Trong thế giới rộng lớn này
Chúng ta gặp nhau và yêu nhau...
Đó... chính là định mệnh
Và khi... chúng ta chia tay nhau
Đó... cũng là định mệnh
Định mệnh của anh và em...



Ta đã trở lại *tung hoa* *đốt pháo* *lắc mông* ka ka ka ^0^

Thứ Sáu, 23 tháng 11, 2012

Khổ Đinh Trà - Chương 7(3-4)


Dao Dao, muốn cùng ta đi tiếp con đường này không? Cứ như vậy vai kề vai tay trong tay, đi thẳng về phía trước. Không cần quan tâm hoàn cảnh xung quanh, cũng không cần quan tâm người bên cạnh nhìn chúng ta như thế nào. Ngươi có nguyện ý không?
.
.
.

----------------------------------------------

“Ân.” Nhạc Dao trong lòng hiện giờ tựa như tiểu bạch thỏ, không ngừng động a động (bé đang lo lắng, hồi hộp a ^^). Y rõ ràng cảm nhận được Giang Duệ thay đổi, nhưng là tại sao phải thay đổi, y nghĩ nát đầu cũng nghĩ không ra được.



Cơm nước xong, Giang Duệ cùng y đi tàu điện ngầm đến đài truyền hình, đến lúc tàu dừng, hắn quả nhiên không có xuống tàu. Vì vậy, khiến cho Nhạc Dao cũng có chút ít lưu luyến không rời , vừa đi vừa ngoái đầu lại nhìn xem, thẳng đến khi cả đoàn tàu đều biến mất y mới quay đầu lại, thật sâu hít một hơi, đi về phía đài truyền hình.


Giang Duệ sau khi tàu vừa ngừng liền bước xuống, đứng ở một nơi phồn hoa trong thành phố H. Cách đó không xa có một tòa nhà cao chọc trời, đó chính là công ty chi nhánh của Giang Thị. Hắn nghĩ đến mình thiếu chút nữa đã bước vào cánh cửa kia, từ nay về sau sẽ không thể gặp lại Nhạc Dao được nữa, không khỏi toát ra một thân mồ hôi lạnh.


Ý niệm trở lại Giang Thị nhanh chóng được loại ra khỏi đầu, thậm chí có thể nói là bị loại bỏ sạch sẽ, bởi vì hắn muốn cùng với Nhạc Dao sống bên nhau thật lâu thật dài. Nếu như hắn trở thành Giang Duệ của tập đoàn Giang Thị, hắn sẽ không có cơ hội này.


Nhưng nếu như không dựa vào Giang Thị, mình sẽ làm được gì a? Vốn dùng năng lực của hắn, khẳng định có thể tìm được công việc, nhưng đáng hận chính là… hắn khẳng định sẽ có người cản trở.


Giang Duệ nghĩ tới đây, giống như nghe thấy trong đám người có tiếng khóc ai oán của ai đó. Hắn hừ lạnh một tiếng, nghĩ thầm đáng đời, cho các ngươi đi theo ta, cho các ngươi giúp đỡ gia gia cùng ta đối nghịch, ta đây sẽ khiến các ngươi cả đời sẽ không trở lại Mỹ được nữa (bé thật nhỏ mọn nhưng… ta yêu a ka ka ka).


Làm công điều này nhất định là không có cửa đâu. Giang Duệ thở dài, bằng không, hay là thử xông vào thị trường chứng khoán khoáng một lần a? Dùng tài năng thương nghiệp của hắn, kiếm được một số lợi nhuận hẳn là không thành vấn đề đi. Nhưng nghĩ lại, cũng không được, những thứ này đều là gia gia từ nhỏ dạy cho mình, nếu như dùng những bản lĩnh kiếm tiền mà gia gia dạy, chẳng phải đã gián tiếp hướng gia gia cúi đầu sao?


Cái này cũng không được cái kia cũng không xong. Nhưng nhất định phải kiếm tiền a, ước mơ của Dao Dao là có được một khung Piano a. Nếu là lúc trước, mua cho y một ngàn khung cũng không thành vấn đề, nhưng vấn đề là hiện tại hắn ngay cả một khung đều mua không nổi.


Tiếng động cơ của máy móc đem suy nghĩ của Giang Duệ kéo về nơi xa kia, thấy nơi xa đó có một công trường. Hắn sau nửa ngày ngây người, sau đó cắn răng dậm chân, nghĩ thầm… mẹ nó, oshin liền oshin, công nhân lao động liền công nhân lao động a. Cuộc sống phú quý đều đã vứt bỏ, còn muốn ở đây làm công tử Giang Thị gì a? Trước kiếm tiền mua một khung Piano tặng cho Dao Dao mới là điều cần thiết, mới không cô phụ một mảnh thâm tình của y đối với ta a.


Hai gã vệ sĩ núp ở phía sau Giang Duệ liền thấy hắn đầu cũng không quay lại mà đi về phía công trường ở nơi xa kia. Hai người ngay từ đầu còn không tin tưởng cho lắm, nhưng khi bọn hắn thấy Giang Duệ tìm được người phụ trách rồi cùng người ta nói mấy câu, sau đó lại cởi áo khoát ra. Lúc bấy giờ hai gã vệ sĩ thiếu chút nữa là ngất tại chỗ.


“A Tứ, ngươi nói... ngươi nói thiếu gia hắn không phải… hắn không phải là muốn làm công việc này đi? Hắn... hắn điên rồi sao? Thân phận của hắn là gì a? Như thế nào... như thế nào có thể đi làm oshin a?”


Gã vệ sĩ được gọi là A Tứ cũng hóa đá, sau nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần, móc ra điện thoại tức giận nói: “Không được, ta phải hỏi tên Ca Lưỡng kia một chút, rốt cuộc coi chừng thiếu gia như thế nào a. Vì cái gì lúc thiếu gia vừa tới Trung Quốc còn biết cướp của để sống qua ngày, nhưng bây giờ lại muốn đi làm lao công ở công trường a.”


“Cái gì gọi là cướp của để sống qua ngày a?” gã vệ sĩ kia liếc mắt: “Thiếu gia tổng cộng chỉ cướp có một vài lần mà thôi, sau đó liền bị tên kia đầu độc (là nói tiểu Dao đi ^^). Nhìn xem nhìn xem, uy phong ngày thường của hắn đã bay đi đâu rồi a? Làm sao bây giờ? A Tứ, chúng ta thật sự không cần tới ngăn cản sao?”


“Ngươi dám sao?” A Tứ thu hồi điện thoại, quay đầu cho đồng bọn một cái liếc mắt. Sau đó hắn trông thấy đối phương rùng mình một cái, lúng túng nói: “Cái kia... hay chúng ta chỉ cần âm thầm theo dõi thôi. Không biết lão gia tử khi biết được việc này thì trái tim sẽ như thế nào a, loại tình huống này, rốt cuộc có cần báo cáo lại cho lão gia tử không?”


“Trước theo dõi cái đã.” A Tứ thở dài, nhìn thấy Giang Duệ ở nơi xa đã bắt đầu công việc, hắn thống khổ vuốt trán rên rỉ một tiếng: “Thiếu gia của ta a...”


Cầm lấy hai trăm đồng tiền công mà sau một ngày lao động vất vả mới kiếm được. Giang Duệ mặc lại áo khoát, hắn cảm thấy làm công việc này cũng không có gì là khó chấp nhận a. Người đi đường, không ai biết hắn là ai, dùng sức lực để kiếm tiền trong con mắt của người thường là một chuyện hết sức bình thường a. Hơn nữa tiền kiếm được cũng không ít a, so với tiền mà Nhạc Dao kiếm được còn nhiều hơn ni.


Ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời bao la, Giang Duệ thật sâu hít một hơi. Có lẽ, mình là thật sự thay đổi a? Nếu như là trước kia, hắn thà rằng đi cướp tiền, cũng sẽ không đi làm cái công việc mà hắn cho là thấp hèn này. Nhưng là hiện tại, vì Nhạc Dao, hết thảy đều tự nhiên trở nên rất thú vị.


Bước chậm dọc theo đoàn tàu điện ngầm, hắn đang đứng trước cửa ga dựa vào một cột đá nhìn về phía cái tivi lớn được treo ở trên cao. Qua vài phút nữa, hẳn là có thể thấy được Nhạc Dao a.


Đại khái là qua khoảng chừng sáu bảy phút, thân ảnh của Nhạc Dao xuất hiện trong tầm mắt của hắn. Rất kỳ quái, trong dòng người hối hả, Giang Duệ chỉ cần liếc mắt liền nhìn thấy Nhạc Dao. Thân ảnh của đối phương thật giống như đã khắc sâu vào trong lòng của hắn, rõ ràng tới nỗi đủ để cho mọi vật quanh mình hết thảy đều ảm đạm thất sắc.


Cùng lúc đó, tầm mắt của Nhạc Dao cũng nhẹ nhàng hướng tới bên này. Thật giống như là có linh cảm tương thông, vừa thấy Giang Duệ, đầu tiên là y ngây ra một lúc, sau đó liền cười tươi, bước đi cũng trở nên nhẹ nhàng, chạy vội đến bên cạnh Giang Duệ.


“Làm sao ngươi biết giờ tan sở của ta a?”bước vào toa tàu điện ngầm, Nhạc Dao mới nhìn rõ mồ hôi trên trán của Giang Duệ. Ttừ trong túi quần móc ra khăn tay, nghĩ nghĩ, sẽ thật là không có ý tứ nếu tại toa tàu chen chúc đầy người này giúp người yêu lau mồ hôi, đành phải đưa cho hắn, rồi hỏi: “Như thế nào ra nhiều như vậy mồ hôi? Hiện tại mới là cuối mùa xuân, còn chưa tới mùa hè ni.”


“Không có gì, chỉ là rèn luyện thân thể một chút a.” Giang Duệ không muốn nói cho Nhạc Dao biết mình làm việc ở công trường, hắn nghĩ lén kiếm đủ tiền, sau đó cho Nhạc Dao một cái kinh hỉ thật lớn a.


“Là đi bộ tới đây sao? Khi nào thì trở nên tiết kiệm như vậy a?” Nhạc Dao lắc đầu, nghĩ thầm Giang Duệ sẽ không phải là uống lộn thuốc đi? Đột nhiên ôn nhu như vậy, thật là khiến nội tâm có chút không yên a.


“Về nhà rồi sẽ ăn cái gì a? Trong tủ lạnh không còn gì cả, không bằng chúng ta đi mua đồ ăn a?” Giang Duệ đề nghị, bởi vì Nhạc Dao hiện tại chưa có nhiều cơ hồi để lên ti vi, cho nên trên đường không ai nhận ra y, hai người cùng đi mua đồ ăn cũng rất thuận tiện.


Ở chợ sau mua đủ đồ ăn cho hai ngày cả hai liền trở về nhà, rốt cục rời khỏi khu náo nhiệt, quẹo vào một con hẻm nhỏ u tĩnh. Một trận gió nhẹ thổi qua, bên bức tường cao kia hoa hạnh đào lả lướt tung bay, phủ kín đầu vai của hai người.


Giang Duệ quay đầu nhìn thấy trên tóc cùng bờ vai của Nhạc Dao đầy những cánh hoa, liền đem túi đồ chuyển sang tay trái, dùng tay phải giúp y phủi xuống những cánh hoa. Nhưng trong nháy mắt lại có vài cánh rơi xuống.


“Cứ mặc kệ nó đi, đi qua nó rồi sẽ ổn thôi.” Nhạc Dao cười, đôi mắt chăm chú nhìn Giang Duệ: “Giang Duệ, ta cảm giác hai ngày nay ngươi có chút không giống với trước kia... Ngươi... có chuyện gì không?”


“Ta như thế nào lại không giống với lúc trước a?” Giang Duệ cười, không đáp hỏi lại.


Nhạc Dao có chút đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Trước kia ngươi mới sẽ không làm loại động tác này, ngươi chỉ biết từ trên mặt đất nhặt lại những cánh hoa kia thổi vào người của ta a...”


Không đợi nói xong, Giang Duệ liền cười ha hả, thân thủ vò rối mái tóc đen huyền của y: “Không nghĩ tới ta ở trong lòng ngươi lại hư hỏng như vậy a? Kỳ quái, ta trước kia đã làm loại chuyện tình ác liệt này sao?"


Nhạc Dao nghĩ thầm, chuyện tình so với việc này càng ác liệt hơn ngươi cũng làm không biết bao nhiêu lần a. Y cố chấp nhìn Giang Duệ: “Ngươi rốt cuộc có chuyện gì? Mau nói đi, bằng không trong lòng của ta sẽ cảm thấy không an a.”


Giang Duệ thu lại nụ cười, nhìn khuôn mặt của Nhạc Dao, hắn biết rõ lời của đối phương nói đều đúng. Khẽ thở dài, không nghĩ tới mình lại mang đến cho Nhạc Dao nhiều sợ hãi đến như vậy. Chỉ sợ không phải chỉ cần một ít hành đồng ôn nhu là có thể hóa giải a, cũng chỉ có thể chờ mong từ nay về sau mình sẽ từ từ làm cho y cảm giác được là mình yêu y ni.


Không chiếm được câu trả lời của Giang Duệ, Nhạc Dao rốt cục thu hồi tầm mắt, lại chợt thấy tay đã bị đối phương nắm chặt, nghe thấy Giang Duệ nhẹ giọng hỏi một câu: “Dao Dao, muốn cùng ta đi tiếp con đường này không? Cứ như vậy vai kề vai tay trong tay, đi thẳng về phía trước. Không cần quan tâm hoàn cảnh xung quanh, cũng không cần quan tâm người bên cạnh nhìn chúng ta như thế nào. Ngươi có nguyện ý không?”


“A...” Nhạc Dao kinh ngạc nhìn về phía Giang Duệ, như thế nào cũng không nghĩ ra loại lời nói lãng mạng tựa như dỗ ngon dỗ ngọt này, sẽ xuất ra từ miệng của đối phương.


Nghĩ nửa ngày, không biết nên trả lời thế nào. Nếu như nói thẳng“Ta nguyện ý”, cái này... cũng quá phiến tình a, cũng không phải đang ở trước mặt cha sứ kết hôn a. Nhưng nếu như trả lời không muốn thì sẽ ra sao a? Đừng nói Giang Duệ sẽ đánh mình a. Đáp án này ngay cả y cũng không tiếp thụ được.


“Thôi, không muốn trả lời thì đừng trả lời. Từ nay về sau vào ngày này của mỗi năm, ta sẽ hỏi ngươi một lần, thẳng đến khi ngươi nguyện ý trả lời.”Giang Duệ nhìn về phía Nhạc Dao: “Nhớ kỹ, hôm nay là ngày mười sáu tháng năm a, từ nay về sau vào ngày này của mỗi năm, ta đều sẽ hỏi ngươi một câu như vậy a.”


“Kỳ thật... cũng không nhất định phải vào đúng ngày này a?” (bé đang muốn cái gì ni, là muốn ngày nào cũng được nghe lời này sao ^^)


Nhạc Dao trong lòng thật cao hứng , y và Giang Duệ còn không có thời điểm lãng mạn ôn tình như vậy ni. Lời của đối phương khiến y hoảng hốt rồi lại có một loại cảm giác như được yêu a. Chính là trong lòng của y đối Giang Duệ thật sự không ôm quá nhiều hy vọng. Hơn nữa, Giang Duệ thật sự yêu y sao? Hay là nói, đó chỉ là thói quen do sống cùng với y một chỗ mà thôi.


Giang Duệ lại nhìn nhìn Nhạc Dao, hắn rất muốn nói ra ba chữ kia trong cái không khí lãng mạng mà hắn vừa tạo ra này. Nhưng mà hắn đã vài lần mở miệng, cuối cùng vẫn là không thể đem ba chữ kia nói ra. Đối với tính cách của hắn, hắn thật không có biện pháp a. Hắn trời sinh cũng không phải là loại người thích hợp với lãng mạn. Huống chi, hắn tin tưởng chỉ cần từ nay về sau mình đối xử thật tốt với Nhạc Dao là được, đôi khi hành động thực tế còn tốt hơn rất nhiều so với nói ra ba chữ kia a.


Hai người một đường trở về nhà, Nhạc Dao đi làm cơm tối. Sau khi cùng Giang Duệ ăn cơm xong, y đi vào phòng ngủ, đem tiền riêng muốn dùng đến mua Piano đưa cho đối phương. Cứ như vậy đi, đã sớm nhận rõ sự thực không phải sao? Nếu như Piano cùng với Giang Duệ y chỉ có thể chọn một, y thà rằng chọn Giang Duệ.


Ngoài ý muốn, Giang Duệ thế nhưng lại không nhận lấy số tiền đó, hắn nắm nhẹ tay của Nhạc Dao, lại cười nói: “Tiền này ngươi tự giữ đi. Từ nay về sau tiền lương của ngươi, ngươi cũng giữa lại mà dùng đi. Hiện tại ngươi là minh tinh, nên không thể tùy tùy tiện tiện, cần phải có hai bộ quần áo đẹp để ra ngoài, đồ trang sức cũng cần phải có một ít, mời đồng nghiệp đi ăn cơm xã giao cũng cần không ít tiền. Ta từ nay về sau sẽ không can thiệp vào công việc của ngươi nữa.”


Đột nhiên xuất hiện hạnh phúc quá mức này khiến Nhạc Dao đều mơ hồ, ngây ngốc nhìn Giang Duệ, trong đầu vẫn chưa tiếp thu kịp những lời vừa rồi.


Giang Duệ thấy bộ dang ngây ngươi như phỗng kia, nhịn không được nhẹ nhàng điểm một chút lên chóp mũi của y, mỉm cười nói: “Ta đã nghĩ qua lời mà người đã nói với ta, ta là đàn ông nên không thể quá vô sỉ, không thể ngoại trừ khi dễ ngươi nghi ngờ ngươi ra còn lại cái gì cũng không thể làm. Cho nên từ nay về sau ta cũng sẽ đi kiếm tiền, ta muốn tận khả năng kiếm thật nhiều tiền để nuôi ngươi, tuy nhiên ta không có khả năng kiếm được một số tiền lớn.”


“Giang... Giang Duệ...” trong mắt của Nhạc Dao lại chậm rãi dâng lên một màng nước, y đột nhiên nằm trên gối của Giang Duệ khóc rống, một bên nghẹn ngào lẩm bẩm nói: “Tại sao ngươi đột nhiên lại như vậy? Ngươi... ngươi không nên đối với ta quá tốt như vậy. Ngươi sẽ làm ta sợ rằng mình đang sống trong mộng, đợi cho mở mắt tỉnh dậy, hết thảy đều trở lại như trước. Ngươi đối với ta độc ác, sau khi tỉnh lại ta còn có thể chấp nhận...”


“Không, ta sẽ đối với ngươi thật tốt.” Giang Duệ đem Nhạc Dao kéo đến ôm vào trong lòng: “Hôm nay ta sẽ đem lời nói tại nơi này, sau này ta sẽ đối tốt với ngươi, từ nay về sau đều như thế. Những lời khác ta sẽ không nói, nói cũng không hữu dụng.”


Nhạc Dao nghẹn ngào lắc đầu, đột nhiên ngẩng đầu lên, mạnh mẽ ôm lấy Giang Duệ dâng lên một nụ hôn nóng bỏng.


Sau hơn một năm cả hai cùng sống chung, Nhạc Dao lần đầu là chân chính chủ động hôn hắn, tự nhiên sẽ khơi mào dục vọng cuồng nhiệt của Giang Duệ, trong lúc nhất thời, cả phòng đều xuân sắc.

--------------------------------

p/s: hai phần này tiểu Duệ thật là lãng xờ mạng nha, tim hồng cứ cọi là bay phất phới thôi ke ke ke
Tiểu Duệ đã bắt đầu công cuộc làm một tiểu công mẫu mực yêu thương tiểu bà của mình a hô hô hô
Trong truyện này ta thích nhất là đọc mấy đoạn đối thoại của mấy tên vệ sĩ của Giang đại thiếu gia nha, nó thật là vừa dễ thương vừa ngô ngố ni. Không biết là xuất từ lò nào mà ngố thế a ke ke ke ^^


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét