Trong thế giới rộng lớn này
Chúng ta gặp nhau và yêu nhau...
Đó... chính là định mệnh
Và khi... chúng ta chia tay nhau
Đó... cũng là định mệnh
Định mệnh của anh và em...



Ta đã trở lại *tung hoa* *đốt pháo* *lắc mông* ka ka ka ^0^

Thứ Tư, 20 tháng 6, 2012

Tiêu Diêu Thiên Địa Du - Chương 2



Bái Sư

Liễu Thanh chậm rãi tỉnh dậy, “Đây là làm sao, ta chết rồi sao?” Ý thức cảm giác được một mảnh hỗn độn, lại không cảm giác được thân thể của chính mình, xem ra là thật sự đã chết, chết cũng tốt, cha nương dùng chính mình sinh mệnh đổi lấy cơ hội sống mà y không cần, y thà rằng cùng cha nương rời đi này thế giới làm cho y thất vọng.


Chính là cha nương ở đâu a? Nơi này chắc là nơi sau khi người chết phải tới, kia cha nương có hay không cũng có thể đến đây a, nghĩ đến có thể cùng cha nương đoàn tụ, trong lòng y thật hân hoan, bắt đầu tại đây phiến hỗn độn thăm dò, muốn biết đây là nơi nào, như thế nào mới có thể tìm được cha cùng nương.


Đột nhiên hỗn độn biến mất, toàn thân bị vây trong một mảnh ánh sáng nhu hòa, bên tai vang lên âm thanh nhu hòa, giống như đang tẩy rửa linh hồn y, đem tâm hồn buồn đau vì chính mắt thấy cha nương tự bạo bỏ mình cọ rửa sach sẽ, “Ngươi còn không có chân chính tử vong, chính là thân thể đã hủy, hồn phách còn lưu lại, cần biết người tu hành hồn phi phách tán (hồn vía lên mây) mới chân chính tử vong.”



Theo thanh âm vang lên trước mắt liền xuất hiện một nam tử dung mạo tuyệt mỹ, đang mỉn cười nhìn y, toàn thân được vây trong ánh sáng, thế gian tất cả từ ngữ tốt đẹp cũng không đủ để hình dung mĩ mạo của hắn, giống như thánh nhân bình thường, toàn thân bao phủ ấm quang ấm áp thân thiết, làm cho người ta kìm lòng không được muốn tới gần, Liễu Thanh không khỏi ngốc đứng ở trong hư không.


“Ha hả, ta như thế nào tìm được một cái tiểu ngốc a .”


Nam tử cười khẽ làm bừng tỉnh Liễu Thanh, nếu lúc này còn thân thể , Liễu Thanh khẳng định là mặt đỏ tai hồng, nhìn một người nam nhân đều nhìn đến ngây người, khả thật sự là thật đẹp a, so với bất luận kẻ nào y nhìn thấy ở tiên giới đều mĩ hơn a, “Là ngài đã cứu ta sao? Ngài là ai?” Liễu Thanh thật cẩn thận hỏi han.


“Không, là cha nương ngươi cứu ngươi. Cha nương ngươi hẳn là cho ngươi một viên cầu hắc sắc đi, đó là vật ta lưu tại hạ giới, cha nương ngươi lại đem nó đưa cho ngươi, ngươi ở không gian trong thông đạo thân thể vỡ mát là lúc huyết của ngươi đã làm nó thức tỉnh, lại đúng lúc cứu về hồn phách của ngươi. Về phần ta, ngươi hiện tại chỉ cần biết rằng ta gọi là Tiêu Dao Quân.”Nam tử mặt mang mỉm cười ôn hòa nhìn chăm chú vào thiếu niên trước mắt, không, giờ hẳn là một đoàn hư ảnh mơ hồ.


Đề cập đến cha nương, Liễu Thanh tâm tình mới vừa khôi phục lại trở nên u ám, y không thể quên cảnh tượng cha nương ở y trước mắt tự bạo. Y còn không có chân chính tử vong, mà cha nương đã tự bạo bỏ mình, hẳn là đã hồn phi phách tán, không ai có thể trong tự bạo mà thoát đi, cha nương vẫn là vĩnh viễn ly khai khỏi mình sao? Trong hư không, đoàn hư ảnh mơ hồ trở nên rung động.


“Ai… ” nam tử tên Tiêu Dao Quân thở dài một hơi, đối với tâm lý cùng ý tưởng của y hiểu được nhất thanh nhị sở (hiểu rõ ràng), “Xem ra không nói cho người tin tức của cha nương ngươi thì ngươi không thể bình tĩnh trở lại, về sau con đường tu hành của ngươi tâm cũng sẽ vĩnh viễn lưu lại vết rách, hội khiến cảnh giới không thể đề thăng. Ngươi không cần lo lắng, cha nương ngươi cũng không có hoàn toàn tử vong, chỉ là tình huống của bọn họ không giống ngươi. Hiện trong tay ngươi là nạp thiên giới, chính là kia hắc cầu, trong đó ta có lưu lại một tia thần niệm, lúc ấy cha nương ngươi đã tự bạo, ta chỉ đến kịp để thu lại một ít hồn phách của họ.”


“A, kia còn có cứu sao?” Tự bạo không phải là hồn phi phách tán sao? Xem ra nam tử xinh đẹp trước mắt thực lực cũng không tầm thường. Hư ảnh trong hư không rung động đắc lợi hại hơn, lúc này là đang thật kích động a, kia cha cùng nương không tính chân chính tử vong? Y còn có thể cùng cha nương tái gặp lại? Liễu Thanh chờ mong nhìn về phía nam tử trước mắt.


“Yên tâm đi, ta đã đem bọn họ an bài hảo, chính là hồn phách không được đầy đủ, cần chậm rãi tu dưỡng a, mất không ít thời gian mới có thể tu bổ toàn bộ. Đến lúc đó sẽ tìm tài liệu giúp bọn họ trọng tố thân thể liền có thể tu luyện trở lại, người bản quân nghĩ muốn cứu còn có thể không cứu được sao.” Tiêu Dao Quân tự tin nói, lập tức vì y đưa ra đáp án.


“Đa tạ tiền bối, chi ân (ân tình) của tiền bối Liễu Thanh không cách nào đến báo.” Liễu Thanh mừng rỡ đến khóc, tâm tình kích động không thôi, chính là hồn phách lưu không ra nước mắt, hư ảnh thật lâu mới đình chỉ rung động.


Tiêu Dao Quân chờ y bình tĩnh tâm tình, vui mừng âm thầm gật đầu, trong lòng biết Liễu Thanh nguyên bản thiện lương trải qua trận này một kiếp nạn, về sau con đường tu hành tâm hội càng thêm kiên cường, “Ta nguyên lưu lại nạp thiên giới ở hạ giới chính là muốn thu một cái đồ đệ, nếu nó cùng ngươi hữu duyên, nếu nó đã nhận thức ngươi, vậy ngươi có nguyện bái ta vi sư (làm thầy)?”


Liễu Thanh tâm tình mới vừa bình phục lại trở nên kích động, này Tiêu Dao Quân khẳng định không là tiên nhân bình thường, tối thiểu cũng là thần nhân, y chưa từng nghe nói sau khi tự bạo còn có thể cứu lại, cha nương gặp phải cảnh ngộ như vậy hắn đều có thể cứu, nào có thể không bái a, huống chi chính mình một nhà đều được hắn cứu, “Ta nguyện ý, ta nguyện ý.” Hồn phách trong hư không lập tức quỳ xuống khấu đầu chín cái, “Liễu Thanh bái kiến sư phụ.”


Tiêu Dao quân cười tủm tỉm tiếp nhận chi lễ của Liễu Thanh, cười đến giống như hồ ly, rốt cục tìm được một cái hảo đồ nhi, đợi Liễu Thanh đứng lên liền khôi phục thành bộ dáng thánh nhân, “Đồ nhi ngoan, ngươi hiện tại chỉ cần biết sư phụ ta danh (tên) Tiêu Dao Quân, về phần thân phận chân chính của sư phụ chỉ có thể chờ ngươi tương lai phi thăng đến thần giới mới có cơ hội biết. Sư phụ ta khả chỉ nhận ngươi là đồ nhi, cũng không nên làm sư phụ mất mặt a.”


Sư phụ quả nhiên là người thần giới, người tiên giới có thể thành công phi thăng thần giới có thể đếm được trên đầu ngón tay, hiện giờ hắn nhân họa đắc phúc (gặp họa được phúc), đã bái một vị thần nhân vi sư, này hết thảy đều là cơ hội cha nương cho y, y hội hảo hảo quý trọng, cố gắng tu luyện. Liễu Thanh bay tới sư phụ bên người, cung kính nói: “Sư phụ, Thanh nhi nhất định hội hảo hảo tu luyện, sẽ không cô phụ tấm lòng của sư phụ.”


Tiêu Dao quân mỉm cười gật gật đầu, tâm chí (tâm hồn, ý chí) đồ nhi so với quá khứ càng kiên, thật mong hảo đồ nhi sớm ngày tu đến thần giới, hảo nhanh chóng tiếp nhận trọng trách của hắn a. “Bổn môn tu luyện tâm pháp gọi là tiêu dao thần quyết, tổng cộng phân mười hai tầng, ba mươi sáu giai đoạn, có thể tu luyện đến thần giới, ta đã đặt ở trong nạp thiên giới. Này tâm pháp không giống với các tâm pháp chỉ biết bế quan tu luyện, mà là cần ở hồng trần lịch lãm, trải qua nhân gian thất tình lục dục, tiêu dao trong thiên địa cười xem nhân sinh trăm thái.


Ngươi mặc dù từ khi ra đời đã bắt đầu ở tiên giới tu luyện, nhưng khuyết thiếu ở thế gian lịch lãm cùng thể nghiệm, cho nên sư phụ sẽ không giúp ngươi tu sửa thân thể, mà là cho ngươi một lần nữa đầu thai, hết thảy bắt đầu lại, hảo hảo đi tìm hiểu nhân sinh của con người, nhân gian có yêu có hận, có hữu tình có cừu oán, có thiện có ác, không cần quá mức câu nệ thành kiến của hậu thế, hết thảy theo tâm mà làm. Nhớ kỹ, tâm sở tại, ta ý tiêu dao (tâm toại, ý sẽ tự tại, chắc vậy). Về phần một đoạn nhân quả ở tiên giới kia, vi sư sẽ không giúp ngươi, đợi đến khi ngươi có đủ thực lực sẽ tự mình giải quyết, cũng đừng làm cho hảo đồ nhi của Tiêu Dao Quân ta bị khi dễ a.”


“Dạ, sư phụ, ta hiểu được, ta sẽ dựa theo lời nói của sư phụ mà làm.” Liễu Thanh đem lời nói của sư phụ nhớ kỹ trong lòng, đôi câu vài lời liền đánh vỡ nhận thức dĩ vãng đối với con đường tu hành, nhưng y tin tưởng sư phụ, vậy làm cho y hết thảy làm lại từ đầu đi. Cừu của cha nương cùng chính mình, nên từ chính mình tự giải quyết, sẽ không mượn tay người khác.


“Nạp thiên giới là một thần khí cao giai (cao cấp) có khả năng trữ vật cùng phòng ngự, bên trong có vật phẩm cần cho ngươi tu luyện, vì phòng ngươi quá mức ỷ lại nó nên đã bị ta phong ấn, chỉ có thể theo ngươi thực lực đề cao từng bước một cởi bỏ. Cha nương ngươi để lại cho ngươi đồ vật này nọ đều ở trong đó, Liệt Thiên Đao do phụ thân ngươi đoạt được, cũng đã thu ở trong đó. Bên trong còn có một phần công pháp hoàng bá thần quyết của sư bá ngươi sở lưu, hãy tìm một người mà ngươi cho là người tối trọng yếu truyền lại đi, đến lúc đó sư bá của ngươi sẽ khảo nghiệm hắn. Nhớ lấy, này hai bộ công pháp không thể đối với ngoại nhân lộ ra, cũng không có thể truyền thụ người khác.”



“Dạ, Thanh nhi nhớ kỹ, sư phụ yên tâm đi.” Y hiện tại đã biết thực lực là thứ tối trọng yếu để bảo vệ bản thân, tâm hỉ vì những thứ cha nương cấp chính mình vẫn còn.


“Hảo, ngươi sắp được hạ sinh, ha hả, nạp thiên giới sẽ đem ngươi ly khai Tu Chân Giới, giới linh lần này vi cứu đồ nhi nguyên khí đại thương, cần chờ một đoạn thời gian mới có thể khôi phục, không cần lo lắng. Hảo hảo hưởng thụ tân sinh mệnh đi, hảo đồ nhi, sư phụ phải đi rồi, mong sớm ngày gặp lại, đừng lo cha nương ngươi.” Tiêu Dao Quân nói xong đã không thấy tăm hơi, Liễu Thanh chưa kịp thương cảm đã bị một cỗ hấp lực hấp trụ, lại mất đi tri giác.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét