Trong thế giới rộng lớn này
Chúng ta gặp nhau và yêu nhau...
Đó... chính là định mệnh
Và khi... chúng ta chia tay nhau
Đó... cũng là định mệnh
Định mệnh của anh và em...



Ta đã trở lại *tung hoa* *đốt pháo* *lắc mông* ka ka ka ^0^

Thứ Ba, 27 tháng 11, 2012

Khổ Đinh Trà - Chương 8(1-2)



p/s: ta đã trở lại a ka ka ka, về lúc 9h30 liền lao vào edit "KĐT" để post đúng hẹn cho mọi người, nhưng làm tới giờ mới xong a, tuy có trễ một chút nhưng không sao đúng không, có còn hơn không a ke ke ke. Ngày mai sẽ tới "A Bảo" a ^^
Ngủ ngon a~ ^0^

--------------------------------

Ngày hôm sau, Giang Duệ vẫn đưa Nhạc Dao đi làm, sau đó đi tới công trường. Hắn hôm qua đã thương lượng cùng đốc công ở công trường, những ngày này hắn sẽ làm công cho công trường. Tiền lương sẽ thanh toán trong ngày, kết thúc giờ làm là hai trăm, trễ một giờ phải thêm ba mươi đồng.



Đã lựa chọn con đường này, Giang Duệ bắt đầu duy trì cuộc sống ra sức làm việc. Ánh mặt trời chiếu lên thân thể, tuy không nóng gay gắt, nhưng đủ khiến người ta khó chịu. Cho tới bây giờ đều là đại thiếu gia sống an nhàn sung sướng, khi nào thì nếm qua loại khổ cực này a. Nhưng hắn lại như thể không phát giác được những điều này, trong đầu của hắn chỉ có một thanh âm: Muốn dùng tiền của chính mình mua cho Dao Dao một khung Piano.



Mục tiêu thật sự rõ ràng, cũng không tính quá xa xôi, trong cuộc đời của hắn chưa bao giờ bỏ lỡ thứ gì. Vì mục tiêu tự mình định ra, hắn cam nguyện đổ mồ hôi, cam nguyện bị đốc công la hét, ra sức cày như trâu (=.=|||).


Buổi trưa, cuối cùng cũng tới thời gian nghỉ trưa, cái gọi là nghỉ trưa, chính là dùng nửa giờ để ăn cơm. Sau đó có người cảm thấy chịu không được, một giờ nghỉ liền bị mất ba mươi đồng, có người không muốn bị mất trắng ba mươi đồng này, nên sau khi ăn xong lập tức lao vào công việc.


Cơm hộp là do một quán ăn nhỏ chở tới đây bán, rất thô ráp, so với tay nghề của Nhạc Dao kém rất nhiều. Nhưng đại khái là do quá đói bụng, cho nên Giang Duệ thấy rất thơm. Hắn ngồi xổm giữa một đoàn công nhân, cũng không cùng bất luận kẻ nào nói chuyện, tựa như một đầu (con) cô lang trong rừng sâu, sớm quen đơn độc. Ngoại trừ Nhạc Dao, bất luận kẻ nào đều không có tư cách can thiệp vào cuộc đời của hắn.


Một chiếc Ferrari đầy phong cách đột nhiên dừng ở ven đường, sau đó một người đàn ông trung niên bước xuống. Giang Duệ trông thấy đốc công mặt cười tươi như hoa chạy tới tiếp đón, bên cạnh có người ở xì xào bàn tán: “A, là ông chủ Hoàng.”


“Ông chủ Hoàng là ai a?”


“Đần, chính là chủ nhân của tòa nhà này a, ngươi không phát hiện đốc công của chúng ta miệng cười đều muốn dài đến mang tai sao?”


Giang Duệ tùy ý nhìn gã đàn ông trung niên liếc mắt một cái, tuy cười đến dịu dàng, nhưng trong mắt lại cất giấu tham lam cùng xảo trá, điển hình của gian thương. Hắn chỉ liếc nhìn, rồi tiếp tục cúi đầu ăn cơm, dù sao gã kia rốt cuộc là hạng người gì, cùng hắn nửa điểm quan hệ đều không có.


Thanh âm giày cao gót nện vào mặt đất vang lên, sau đó một đôi chân mang giàu cao gót màu hồng dừng ở trước mặt. Hướng mắt nhìn lên, là một đôi chân siêu mỏng. Từ đó có thể thấy được, nữ nhân này hẳn là có một bộ dáng rất đẹp.


Giang Duệ hờ hững ngẩng đầu, ánh mắt nghênh hướng người đang cuối đầu nhìn hắn. Đó là một khuôn mặt xinh đẹp, quần áo bó sát làm nổi bật lên dáng người nóng bỏng, phối hợp với nụ cười bên môi của nàng, hiển nhiên một nữ thần gợi cảm.


“Hư...” Giang Duệ nghe được bên cạnh đã có người huýt sáo, sau đó nàng kia chán ghét trừng mắt nhìn những công nhân kia, rồi quay đầu lại hỏi Giang Duệ: “Ngươi tên là gì?”


Thực con mẹ nó, đúng là mắt mù dám đến trêu chọc ta. Giang Duệ hừ một tiếng, cúi đầu xuống ăn hết miếng đậu hũ cuối cùng trong hộp cơm. Sau đó tiện tay đem hộp cơm ném tới thùng rác ở đằng xa, đứng dậy bước xẹt ngang qua người cô nàng kia.


Cô nàng kia nhìn thấy hộp cơm được ném chính xác vào thùng rác, trong mắt lộ ra một tia kinh hỉ. Phải biết rằng, hộp cơm được làm bằng plastic, muốn đem thứ nhẹ như vậy ném vào thùng rác ở đằng xa thì không phải là điều người thường có thể làm được.


Cô nàng kia khi ở trong xe đã bị vẻ điển trai cường tráng cùng khí chất của Giang Duệ hấp dẫn. Giờ lại trông thấy bản lĩnh của hắn, tâm càng nhịn không được mà dao động, ảo tưởng lúc ở trên giường, đôi tay hữu lực của đối phương sẽ mơn trớn da thịt của mình... (=.=|||)


“Mộng Dao, ngươi đang làm gì ở đó?” Người được gọi là ông chủ Hoàng đã đi tới, sủng nịch ôm lấy cái eo của cô nàng kia: “Tốt lắm, chúng ta đi thôi, trời rất nóng, con gái bảo bối của ta đừng phơi nắng kẻo xấu a.”


“Ba ba, ta thích hắn, ta muốn hắn.” Mộng Dao uốn éo thân thể, chỉ vào Giang Duệ đang đi tới bên kia nhận việc: “Ba ba, ngươi nói với đốc công giao hắn cho ta, người này rất hợp khẩu vị của ta.”


Ông chủ Hoàng nhìn nhìn Giang Duệ ở đằng xa, nhíu mày thấp giọng nói: “Lớn lên xác thực không sai, dáng người cũng rất tốt. Nhưng Mộng Dao a, hắn chỉ là công nhân lao động, ngươi xem người hắn vô cùng bẩn. Ai nha, thôi, chờ chúng ta trở về, ba ba sẽ chọn cho ngươi hai người tốt hơn.”


“Không, ta chỉ muốn hắn, người bẩn, tẩy một chút liền sạch. Hiện tại loại người cực phẩm như hắn lại điển trai như vậy đi đâu mà tìm a. Ngươi mỗi lần đều tìm cho ta loại công tử nhà giàu, không phải gối thêu hoa thì là tiểu bạch kiểm, nhìn thấy đều muốn mất cả khẩu vị.”


Mộng Dao lại nổi lên tính tình của tiểu thư. Lại nói, người như ông chủ Hoàng, chỉ là một nhà giàu mới nổi thôi, hai cha con tính cách thập phần dâm loạn, nên cũng không coi thứ này ra gì (chắc là muốn nói về thuần phong mỹ tục a). Con gái nhà quý tộc, đừng nói đem loại lời này nói ra miệng, mà ngay cả những ảo tưởng hạ lưu ở trong đầu đều sẽ cảm thấy vô cùng hỗ thẹn.


Cuối cùng ông chủ Hoàng không lay chuyển được con gái, đành phải gọi đốc công tới, nói khẽ với hắn mấy câu. Vì vậy đốc công liền hấp tấp chạy đi, những công nhân đang nghỉ trưa đều đỏ mắt nhìn Giang Duệ, nghĩ thầm lớn lên điển trai cũng rất tốt a. Chuyện này... đây quả thực là một cái đại may mắn từ trên trời rớt xuống a. Đàn bà xinh đẹp như vậy, thân thể thì nóng bỏng, trong nhà lại có tiền, lại vừa ý hắn. Cái này... cái này quả là cá chép vượt vũ môn a.


Điều khiến cho tất cả mọi người mở rộng tầm mắt chính là, Giang Duệ căn bản nhìn cũng không thèm nhìn cô nàng liếc mắt một cái. Không biết hắn và đốc công nói cái gì, lại làm cho đốc công kinh ngạc đứng như trời tròng, rồi mới ủ rũ quay lại báo cáo cho ông chủ Hoàng.


“Cái gì? Hắn... hắn cũng dám từ chối ta?” Mộng Dao hét toáng lên, một cái đẩy ra ông chủ Hoàng: “Bỏ đi, đồ vô dụng.”


Rống xong, nàng lắc lắc thân thể bước nhanh tới chỗ của Giang Duệ, chỉ vào chính mình kiêu ngạo nói: “Tên nghèo mạt, ngươi nhìn ta, ta có điểm nào không xứng với ngươi. Nhìn trúng ngươi, là do ngươi cả ba đời đều thắp hương tu nhân tích đức đó ngươi có biết không? Đừng cho mặt dày không biết xấu hổ.”


Giang Duệ rốt cục dừng lại công việc đang làm, hai tay khoanh trước ngực, nhàn nhã nhìn cô nàng trước mặt.


Không biết vì cái gì, tuy hiện tại hắn đang cầm xẻng, mặt đầy bụi đất cùng mồ hôi. Nhưng ánh mắt của hắn khia nhìn về phía Mộng Dao, lại khiến cho người ta cảm giác được hắn mới chính là người cao cao tại thượng. Ánh mắt kia hoàn toàn là hờ hững dò xét chẳng thèm ngó tới.


“Mặt của ta không cần ngươi cho, ngươi cho ta ta cũng không thèm. Nói thật, nếu là ta lúc mới đến thành phố này mà trông thấy mặt hàng như ngươi, nói không chừng ta còn có thể cố mà làm, dù sao cũng là làm cho mình khoái hoạt a. Bất quá bây giờ...”


Hắn nhún vai, dùng một loại khẩu khí thật đáng tiếc nói: “Thật xin lỗi, ngươi cùng người ta yêu so sánh, còn không bằng một túi đồ đáng yêu bị bỏ đi từ trong tay của y a.”


Vũ nhục như vậy, không chỉ nói Mộng Dao, mà ngay cả ông chủ Hoàng đang đứng ở một bên đều xém đứng tim a. Nhưng người công nhân kia càng ngơ ngác nhìn Giang Duệ, không rõ vì cái gì thiếu niên này lại buông tha cho cơ hội tốt như thế.


“Ngươi... ngươi... tên nghèo mạt...” Mộng Dao khí cực giương một tay lên, muốn cho Giang Duệ một bạt tai. Nhưng mà sau một giây, tay của nàng đã bị giữ chặt. Ánh mắt nguy hiểm của Giang Duệ nheo lại, nhẹ giọng nói từng chữ từng chữ: “Nữ nhân ngu xuẩn, muốn gây sự, tốt nhất phải nhìn rõ đối tượng, phải biết được đối phương là người như thế nào, có dễ chọc hay không a, lăn (= biến, cút)...”


Tiếng nói vừa kết thúc, hắn bóp chặt cánh tay của cô nàng rồi mới hất ra, khiến cho Mộng Dao thét chói tai thối lui vài bước. Tim và mật của cô nàng đều lạnh băng, không dám tin nhìn Giang Duệ. Vừa rồi, nàng thề nàng từ trong mắt của Giang Duệ nhìn thấy được sát khí. Chỉ là... chỉ là một chuyện nhỏ như vậy, đối phương dĩ nhiên muốn giết người.


Chẳng những là sát khí, trên người hắn còn một cổ khí thế cường đại, khiến Mộng Dao không thể nghĩ ngợi được gì. Trong nháy mắt, sợ hãi đạt đến điểm đỉnh, Mộng Dao chật vật nhào vào trong lòng của ông chủ Hoàng, một bên kêu khóc: “Ba ba, chúng ta đi, chúng ta phải đi ngay.”


Nàng không có ngu xuẩn, trực giác của nữ nhân nói cho nàng biết, loại người này, nàng là tuyệt đối không thể trêu chọc.


Ông chủ Hoàng một bên an ủi ái nữ một bên hầm hầm chui vào xe.


Đốc công sau khi lau đi mồ hôi lạnh tràn đầy trên mặt, hùng hổ đi tới trước mặt Giang Duệ, từ trong túi tiền móc ra một trăm đồng ném xuống trước mặt hắn, hét lớn: “Thứ không biết tốt xấu, ngươi cho rằng ngươi là ai a? Lại cao ngạo như vậy? Được a, ngươi có cốt khí có bản lĩnh, vậy thì đừng tiếp tục làm việc cho chúng ta nữa, cầm tiền của ngươi, mau cút.”


Tất cả mọi người mở to hai mắt nhìn Giang Duệ, trong lúc nhất thời, chỉ còn lại tiếng động ồn ào của máy móc đang ù ù vang lên bên tai.


Giang Duệ chậm rãi cúi người, rất chân thành nhặt lại một trăm đồng. Sau đó chậm rãi lau bùn cát trên mặt, giương mắt nhìn về phía tên đốc công vẫn đang nhìn mình lom lom. Sau một giây, một cú đấm mạnh mẽ nhanh tựa gió, trong nháy mắt đánh vào mặt của tên đốc công đáng giận kia.


“Mặt của ngươi, thật sự là quá đáng ghét.” Giang Duệ hừ một tiếng, xoay người trở lại công trường cầm lấy áo của mình mặc vào. Sau đó hắn nhìn cũng không thèm nhìn tên đốc công đang tức giận mắng mỏ rồi lại sợ hãi kêu la vì máu mũi đang chảy dài. Cứ như vậy nắm chặt một trăm đồng tiền nghênh ngang rời đi.


“Quá... quá soái.” Gã vệ sĩ tên là Cực Quang đi theo sau xém tí rơi lệ: “Thời gian ta đi theo thiếu gia cũng không ngắn a, nhưng thời điểm điển trai như vậy, ta là lần đầu tiên mới được chứng kiến a.” hắn xoa xoa con mắt, quay đầu hỏi đồng bọn bên cạnh: “A Tứ, ngươi... ngươi không cảm động sao? Thiếu gia hắn... rốt cục cũng làm một việc khiến cho người ta cảm thấy thống khoái a.”


“Cảm động cái rắm.” gân xanh trên đầu của A Tứ đều muốn nổ tung, hung dữ trừng mắt nhìn tên đồng bọn ngu ngốc bên cạnh: “Chẳng lẽ ngươi không có phát giác, động tác thiếu gia vừa mới nhặt tiền trên mặt đất là cỡ nào tự nhiên sao? Hắn không đem loại nhục nhã này để vào mắt, cũng không cảm thấy hổ thẹn với loại hành đồng này a. Hơn nữa hắn... hắn một quyền đã đem mặt của tên đốc công kia đánh bầm tím, cho thấy hắn cũng không có nhẫn nại a. Hắn như vậy... cuộc sống của hắn tại thành phố này, quả thực là như cá gặp nước a. Ngươi còn trông cậy hắn sẽ sớm trở về Mỹ, còn trông cậy vào hai chúng ta có thể sớm một chút trở lại Mỹ sao?”


Cực Quang nhún vai: “Vậy thì có sao, vậy thì có quan hệ gì. Dù sao sắp hết ba tháng, tới phiên Ca Lưỡng tới thay thế chúng ta nha. Nói thật, nếu thiếu gia trong ngày trực cuối cùng của chúng ta đột nhiên về Mỹ, ta mới thực sự thổ huyết a. Huống chi sau tên Ca Lưỡng còn có bọn Bàn Tử nha, ta không tin, sáu tháng sau thiếu gia vẫn không trở lại Mỹ a?”


“Nhìn cuộc sống hiện tại của hắn, nếu như không có phong ba gì. Đừng nói sáu tháng, cho dù sáu năm sau, hắn cũng chưa chắc trở về.” A Tứ thở dài: “Cực Quang, ta rất lo lắng từ nay về sau cuộc sống của chúng ta sẽ cứ như vậy mà trôi qua a, cùng với Ca lưỡng còn có bọn Bàn Tử, mãi cho đến một ngày chúng ta tắt thở a.”


“A Tứ, ngươi... ngươi cũng đừng làm ta sợ a.” Cực Quang hai chân rốt cục cũng run lên, nhìn Giang Duệ đang dần dần biến mất trong dòng người. Vẻ mặt của hắn đầy cầu xin rồi lầm bầm một câu: “A Tứ, làm sao bây giờ? Ta thật muốn đánh cho thiếu gia ngất xỉu rồi kéo về Mỹ a, Nhưng... nhưng ta sợ ta còn chưa kịp đụng vào mặt thiếu gia, ngược lại bị hắn đem ta đánh cho ngất xỉu a.”


“Thôi, mặc cho số phận a, đi thôi. Không đi nhanh, nếu thiếu gia xảy ra chuyện gì, mạng của ngươi cũng không bồi thường nổi a.”A Tứ thở dài, kéo Cực Quang đi, hai người nhanh chóng hòa vào dòng người.


Công việc ở công trường đã mất. Ngồi trên ghế dài ở công viên, Giang Duệ hai mắt nhìn về phía trước, trong nội tâm cấp tốc suy nghĩ tính công việc khác.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét