Trong thế giới rộng lớn này
Chúng ta gặp nhau và yêu nhau...
Đó... chính là định mệnh
Và khi... chúng ta chia tay nhau
Đó... cũng là định mệnh
Định mệnh của anh và em...



Ta đã trở lại *tung hoa* *đốt pháo* *lắc mông* ka ka ka ^0^

Thứ Năm, 15 tháng 11, 2012

A Bảo - Chương 1(2)



Mà ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy ảnh chụp A Bảo, hắn thường thường ảo tưởng mình có thể cùng người trong ảnh nói chuyện, cùng người trong ảnh sau khi tan học cùng nhau đến thư viện đọc sách. Thậm chí là ảo tưởng bộ dáng lúc ở nhà của A Bảo, bộ dáng khi A Bảo ăn cơm, bộ dáng khi A Bảo cùng người nhà trò chuyện, bộ dáng A Bảo làm bài tập, bộ dáng A Bảo xem ti vi.



Này hết thảy, hắn vốn nghĩ đến tất cả điều này sẽ vĩnh viễn trở thành bí mật trong lòng hắn. Thẳng đến một ngày hắn đụng phải một người bạn cùng lớp, túi sách của hắn liền rơi xuống, mọi thứ đều rơi ra, tờ “Báo tiến công” kỳ thứ nhất mà hắn trân quý đã lâu cũng vì thế mà lộ ra.


Hắn tại ảnh chụp của A Bảo, ngay vị trí trên đầu, dùng bút bi vẽ một cái vương miện nho nhỏ, nhằm thể hiện vị trí của A Bảo trong lòng hắn. Nhưng cũng tiết lộ bí mật của mình.


Từ đó về sau chuyện hắn thích A Bảo, liền biến thành trò cười của toàn bộ bọn bạn học cùng ban.


Tất cả mọi người thích đều thích A Bảo a, nhưng là vì cái gì chỉ có mình trở thành trò cười a?


Nói đến nói đi, còn không phải bởi vì điều kiện của mình rất giống với một câu ngạn ngữ trong sách giáo khoa thôi: con cóc mà đòi ăn thịt thiên nga.


Cho nên người khác thích A Bảo là chuyện thiên kinh địa nghĩa, mà Tử Sở thích A Bảo liền biến thành chuyện tình thật đáng buồn cười.


Đương nhiên Tử Sở không biết, những kẻ đó cười nhạo hắn cũng vì trong lòng đố kỵ với thành tích học tập vĩ đại của hắn.


Nói ngắn gọn, những ngôn ngữ trào phúng này, càng làm cho hắn cảm thấy tự ti, thậm chí cảm thấy mình đang làm phiền A Bảo. Hại A Bảo bất hạnh bị nói thành hoàng hậu của mình, A Bảo… thực xin lỗi.

------------------------------------------------------------------------------

Tôn Tử Sở từ ngăn bàn lấy ra một tờ khắn giấy xoa xoa nước miếng trên mặt của mình, một mặt hồi tưởng lại tình cảnh trong giấc mơ trưa vừa rồi.


Hắn mộng A Bảo cùng hắn ngồi chung trên một chiếc xe đạp, hai người đang cùng nhau đến trường.


Bởi vì theo “Báo tiến công” cho biết chiều cao của A Bảo tới 178 cm, mà mình chỉ có 166 cm, cho nên đương nhiên ở trong mộng là A Bảo chở hắn.


Xe đang chậm rãi chạy trên con đường tràn ngập hoa hồng, gió xuân thổi tới khiến tâm thần nhộn nhạo.


Sau đó không biết vì sao lại đụng phải một cây cột điện rồi ngã xuống, A Bảo nhanh chóng tiếp đất an toàn, kết quả Tử Sở đang ngồi phía sau liền bay lên trời.


Biến thành một con mèo bay đi.


Thật sự là giấc mơ kỳ lạ. Tử Sở trong lòng thầm nghĩ, nếu là ở trong cuộc sống thật, mình tuyệt đối sẽ không bỏ lại A Bảo một mình mà bay đi.


"Ngươi đã đi nói với A Bảo chưa?"


"Nói rồi, bị cự tuyệt."


Nghe được hai chữ “A Bảo, thần kinh thính giác của Tử Sở nhất thời trở nên mẫn tuệ gấp năm lần.


Ra là lại có người đi “tỏ tình” và bị knock out.


Đang ở trong lòng âm thầm cao hứng thất bại của đối phương, lại có người ác ý mà đem mũi tên hướng về Tôn Tử Sở.


"Uy! Lục Chỉ Sở, hoàng hậu của ngươi như thế nào lại khó như vậy a?"


"Không" A Bảo không phải là của ta, A Bảo không phải là của bất luận kẻ nào. Thỉnh không cần nói bậy về A Bảo như vậy.


"Lục Chỉ Sở, ngươi nếu tự thân xuất mã đi thuyết phục hoàng hậu của ngươi chắc sẽ được ni."


"Không" A Bảo căn bản sẽ không coi trọng ta không muốn làm học đệ của ta, thỉnh không cần tái vũ nhục A Bảo.


"Đúng vậy! Ngươi thích A Bảo như vậy, như thế nào không đi hỏi một chút xem sao a?"


"Không" ta chỉ cần nhìn ảnh chụp là đủ rồi.


Chỉ cần nhìn đến danh sách công bố người đứng đầu trong các kỳ thi của năm nhất mang tên A Bảo và người đứng đầu năm thứ hai mang tên Tôn Tử Sở được đặt song song cùng một chỗ, giống như tay trong tay đứng cùng một chỗ,liền đủ để ta cao hứng cả tuần.


"Như vậy đi! Ta nhờ học đệ của ta giúp ngươi đi hỏi một chút! Hắn cùng A Bảo cảm tình không tồi, có lẽ ngươi có hi vọng a."


"A"


Hắn như thế nào lại không biết những người này thoạt nhìn giống như là đang nhiệt tâm giúp hắn, kỳ thật nói trắng ra là chỉ muốn chê cười hắn mà thôi, sau đó làm cho cái tên Tôn Tử Sở của hắn càng bị nhiều người cười nhạo.


Nhưng ngay giờ phút này, Tôn Tử Sở trong miệng chỉ biết phát ra một âm thanh mỏng mảnh giống như tiếng muỗi kêu, thế nhưng không có phun ra từ "Không".


Đúng vậy, nếu đã là con người thì sẽ có hy vọng, mặc kệ hy vọng có bao nhiêu xa vời.


Có lẽ A Bảo vừa lúc muốn một cái học trưởng.


Có lẽ A Bảo trước đó một ngày không cẩn thận bị đụng đầu cho nên thần chí thất thường


Có lẽ ông trời thật sự cảm động với nỗi nhớ mong ngày đêm của ta mà giúp ta đạt thành nguyện vọng a.


Có lẽ…


Giấc mộng trưa vừa rồi lại hiện lên trước mắt của Tôn Tử Sở: A Bảo, hoa hồng, gió xuân.


Mọi người cũng không biết Tôn Tử Sở trong lòng bắt đầu sinh ra hy vọng, bọn họ còn nghĩ bộ dáng cứng họng đến chất phát của hắn là do hắn đang khó xử không biết phải cự tuyệt như thế nào. Sau đó mọi người ghế ta ta ngồi, ai mua bỏng thì cứ đi mua bỏng, bọn họ đều chờ xem vai diễn buồn cười của thằng hề này (ý nói tiểu Sở a, bé thật tội a T^T).

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét