p/s: he he he, ta chào hàng một chút cho nó kịch tính ni hô hô hô...
"Nếu như lúc này đây, ta không còn uy hiếp ngươi... mà là thật sự rời khỏi ngươi, ngươi có phải hay không từ nay về sau sẽ hạnh phúc ni?"
"Dao Dao, dù ta không còn xuất hiện trước mặt ngươi nữa, nhưng ta... ta nhất định sẽ thời thời khắc khắc để ý đến ngươi, sẽ âm thầm bảo vệ ngươi..."
Oaaa... thật sự là tiểu Duệ sẽ rời đi sao, tình yêu của hai bé cứ như thế kết thúc sao?
---------------------------------------
Nhạc Dao sau khi vào đài truyền hình, khoảng tiền thu vào không còn là điều mà Giang Duệ có thể nắm giữ. Có đôi khi sẽ là một ít tiền thưởng cho việc tăng ca, có đôi khi là tiền diễn xuất, cũng sẽ có một ít tiền thưởng riêng. Y vụng trộm đem số tiền này cất lên, chuẩn bị mua một khung Piano.
Trên thực tế, càng về sau Giang Duệ càng không thèm để ý đến việc khống chế tiền lương của Nhạc Dao, hắn chỉ muốn đem Nhạc Dao khống chế trong lòng bàn tay mà thôi. Tiền mà hắn dùng để hút thuốc uống rượu mua quần áo, cho dù không đoạt Nhạc Dao cũng sẽ cho hắn. Nhưng hắn cứ muốn đoạt, bởi vì sợ Nhạc Dao có tiền, sẽ càng thay đổi. Đến một lúc nào đó, đến một ngày nào đó có thể bay khỏi mình.
Cái này đương nhiên chỉ là suy nghĩ không đâu, nhưng con người ở thời điểm lo được lo mất, sẽ đem những suy nghĩ đó tôn sùng là chân lý. Cái lối suy nghĩ lệch lạc này, tuyệt không chỉ có một mình Giang Duệ mắc phải.
Cho nên đến khi hắn vô tình phát hiện trong túi quần của Nhạc Dao có phiếu gửi tiền ngân hàng mà y đã quên vứt đi, hắn liền phẫn nộ. Hắn cho rằng Nhạc Dao tích trữ tiền riêng chính là chứng cứ rõ ràng cho việc y nóng lòng rời khỏi mình.
Bất quá lúc này đây hắn rất tỉnh táo, hắn không có ồn ào, mà là thiết lập một cái bẫy, làm bộ mình bị viêm ruột thừa, cần giải phẫu. Trong thời điểm xe cứu thương đến, Nhạc Dao vội vã tống hắn đi bệnh viện, sau đó liền vội vội vàng vàng đi đến ngân hàng rút tiền. Nghĩ cũng biết, trong lúc Nhạc Dao quay trở lại bệnh viện, sẽ là một bộ tình cảnh như thế nào.
--------------------------------------------------------------------------------
Lần nữa bị Giang Duệ nhốt trong nhà, Nhạc Dao đã nản lòng thoái chí, mà Giang Duệ lại nổi giận sau đó đạp cửa rời đi. Hắn chỉ có một ý niệm trong đầu, Nhạc Dao muốn rời khỏi hắn, hắn sẽ không cho phép Nhạc Dao rời đi, vì mục đích này, hắn không ngại hướng gia gia cúi đầu. Hắn phải trở lại là Giang Duệ cường đại lúc trước, hắn phải có cũng đủ năng lực đem Nhạc Dao khống chế trong tay mình. Cắt đi đôi cánh của y, dù khiến y hận mình cả đời cũng không quan hệ, dù sao Nhạc Dao cho tới bây giờ cũng không có yêu mình.
Ba giờ sáng ở trên đường, Giang Duệ giống như một con sư tử phẫn nộ chạy hồng hộc trên đường, cây cối dọc bên đường còn lưu lại vô số nắm tay của hắn. Càng về sau, trên thân cây còn xuất hiện vết máu loang lổ, nhưng Giang Duệ lại không cảm giác được một tia đau đớn.
Tất cả xí nghiệp đều đóng cửa, kể cả các công ty chi nhánh của Giang Thị, mà Giang Duệ như thế nào lại có thể đi đến liên hệ với bảo vệ a.
Một đường chạy vội, đầu óc của hắn rốt cục chậm rãi thanh tỉnh lại. Hồi tưởng lại ánh mắt tuyệt vọng bi ai của Nhạc Dao lúc hắn gần đi, trong lòng của hắn đột nhiên ẩn ẩn nổi lên một tia bất an. Ngoắc kêu một chiếc taxi, hắn nói ra địa chỉ nhà của Nhạc Dao, liền thúc giục lái xe chạy nhanh một chút.
--------------------------------------------------------------------------------
Trong nhà yên tĩnh đến đáng sợ. Loại yên lặng đầy tĩnh mịch này khiến cho Giang Duệ đang bước vào cửa mãnh liệt bất an, vài bước liền vọt đến phòng ngủ, chỉ thấy Nhạc Dao lẳng lặng nằm trên giường, cũng không nhúc nhích.
Giang Duệ sợ hãi, mạnh mẽ nhào tới ôm lấy Nhạc Dao, một bên hô to tên của y. Bất quá hắn chợt an tâm, bởi vì hắn ngửi thấy trên người Nhạc Dao đầy mùi rượu, còn thấy trên mặt đất đầy những lon bia, không nghĩ tới Nhạc Dạo chưa từng uống bia, nhưng khi uống bia rồi lại có thể uống nhiều như vậy, mình vừa mới mua một thùng bia, đã bị y uống hết một phần ba.
“Giang Duệ, ngươi đã trở lại?” Nhạc Dao đột nhiên mở to mắt, trên mặt của y hiện ra một mạt ửng hồng không bình thường, miệng cũng mở to, ánh mắt vì say mà lờ đờ mông lung. Bộ dạng này thoáng cái liền đánh thật sâu vào nơi mềm mại nhất trong nội tâm của Giang Duệ.
“Đúng, ta đã trở về Dao Dao.” Giang Duệ đem Nhạc Dao ôm chặt trong lòng mình, trông thấy bộ dáng bất lực của Nhạc Dao, hắn cảm thấy con mắt có chút chua xót. Hai người tại sao phải đi đến nông nỗi hôm nay, có phải hay không hắn thật sự nên rời đi? Ích kỷ hơn hai mươi năm, có phải hay không cũng nên học cách buông tay.
“Giang Duệ...” Nhạc Dao đột nhiên bật khóc, nước mắt trong suốt cuồn cuộn mà rơi. Y bắt lấy cổ áo của Giang Duệ khóc lớn: “Ngươi còn là một người đàn ông sao? Ngươi ngoại trừ đánh ta, dùng phương thức muốn rời đi để uy hiếp ta, ngươi còn biết cái gì a?”
“Nếu như lúc này đây, ta không còn uy hiếp ngươi... mà là thật sự rời khỏi ngươi, ngươi có phải hay không từ nay về sau sẽ hạnh phúc ni? Dao Dao, ngươi nói cho ta biết, ngươi có phải hay không sẽ rất hạnh phúc rất hạnh phúc...” Giang Duệ nhẹ nhàng vuốt lại những sợi tóc đen mất trật tự trên trán của Nhạc Dao, động tác ôn nhu như nước này hắn chưa bao giờ có được: “Dao Dao, ta muốn học cách buông tay, vì ngươi, ta lần đầu tiên muốn học.”
“Đúng vậy a, ngươi đi a, sau khi ngươi đi, ta sẽ rất hạnh phúc rất hạnh phúc, nhất định sẽ rất hạnh phúc rất hạnh phúc. Ta không phải không thể rời khỏi ngươi, ta tuyệt đối không phải không thể rời khỏi ngươi...” Nhạc Dao bắt lấy tay của Giang Duệ khóc to: “Lúc này đây ngươi đi, cũng đừng trở về, cũng đừng một lần nữa cho ta hy vọng. Đừng giống như lần trước, tại thời điểm ta ngồi dưới đất đau khổ muốn chết đi được lại mở cửa đối với ta nở nụ cười, ngươi không cần phải làm như vậy a.”
“Dao Dao...” Tâm của Giang Duệ đột nhiên đau xót, đem Nhạc Dao ôm chặc trong ngực, thế nhưng một câu cũng nói không được.
“Tại sao phải yêu ngươi? Ta đã hỏi qua chính mình thiệt nhiều thiệt nhiều lần, ta tại sao phải yêu ngươi? Ngươi có cái gì tốt? Ngươi vô sỉ, thô bạo, xấu tính, lòng dạ hẹp hòi, rõ ràng đều khiến cho người khác giận sôi máu. Ngươi ngoại trừ cứu ta hai lần, còn đem đến cho ta cái gì khác?”
Nhạc Dao đột nhiên từ trong ngực của Giang Duệ ngẩng đầu lên, chỉ vào mũi Giang Duệ mắng, rồi y đột nhiên lại cười thảm, lẩm bẩm nói: “Ta uống bia, ta nghĩ thời điểm ta uống bia ta mới dám đối với ngươi nói ra loại lời này. Nếu như ta không có say, ta sẽ không dám làm càn như vậy. Giang Duệ, ngươi để cho ta yêu say đắm, lại khiến ta sợ hãi. Ta sợ vừa về đến nhà liền nhận được ánh mắt hoài nghi của ngươi, ta sợ vừa về đến nhà sẽ lại cùng ngươi cãi nhau. Ta sợ chúng ta nếu gây đến cùng, ta cuối cùng sẽ lại bị đánh. Ta sợ đau, rất sợ rất sợ, ta càng sợ chết, ta sợ ngươi giết ta vì tính độc chiếm của ngươi, ta rất sợ...”
“Sẽ không Dao Dao... ngươi yên tâm, ta... ta sẽ không đánh ngươi nữa, ta... ta cũng vậy sẽ không giết ngươi.” Giang Duệ cũng không biết được trong nội tâm của Nhạc Dao lại tồn tại nhiều nỗi sợ như vậy. Ngẫm lại hành vi từ trước đến nay của mình, hắn không thể không thừa nhận mình đối Nhạc Dao đã phạm rất nhiều tội, thật là khiến người khác giận sôi.
“Đúng vậy a, ta biết rõ ngươi muốn đi. Ngươi muốn rời khỏi ta, nhưng ngươi biết không? Ta càng sợ ngươi sẽ rời đi, ta sợ bên cạnh ta không còn có ngươi, Giang Duệ, ta không phải là rất tiện sao? Ngay cả ta mình cũng cảm thấy vậy, ta thật là rất tiện, ta liền giống như cô bé Nancy bị bỏ rơi, thật đáng buồn lại thật đáng hận, ngay cả ta cũng hận chính ta.
(Ưm... ta muốn nói một chút về cô bé Nancy ni. Đây là một câu chuyện ngắn của đạo Thiên Chúa a, truyện này nói về cô bé Nancy mồi côi đã tìm thấy niềm vui trong cuộc sống đơn chiếc của mình, muốn tìm hiểu hãy vào trang này nha: http://96.125.162.11/~tntl/diendan/viewtopic.php?f=9&t=1812)
“Dao Dao, đừng nói như vậy, không phải lỗi của ngươi, là do ta đã quá bạo lực. Ta... ngươi không biết quá khứ của ta, ta... ta chưa bao giờ sẽ đi bận tâm đến cảm thụ của người khác. Cho nên… cho nên ta cuối cùng đã đem ý nguyện của mình áp đặt lên đầu của ngươi. Dao Dao, ngươi rất tốt, ta chưa từng gặp qua người tốt như ngươi. Ngươi biết không, ngươi đã giúp ta, đã giúp cho cái tên chân chân chính chính cặn bã như ta chậm rãi thay đổi.”
Giang Duệ ôm Nhạc Dao, dù sao cũng sắp rời khỏi, đơn giản giao ra trái tim, nói ra đều muốn nói: “Dao Dao, nếu ta rời khỏi ngươi, ngươi liền tự do, ngươi từ nay về sau nhất định sẽ rất hạnh phúc. Sẽ tìm được người rất yêu rất người yêu ngươi, sẽ tìm được một tình nhân còn so với ta tốt gấp trăm gấp ngàn lần. Không cần phải để ý đến đó là nam hay nữ, chỉ cần đối với ngươi tốt, đối với ngươi rất tốt rất tốt, ngươi liền tiếp nhận hắn a, ngươi se không phải sợ nữa. Ta sẽ trở nên cường đại, Dao Dao, dù ta không còn xuất hiện trước mặt ngươi nữa, nhưng ta... ta nhất định sẽ thời thời khắc khắc để ý đến ngươi, sẽ âm thầm bảo vệ ngươi, ai cũng đừng nghĩ... ai cũng đừng nghĩ sẽ thương tổn đến một đầu ngón tay Dao Dao của ta a.”
Nước mắt rốt cục chảy xuống, vì cái gì...
Vì cái gì Dao Dao lại nhẫn nhịn tới hôm nay mới nói ra những lời này, tại sao đến giờ mới làm cho hắn nhận thức được sự tàn nhẫn cùng sai lầm của hắn. Vì cái gì khiến cho hắn ngay cả một cơ hồi sửa sai cũng không có. Là trừng phạt sao? là trừng phạt của ông trời dành cho hắn sao? Khiến cho hắn phải trả một cái giá thật lớn cho sự tùy hứng, ích kỷ, lãnh khốc của mình.
“Giang Duệ...” Nhạc Dao mặc dù là đang say, nhưng y tựa hồ lại biết được Giang Duệ muốn rời đi. Y đột nhiên ôm cổ Giang Duệ, dùng hết tất cả khí lực của mình.
“Không cần rời đi, Giang Duệ, ta không muốn rời khỏi ngươi. Ta đã nói rồi, tiện cũng tốt nhu nhược cũng tốt, ta không muốn rời khỏi ngươi. Cho dù ta sợ ngươi, cho dù về sau ta có hận ngươi, cũng không muốn rời khỏi ngươi. Dù cuối cùng sẽ bị giết chết, dù chết ở trong tay của ngươi, ta cũng không sợ, ta... ta sẽ học cách quên đi nỗi sợ. Giang Duệ, ta tuy sợ chết, ta... ta tuy không dám tự sát, nhưng là ta không sợ ngươi giết ta… Thật sự, ngươi cho dù giết ta, cũng không cần rời khỏi ta, được không?”
“Dao Dao...”
Giang Duệ bị chấn kinh rồi, hắn không hề nghĩ tới Nhạc Dao sẽ nói ra những lời này. Thân thể của hắn cứng ngắc, không biết nên phản ứng như thế nào. Nhạc Dao thà rằng chết cũng không muốn hắn rời đi, y rốt cuộc đã yêu mình nhiều như vậy sao, y tại sao có thể yêu mình như vậy? Rõ ràng... rõ ràng mình ngoại trừ mang đến cho y những vết thương đầy trên người và đầy cả trong tâm ra, cũng không có cho y thêm thứ gì cả, ngay cả một cái lễ vật nho nhỏ đều không có.
“Đừng đi Giang Duệ, ta... ta từ nay về sau sẽ không giữ tiền riêng nữa. Kỳ thật... kỳ thật ta chỉ muốn mua một khung Piano, ta muốn mỗi ngày đàn cho ngươi nghe, thuận tiện luyện tập kỹ năng đánh đàn. Cạnh tranh trong đài truyền hình rất kịch liệt, ta rất sợ... rất sợ không lâu sau mình cũng sẽ bị đào thải. Ta... ta không mua nữa, ta không mua Piano nữa, Giang Duệ, ngươi đừng đi... chỉ cần có ngươi ở cùng ta, cho dù đã không có Piano cũng không sao, cho dù trở lại quán bar cũng không sao...”
“Dao Dao...”
Giang Duệ đột nhiên càng ôm chặt Nhạc Dao vào lòng, lẩm bẩm nói: “Dao Dao, ta không đi, ta không đi, ta sẽ đối với ngươi thật thật tốt. Ta... ta sẽ không khi dễ ngươi nữa, sẽ không đoạt tiền của ngươi nữa, chúng ta cố gắng dành dụm tiền, mua cho ngươi một khung Piano. Ta thề, ta thề sẽ đối tốt với ngươi, ta thề không làm cho ngươi sợ ta nữa. Nếu như ta lại đánh ngươi thêm một lần nữa, lại chửi ngươi dù chỉ một câu, thì hãy để cho thiên lôi đánh chết ta, để cho ta chết không yên lành, Dao Dao...”
“Giang Duệ...” Nhạc Dao ở trong lòng Giang Duệ làm càn khóc lớn, thẳng đến nặng nề thiếp đi.
--------------------------------------------------------------------------------
Ngày hôm sau mở mắt ra, dương quang rọi vào mắt khiến người ta có cảm giác đau nhức. Nhạc Dao thân thủ che lại đôi mắt, cảm thấy đầu có chút đau nhức. Y hồi tưởng một chút, nghĩ tới ngày hôm qua mình và Giang Duệ đã cãi nhau một trận, hắn đem tiền ném đầy trên đất, tuyên bố sẽ mình nhốt lại, sau đó nghênh ngang rời đi.
Mình ở trong nhà một bên nhặt tiền một bên khóc, về sau thấy bia trong bếp, liền uống vài lon. Sau đó... sau đó Giang Duệ hình như đã trở về, hình như nói muốn rời khỏi mình...
Nhạc Dao đột nhiên ngồi dậy, cổ họng khàn khàn hô một tiếng “Giang Duệ.” Một lát sau, y nghe được trong phòng bếp truyền ra tiếng nói của Giang Duệ: “Dao Dao, ngươi đã tỉnh? Mau tới đây ăn cơm đi, cơm nước xong ta sẽ đưa ngươi đến đài truyền hình.”
Nhạc Dao yên lòng, nhưng chợt cảm thấy tâm bị nâng lên tới cổ họng, xuống giường đi vào phòng bếp nhìn chằm chằm Giang Duệ, run giọng hỏi: “Ngươi... ngươi nói muốn đưa ta đến đài truyền hình?”
“Đúng vậy.” Giang Duệ đem bánh quẩy cùng sữa đậu nành nóng hôi hổi bày ra bàn, thấy sắc mặc xám trắng của Nhạc Dao, hắn mỉm cười: “Ngươi yên tâm đi Dao Dao, ta chỉ đưa ngươi tới nhà ga trước đài truyền hình, ta sẽ không theo ngươi. Ngươi hiện tại mặc dù là người mới, nhưng cũng xem như đã gia nhập vào hàng ngũ của minh tinh, không thể để tin tức bất lợi được truyền đi.”
Nhạc Dao quả thực không thể tin vào lỗ tai của mình, y kinh ngạc nhìn Giang Duệ, không biết nên làm ra phản ứng gì. Đột nhiên một khối bánh quẩy nhét vào cái miệng đang khẽ nhếch lên của y, trước mắt là nụ cười chói mắt của Giang Duệ: “Tranh thủ thời gian, thừa dịp ăn lúc còn nóng a. Ngươi có phải hay không đã quên tối hôm qua đối với ta khóc lóc om sòm như thế nào rồi sao? Oa, khóc đên bi thảm, rống đến bi phẫn a. Lần đầu tiên ta phát hiện, ta nguyên lai lại là người không ra gì như vậy a.”
“Như thế nào... làm sao có thể?” Nhạc Dao mặt đỏ, nghĩ thầm ta thật sự đã nói ra những lời như vậy sao, hiện tại trên người lúc này không biết có hay không đã thêm một vài vết máu ứ đọng ni.
“Thật sự a Dao Dao, ngươi tối hôm qua chẳng những rống với ta, thế nhưng còn đánh ta a.” Giang Duệ cố ý khoa trương nói.
Sau một khắc, sắc mặt của Nhạc Dao thoáng cái trắng bệch, bật dậy kêu lên: “Ta... ta thật sự đánh ngươi sao? Đánh...... đánh trúng chỗ nào của ngươi a? Ta... ta dùng cái gì đánh? Không phải là dùng cái bình hoa thật lớn trên cái bàn ở đầu giường kia đi?”
Trên trán của Giang Duệ chảy ra một giọt mồ hôi lạnh, hắn dùng tay gạt đi, híp mắt nói: “Dao Dao, ngươi có phải hay không… không chỉ một lần ở trong mơ dùng cái bình hoa kia đập bể ta? Cho nên hôm nay ta vừa nói ngươi đánh cho ta, ngươi lập tức nghĩ đến cái bình hoa kia?"
“Ta... ta không có...” Nhạc Dao vội vàng cúi thấp đầu, nghĩ thầm người này làm sao mà biết được? Hắn học ngành tâm lý học sao? Ta bất quá chỉ nói có một câu mà thôi.
Đang ảo não, đột nhiên cái cằm lại bị nhẹ nhàng nâng lên, đón lấy một nụ hôn thật khẽ của Giang Duệ, lại vuốt vuốt chóp mũi của y nói: “Tốt lắm, tranh thủ thời gian ăn cơm đi, sữa đậu nành sắp nguội a.”
-----------------------------------
p/s: he he he... vậy là những hiểu lầm cũng đã kết thúc ni, những tháng ngày tươi đẹp, hạnh phúc của bé Dao đã tới, thế những còn tiểu Duệ thì... he he he... muốn biết tiểu Duệ ra sao thì cứ đợi mà đọc đi ha ha ha *xách dép chạy biến* ^^
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét