Trong thế giới rộng lớn này
Chúng ta gặp nhau và yêu nhau...
Đó... chính là định mệnh
Và khi... chúng ta chia tay nhau
Đó... cũng là định mệnh
Định mệnh của anh và em...



Ta đã trở lại *tung hoa* *đốt pháo* *lắc mông* ka ka ka ^0^

Thứ Hai, 5 tháng 11, 2012

Khổ Đinh Trà - Chương 6(1-2)



p/s: ta đã chỉnh sửa lại bài và đã nhập luôn phần 1+2 vào với nhau. Kamsa...!!!


----------------------------------


Thời gian tiếp tục trôi qua như thế nào Nhạc Dao hoàn toàn không có khái niệm, y chỉ biết là đến thời điểm y rốt cục cũng đàn hết thủ khúc cuối cùng, tâm tình của y giống như đang trôi nổi, lơ lửng trên đám mây. Mắt thấy tất cả khách hàng đều về hết, ông chủ cùng tiếp viên và các nhạc công của dàn nhạc vây quanh chúc mừng y.


Vành mắt của Nhạc Dao đã đo đỏ, mặc dù làm việc tại quán bar này chưa tới hai năm. Nhưng cùng những người nơi này, y thật sự có cảm tình, hơn nữa ông chủ nơi này cũng rất không sai. Cùng mọi người ôm nhau xong, y mỉm cười nói: “Không cần như vậy, cũng không phải ngày mai sẽ đi, còn phải ký kết rất nhiều thủ tục huống chi chuyện này cũng không thể nói chính xác được.”



Nói đến đây, trong nội tâm lại ẩn ẩn có chút lo lắng, sợ hãi Giang Duệ hội đổi ý. Bởi vì nhu nhược, nên y đối với chính sách cường quyền của Giang Duệ hoàn toàn không có bất kỳ biện pháp xử lý nào.


“Tốt lắm tốt lắm, tất cả mọi người tranh thủ thời gian nghỉ ngơi đi.” Ông chủ phủi tay nói: “Nhạc Dao a, ngươi có trở về nhà hay không? Giang Duệ không biết đi nơi nào? Bằng không ngươi ở chỗ này ngủ đi, trời sáng hẳn về a.”


Nhạc Dao do dự một chút, vừa định nói chuyện, đột nhiên nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa rất lớn, y lại càng hoảng sợ. Tưởng Giang Duệ, nhưng ngay lập tức chối bỏ cái ý nghĩ này, bởi vì thanh âm này thật sự quá gấp gáp, không giống như là nổi giận, giống như là đang cầu cứu.


Một nhân viên ra mở cửa, sau đó một bóng người lảo đảo vội tiến vào kèm theo tiếng nói đầy kinh hoàng: “Đóng cửa, mau đóng cửa, không nên để bọn họ nhìn thấy.”


“Ai a?” Ông chủ hỏi một tiếng, người vào cúi đầu, nhìn không rõ gương mặt.


Trong lòng của hắn lập tức sinh ra cảnh giới, trách cứ nhân viên quá không cẩn thận, như thế nào hội tùy tiện cho người lạ tiến vào rồi một bên cho tay vào trong túi áo móc ra điện thoại, vừa định bấm số, chỉ nghe thấy thanh âm người nọ rốt cục vang lên: “Ông... ông chủ, là ta, Tiểu Văn...”


“Tiểu Văn?” Tất cả mọi người chấn động, Tiểu Văn chính là người đã đi tham gia cuộc thi giọng hát thanh niên, vốn tưởng hắn sau khi đoạt giải hẳn là phong quang vô hạn ( = tương lai vô hạn). Như thế nào cũng không nghĩ đến hắn sẽ xuất hiện ở nơi đây vào giờ này.


“Phần phật” Tất cả mọi người đều xông tới, đều thất chủy bát thiệt (loạn thất bát nháo) hỏi, liền thấy thân thể Tiểu Văn không ngừng phát run. Nhạc Dao vội vàng vỗ vỗ hắn, một bên ôn nhu trấn an: “Tiểu Văn ngươi không cần sợ, ở trong này đều là bạn bè của ngươi, ngươi không cần sợ hãi, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra...”


Lời y còn chưa nói xong đột nhiên nghẹn lại tại chỗ đó, bởi vì Tiểu Văn đã chậm rãi ngẩng đầu lên, sát na , khuôn mặt kinh khủng ngay trước mặt đáng sợ tới mức khiến Nhạc Dao đặt mông té ngồi trên mặt đất. Những người khác cũng đều thấp giọng la hoảng lên khiến Tiểu Văn sợ tới mức giật mình một cái, đem ngón tay để dọc trên môi ý bảo bọn họ chớ có lên tiếng.


“Các ngươi... không cần sợ, chỉ là sáp dầu...” Tiểu Văn động thủ đem lớp sáp màu đỏ sậm trên mặt chậm rãi bóc ra. Sau khi sáp dầu tróc ra, làn da vẫn hiện lên từng mảng màu đỏ sậm, có vẻ khuôn mặt thanh tú đang sưng lên của hắn vẫn có chút dọa người.


“Cái này... đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?” Nhạc Dao kinh hoảng hỏi, mà Tiểu Văn lại không nói một lời.


Qua nửa ngày, mọi người cuối cùng bình tĩnh trở lại, đem Tiểu Văn đỡ lên ghế sofa ngồi, liền nhìn thấy hắn cả người đều đang ngơ ngác. Hỏi vài câu, hắn mới bụm mặt khóc ròng nói: “Là lỗi của ta, hết thảy đều là lỗi của ta, tại ta tham lam, tại ta tự mình vọng tưởng thứ ta không nên có, ta tại sao phải đi tham gia cuộc thi kia, Nhạc Dao đều không có tham gia, ta rốt cuộc tại sao phải đi tham gia a, ta... ta là bị quỷ ám đi, ô ô ô...”


Nghe những lời này Nhạc Dao không hiểu ra sao, những người khác cũng đều hai mặt nhìn nhau tỏ vẻ khó hiểu. Chợt nghe ông chủ quán bar thở dài, nói khẽ: “Ta ngay từ đầu đã khuyên ngươi, ngươi lại không chịu nghe. Ngươi cũng không thử nghĩ, loại thi đấu này bất quá là chỉ cần dựa vào mánh lới mà thôi. Đó là do những kẻ có tiền dùng tiền để ngụy trang, nó chỉ là công cụ để bọn họ âm thầm đùa giỡn các ngươi a. Nhưng do ngươi lúc trước… ngươi lúc trước quá nóng lòng, căn bản nghĩ cũng không nghĩ liền đồng ý.”


Mọi người cùng một chỗ quay đầu chuyển hướng sang ông chủ, liền thấy hắn buông tay, cười khổ nói: “Cái này có cái gì khó lý giải. Loại cuộc thi này, thi đấu chỉ là ngụy trang, thí sinh dự thi nói là dùng âm nhạc để thể hiện tài năng, còn không bằng nói là dựa vào thân thể để vật lồn cùng đọ sức. Lúc trước các ngươi nói Tiểu Văn được thưởng, ta liền biết rõ, hắn nhất định là xuống nước, nếu không làm sao họ có thể đem giải thưởng cho hắn.”


Thân thể của Nhạc Dao lung lay một trận, y vội vàng vịn lấy cái ghế bên cạnh, thì thào hỏi: “Ông chủ, ý của ngươi là nói... là nói cuộc thi đấu kia, nói muốn mời chào một số người thật ra là do những kẻ có tiền muốn đùa giỡn sao? Không... không có khả năng, điều này sao có thể ni? Đó là mộng tưởng của một số người yêu âm nhạc a, đó là một cái tiền đồ đầy vinh quang a, chẳng lẽ không phải như vậy sao?”


“Nhạc Dao, ngươi thật đúng là đơn thuần, ngươi cho rằng cuộc thi đấu kia tính chất cũng giống như người ở đài truyền hình hôm nay tới tìm ngươi đi diễn sao? Con đường này mới chính thức là con đường hoàng kim a. Về phần cuộc thi đấu kia, lúc trước ta thấy ngươi rất hào hứng, nên không muốn dập đi hứng phấn của ngươi. Vốn định hai ngày sau sẽ cùng ngươi nói một chút, ai ngờ ngươi lại xin nghỉ. Nhưng sau đó ngươi cũng không còn đi tham gia cuộc thi đấu kia, ta còn muốn khen ngươi biết suy nghĩ, như thế nào? Chẳng lẽ ngươi lại không biết loại việc làm đen tối này sao? Vậy ngươi vì cái gì lại không đi tham gia?”

---------------------------------------------------------------------------

Bởi vì Giang Duệ không chịu đánh trên mặt của Nhạc Dao, cho nên thương thế ngày đó đều dấu sau lớp quần áo, chỉ có chút ít máu ứ đọng mà thôi. Nhạc Dao ráng cắn môi nhịn xuống, cho nên tất cả mọi người không biết chuyện tình y bị Giang Duệ hành hung. Mặc dù quan hệ về sau của hai người tựa hồ rất cứng ngắc, bọn họ cũng không có để ý, vốn là Giang Duệ bắt buộc Nhạc Dao a.


“Bọn chúng không phải đùa giỡn với ta, bọn chúng căn bản coi ta là súc vật, chơi những trò chơi gọi là SM kia. Bức ta cùng với một đám người giao hoan, bây giờ còn muốn bức ta đi đập GV. Ta không chịu, liền bị hung hăng giáo huấn một trận, ngay cả mặt đều bị đổ lên một mảng lớn sáp dầu, con mắt đều đau rát. Sau đó có tên thủ vệ thấy ta đáng thương, vụng trộm giúp ta nới lỏng dây thừng, đợi cho thời điểm bọn chúng thay ca, ta mới có thể giãy đứt dây thừng chạy tới đây...”


Tiểu Văn vừa nói, một bên phát run, lời nói của hắn cấp đem tất cả mọi người hù dọa. Qua thật lâu, ông chủ mới thở dài một hơi nói: “Có thể chơi đến loại trình độ này, cũng không phải là người bình thường. Tiểu Văn a, không phải lòng ta độc ác, thật sự là ta… chỗ này của ta còn muốn làm ăn a, ta không dám thu giữ ngươi a. Hơn nữa, cho dù thu giữ ngươi, một khi những người kia tìm tới tận cửa, ngươi sẽ... sẽ chạy không thoát. Việc lần này, không thể nói trước được a.”


“Ta biết rõ ông chủ. Ta chỉ cầu ngươi thu giữ ta ở đây một đêm, sáng mai ta liền đến nhà ga mua vé tàu lửa, ta sẽ về với ông bà. Ở ban ngày ban mặt, bọn họ sẽ không dám bắt trói người a? Ta... ta thật là không có đường khác có thể đi, bằng không... bằng không ta cũng không muốn ông chủ rước họa vào thân, ta…” Tiểu Văn vừa nói, vừa thống khổ nắm chặt tóc.


Mãi cho đến trời đã sáng, tâm tình của Nhạc Dao vẫn không có biện pháp bình tĩnh trở lại, y đi trên đường phố lúc rạng sáng, nhìn xem đám xe cộ cùng con người qua lại trên đường. Thời gian không có Giang Duệ ở bên cạnh, y thậm chí có chút không thấy quen.


Nhớ tới thời điểm thấy được vết thương trên người của Tiểu Văn, từ sâu trong đáy lòng của y toát ra sợ hãi cùng may mắn. Nhớ tới mấy tháng này cùng Giang Duệ chiến tranh lạnh, đột nhiên cảm thấy hết thảy đều trở nên rất buồn cười. Nguyên lai cái tiền đồ khiến y đối Giang Duệ hận thấu xương dĩ nhiên lại là địa ngục tăm tối. Giang Duệ, hắn tuy đánh cho mình không thể đi thi, nhưng hắn lại cứu sống mình.


Tâm tình của Nhạc Dao rất phức tạp, y không biết sau khi về nhà, nên đối Giang Duệ nói cái gì. Chợt thấy phố đối diện có cửa hàng thịt quay, nhớ tới Giang Duệ rất thích ăn gà quay của tiệm này. Vì vậy do dự một chút, liền từ trong túi quần móc ra vẹn vẹn năm mươi đồng, mua một con gà tơ được quay ngon nhất.


Đem gà quay về nhà, Nhạc Dao không chỉ một lần ở trong đầu tập luyện lời phải nói khi nhìn thấy Giang Duệ. Nhưng mãi cho đến trước cửa nhà, y cũng không tìm ra một câu nào khiến cho mình thỏa mãn để chào hỏi và nói chuyện với Giang Duệ.


Mở cửa, phòng khách nho nhỏ trống không. Nhạc Dao cho rằng Giang Duệ đang ngủ, cũng không dám làm ồn, khinh thủ khinh cước (nhẹ tay nhẹ chân) đóng cửa. Lại đi vào phòng bếp làm cơm, Giang Duệ không thích ăn cháo cùng mì gói, hắn thích ăn cơm cùng rau xào.


Đem gà quay lấy ra đặt lên mâm, một lát sau, cơm cũng đã khá ổn, y lại đi ra, khinh thủ khinh cước đi vào phòng ngủ.


Ngoài ý muốn chính là giường trong phòng ngủ có hình dáng giống y hệt với lúc y đi làm, Giang Duệ căn bản không có bên trong. Nhà của Nhạc Dao rất nhỏ, phòng bếp phòng vệ sinh phòng khách phòng ngủ đều không có người, vậy cũng chỉ có một cái khả năng: Giang Duệ rời khỏi.


Mờ mịt đi tới ghế sofa ngồi xuống, Nhạc Dao trong đầu trống rỗng. Từ lúc cùng Giang Duệ sinh hoạt chung một chỗ đến nay, y không có một khắc nào không hy vọng có thể thoát ly khỏi ác ma kia. Song, khi ngày này thật sự đã đến, y lại đột nhiên cảm giác mờ mịt thất thố.


Ngực có chút đau, y cúi đầu chôn trước ngực, mới nhìn thấy trên bàn trà có một tờ giấy, trên mặt chỉ có một câu: “Ngươi muốn tiền đồ, ta đã cho ngươi.”


Cái này... đây là cái gì? Thư từ biệt sao? Nhạc Dao kinh ngạc cầm lấy tờ giấy kia, một lần nữa nhìn lại dòng chữ ngắn ngủn nhưng mạnh mẽ và đầy hữu lực kia. Không thể tin được thời gian hai người ở chung cũng đã sắp mãn một năm, Giang Duệ chỉ để lại vẻn vẹn một tờ giấy như thế này, ngay cả chào hỏi đều không cùng mình nói một tiếng đã rời đi.


“Tách” một tiếng, thanh âm nước mắt rơi xuống tờ giấy, lại đón lấy một viên nước mắt đang rơi xuống, Nhạc Dao lúc này mới kinh ngạc chính mình lại khóc.


Y một tay đem tờ giấy kia ném đi, sau đó đứng lên nhanh chóng tự nhủ: “Khóc cái gì? Nhạc Dao ngươi thật sự là tiện, mong sao ngóng trăng rốt cục chờ đến ngày này. Hắn đã đi, ác ma kia buông tha tính mạng của ngươi, hắn sẽ không tái xuất hiện, từ này về sau sẽ không còn ảnh hưởng tới cuộc sống của ngươi, ngươi rốt cục có thể sống tự do tự tại.”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét