệ hạ đối Lục điện hạ sủng ái như thế.
Ngải Khẳng rõ ràng biết được sự lợi hại của phệ khí tán, ngay cả kiếm thần đều tránh không được, lúc trước một nhà Long gia đều bại bởi thứ này, căn bản không tin một tiểu hài tử có thể xuất ra giải dược. Lý Nguyên Triết nhìn thấy hành động của Long Nguyệt Thanh rốt cục yên lòng, nghĩ thầm quả nhiên vẫn là Tiểu Thanh Thanh lợi hại a.
“Không, không có khả năng, điều này sao có thể, phệ khí tán không có giải dược.” Cư nhiên xuất hiện một màn ngoài dự đoán của Ngải Khẳng, độc tố của mọi người rõ ràng được thành trừ, đấu khí đều đã khôi phục. Đột nhiên chuyển hướng mấy người phía sau “Các ngươi không phải nói trên đại lục này không ai có thể giải sao? Hiện tại vì cái gì lại như vậy?” Ngải Khẳng hổn hển, hướng người phía sau rống.
Mấy người phía sau trên mặt cũng là một bộ biểu tỉnh không thể tin được, điều này sao có thể?
Long Nguyệt Thanh đem này hết thảy đều thu vào mắt, độc dược này rốt cuộc từ đâu đến? Linh thức nhanh chóng xâm nhập vào đầu của Ngải Khẳng, phát hiện hắn vẫn cùng một tên hắc y nhân thông qua truyền tin để gặp mặt. Mà mấy tên thủ hạ cũng không rõ lai lịch thật sự của chủ nhân mình. Đáng giận, trong lòng âm thầm ghi nhớ gương mặt của hắc y nhân, về sau nhất định sẽ truy tìm người này.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét