Trong thế giới rộng lớn này
Chúng ta gặp nhau và yêu nhau...
Đó... chính là định mệnh
Và khi... chúng ta chia tay nhau
Đó... cũng là định mệnh
Định mệnh của anh và em...



Ta đã trở lại *tung hoa* *đốt pháo* *lắc mông* ka ka ka ^0^

Thứ Bảy, 10 tháng 11, 2012

Khổ Đinh Trà - Chương 6(3-4)



Y vừa nói, liền nhanh chóng đứng dậy, bước nhanh đi vào phòng bếp, cầm lấy gà quay trong mâm liền nhét vào miệng, một bên mơ hồ không rõ lớn tiếng nói: “Đúng vậy, chính là như vậy, đừng không có cốt khí như vậy, hắn là một tên cướp bóc, một tên cường bạo, là một hỗn đản, là ác ma, là thiên hạ vô sỉ đại lừa gạt tối hung ác nhất. Đối với ngươi mà nói, hắn chính là gông xiềng, chính là lao ngục, chính là chướng ngại. Hắn đi, ngươi hẳn là nên đốt pháo, hẳn là đi ktv ca hát chúc mừng. Nhìn xem, hiện tại gà quay thơm ngon đều là của ngươi a...”


Thịt gà non mềm đầy hương đang bị nhai đi nhai lại nhiều lần trong miệng, nước mắt cũng không ngừng rơi xuống. Nhạc Dao điên cuồng cầm lấy thịt gà mạnh mẽ nhét vào miệng, một mực nhét đến nghẹn, một mực nhét đến nôn mửa, y mới chán nản ngồi xuống nền gạch lạnh lẽo, ôm đầu khóc rống.


Vì cái gì... Tại sao đến giờ mới cho y biết chân tướng sự tình? Nếu như... nếu như y cái gì cũng không biết, hoặc là vào hôm trước, hoặc là vào ngày hôm qua, thậm chí là trước khi Tiểu Văn xuất hiện, cho y biết tin tức này, y sẽ cảm động đến rơi nước mắt vỗ tay ca hát.


Nhưng vì cái gì, vì cái gì hết lần này tới lần khác lại ở sau khi y thấy được tao ngộ của Tiểu Văn, mới cho y biết cái kết cục như vậy, là lão thiên gia đang đùa giỡn với y sao? Nguyên bản ác ma ác liệt thô bạo, đột nhiên trong lúc đó lại thể hiện một mặt ôn tình. Sau đó lại bị y coi nhẹ, nhưng vào thời điểm y tựa như chim sẻ vui mừng tung tăng khắp nơi mà cướp đi tâm hồn của y.


“Kẽo kẹt” một tiếng, thanh âm của cánh cửa bị mở ra, Nhạc Dao ngẩng đầu lên, ánh mắt mông lung tựa như phát hiện ra thân ảnh quen thuộc.


“Ta vừa mới nghe được ngươi nói muốn mua pháo chúc mừng đúng không?” Giang Duệ đi vào, có chút kinh ngạc nhìn Nhạc Dao đang ngồi dưới đất: “Như thế nào khóc thành như vậy? Nghĩ là ta bỏ đi? Mừng đến khóc sao? Vậy thì thật xin lỗi, ta bất quá là đi ra ngoài mua bao thuốc mà thôi.”


Nhạc Dao ngơ ngác nhìn Giang Duệ, kích thích quá lớn làm cho tất cả dây thần kinh tư duy trong đầu của y toàn bộ đứt gãy, trong nội tâm chỉ có một thanh âm đang điên cuồng lặp lại: Chưa đi, hắn không có đi, thật không có đi.


“Ngươi không phải là sợ đến cháng váng đi?” Giang Duệ bước tới phòng bếp, kéo Nhạc Dao đã hóa đá dậy: “Đây là nền gạch a, chỉ mới là đầu mùa xuân, ngươi không biết lạnh sao?”


“Giang... Giang Duệ... Thật sự... thật là ngươi?” Nhạc Dao thế nhưng có chút không dám tin tưởng, y vươn tay, thử sờ sờ khuôn mặt của Giang Duệ.


“Nói nhảm, ngoại trừ ta còn có thể có ai? Hay là nói, trừ ta ra, ngươi còn có gian phu khác? Vậy ta sẽ thật sự bội phục ngươi nha, chẳng lẽ ngươi có thuật phân thân... Ngô...”


Lời còn chưa dứt, đột nhiên bị ôm chặt. Giang Duệ có chút không rõ tình huống hiện tại. Nhạc Dao lại chủ động ôm mình, hơn nữa ôm như vậy chặt, dường như là đã dùng hết khí lực toàn thân của y.


Chưa từng nghĩ tới, có một ngày mình sẽ bị ôm, cha mẹ và gia gia cũng vậy, bằng hữu cũng vậy, mà người tình cũng thế, bọn họ cho mình rất nhiều thứ, nhưng cho tới bây giờ không có ai ôm mình cả.


Giang Duệ cho là mình không cần ôm, hắn cho là mình không cần để ý tới loại tình cảm cùng loại cảm giác này. Nhưng giờ phút này, khi hắn được Nhạc Dao ôm chặt, cảm nhận được khuôn mặt lạnh lẽo cùng nước mắt của đối phương đang chôn chặt ở đầu vai của mình. Cảm nhận được tiếng tim đập kịp liệt mà hữu lực của y, hắn mới phát hiện nguyên lai chỉ một cái ôm lại có thể làm mình cảm động như vậy. Mà phần cảm động này là do người đã bị hắn khi dễ gần một năm nay đem đến cho hắn.


Rốt cục chậm rãi vươn tay, Giang Duệ ôm lấy cái eo của Nhạc Dao, đầu khôi phục lại năng lực tự hỏi. Hắn kéo giãn cự ly của mình và Nhạc Dao, xóa đi nước mắt trên mặt của y, mỉm cười hỏi: “Làm sao vậy? Khóc thành cái dạng này, chẳng lẽ không phải mừng đến khóc mà là đang thương tâm sao?”


Cảm xúc của Nhạc Dao rốt cục cũng bình tĩnh trở lại, một khi bình tĩnh, y liền phát hiện mình thật sự là quá mức thất thố. Vội vàng quay đầu, đem nước mắt trên mặt nhanh chóng lau khô, một bên hừ một tiếng nói: “Ngươi đoán đúng rồi, ta chính là mừng đến khóc a, ta nghĩ đến ngươi đã bỏ đi, cho nên cao hứng mà khóc.”


Giang Duệ nhún nhún vai: “Phải không? Vậy thật đúng là đáng tiếc a. Nhưng ta thật sự không rõ, ngươi rốt cuộc tại sao khẳng định là ta bỏ đi?”


Thật sự là kỳ quái a, nếu muốn bỏ đi còn phải đợi đến lúc này sao? Đều đã ở chung gần một năm, Nhạc Dao vẫn còn đối với da mặt dày cùng lương tâm của mình mà ôm hy vọng (ý là nói đối với loại người như tiểu Duệ mà vẫn ôm hy vọng hắn sẽ có ngày rời đi khi đã sống tại đây lâu như vậy a). Nên nói y ngốc hay là nói y quá ngây thơ.


“Ngươi nếu không bỏ đi vậy làm gì phải lưu lại tờ giấy kia?” Nhạc Dao một ngón tay chỉ vào tờ giấy đã bị mình ném vào thùng rác.


“A, cái kia a...” Giang Duệ lao đảo một cái, không biết nên khóc hay cười nói: “Thật kỳ quái sao? Cái này là do quan hệ hiện giờ của chúng ta a. Ngươi không được tham gia cuộc thi kia, cho nên ngươi vẫn cho là là ta hủy tiền đồ của ngươi, mấy tháng này đều chiến tranh lạnh với ta, này không phải là nguyên nhân sao? Bây giờ đài truyền hình đều tìm tới cửa, ta còn thay ngươi tranh thủ để có được điều kiện tốt nhất, đương nhiên muốn nói cho ngươi một tiếng a. Ta muốn cho ngươi biết rõ, ta cũng không phải là người lòng dạ hẹp hòi, ta làm hết thảy, đều là muốn tốt cho ngươi. Cái này có cái gì khó thể lý giải a.”


“Cái kia... vậy ngươi có thể cùng ta nói a, ngươi làm gì phải lưu lại tờ giấy kia? Còn có sau khi lưu lại tờ giấy liền rời khỏi nhà, ngươi... ngươi rõ ràng là cố ý, còn nói xạo.”


Nhạc Dao bĩu môi, ngồi đối diện với Giang Duệ, tiện (ti tiện) cũng tốt, nhu nhược cũng tốt, dù sao... dù sao y đã quen với cuộc sống như vậy. Mà tên này, kỳ thật cũng không đến nỗi quá xấu xa, cho nên... cứ như vậy đi, chỉ cần cuộc sống còn có tương lai, còn có sự hiện hữu của hắn, bất kể là dạng cuôc sống gì, mình cũng có thể chấp nhận.


“Mới không có a. Ân, nói như thế nào cho đúng nhỉ… bắt ta nói loại lời nói như vậy ta thật không quen a, giống như đang tranh công vậy. Bất quá ghi trên giấy sẽ không giống nhau, có thể cho ngươi biết mặt tốt của ta, lại không cần lãng phí lời lẽ.” Giang Duệ gãi gãi đầu, động tác kia ở trong mắt Nhạc Dao lại rất đáng yêu hơn nữa còn mang theo một phần trẻ con.


“Cưỡng từ đoạt lý, chẳng lẽ ghi trên giấy cũng không phải là tranh công sao?” Nhạc Dao hừ một tiếng rồi lại cúi đầu xuống, trong nội tâm đang cân nhắc như thế nào nói cho Giang Duệ chuyện tình của Tiểu Văn. Sau khi nói cho hắn biết rồi, mình lại nên làm cái gì bây giờ?


Hẳn là xin lỗi, nói là mình đã hiểu lầm hắn sao? Chính là có điểm không cam lòng a, dù sao vì chuyện này mà mình cũng bị hắn đánh một trận a.


“Oa... gà quay a.” tại thời điểm nội tâm của Nhạc Dao giãy dụa mâu thuẫn, Giang Duệ lại đột nhiên hô lên, sau đó hắn cầm lấy một cái đùi gà, hoài nghi nhìn về phía Nhạc Dao: “Ngươi thật đúng là vô cùng hào phóng a, mua cả gà quay chúc mừng, ta nhớ trước kia đưa cho ngươi một trăm đồng có phải hay không là quá nhiều a? Di? Không đúng, lúc ngươi trở về, hẳn là không biết ta sẽ rời đi a?”


Nhạc Dao không nói gì trừng mắt nhìn Giang Duệ rồi nhanh chóng đem đùi gà nuốt vào bụng, đột nhiên cảm thấy cảm giác quyến luyến kia cùng việc là từ sáng sớm đến giờ của mình quả thực không khác gì ngốc tử a.


“Thật ác tâm, ngươi lại một mình ăn mất vài cái.” Giang Duệ mồm miệng không rõ phàn nàn, chợt thấy Nhạc Dao đột nhiên ngẩng đầu lên, tựa hồ là có lời gì muốn nói, vì vậy hắn cũng ngừng tay: “Làm sao vậy? Mua gà quay xong nên không có tiền?”


Đồ hỗn cẩu vô sỉ, mình sao lại vì hắn bỏ đi mà thương tâm a. Rõ ràng tiền là do mình kiếm, thế mà lần nào cũng bị hắn cướp đi.


Nhạc Dao tức giận đến nỗi đầu cũng bắt đầu đau nhức, bất quá nghĩ đến lời mình vừa muốn nói, lại ngây ra một lúc. Sau đó mới chậm rãi nói: “Ân, Tiểu Văn ngày hôm qua đã trở lại...” y đem sự tình trải qua đại khái nói một lần.


Ngoài ý muốn chính là Giang Duệ cũng không có cười ha ha, rồi xuất ra một bộ mặt‘ta là thiên tài, ta là nhà tiên tri anh minh vĩ đại’. Hắn chỉ là “Ân” một tiếng, liền tiếp tục tập trung hết sức vào việc chiến đấu hăng hái cùng cái bàn gà quay kia. Cái phó bộ dáng đó làm cho Nhạc Dao thập phần hối hận, vì cái gì mình vừa rồi lại nghĩ sẽ mua thêm thịt gà cho hắn a.

-----------------------------------------------------------------------

Việc ký kết cùng đài truyền hình diễn ra rất thuận lợi, y vẫn sẽ tiếp tục làm tay chơi Piano trong dàn nhạc, về sau nếu cần cũng sẽ hát vài bài. Nhưng bạn bè bên người đều đổi thành người khác, nguyên bản ông chủ thân thiết hòa đồng đổi thành người lãnh đạo đài truyền hình, điều này làm cho Nhạc Dao có chút không quen. Hơn nữa y lo lắng nhất chính là Giang Duệ.


Nên nói như thế nào tốt nhỉ? Nhạc Dao đã yêu Giang Duệ. Về điểm này, vào cái buổi sáng Giang Duệ trở về kia y đã nhận rõ. Tuy nhiên chính y cũng nói không được cái tên ác liệt kia có cái gì tốt, cũng không hiểu mình rốt cuộc tại sao lại yêu hắn. Nhưng mặc kệ… vì thói quen cũng tốt, hay là vì một ít ôn tình ngẫu nhiên xuất hiện kia cũng tốt, việc y yêu hắn là sự thật.


Nhưng y vừa yêu Giang Duệ cũng đồng thời sợ hãi Giang Duệ, dục vọng độc chiếm của đối phương sẽ không bởi vì mình yêu hắn mà thay đổi. Y lại là người mới vào đài truyền hình làm, người cần tiếp xúc cùng xã giao lại ngày càng nhiều. Y sợ Giang Duệ không hiểu không tiếp thụ, y càng sợ đối phương trong cơn tức giận lại đem mình nhốt vào phòng, lập lại chiêu cũ làm cho y phải vứt bỏ công tác ở đài truyền hình.


Tóm lại, Giang Duệ đối với Nhạc Dao mà nói, liền giống như một đóa anh túc nguy hiểm, không thể tự kềm chế mà sa vào. Lại cả ngày nơm nớp lo sợ, sợ trong cái nháy mắt kế tiếp mình cũng sẽ bị dìm chết trong đó.


Mà lo lắng của Nhạc Dao không phải là không có đạo lý, theo thời gian y về nhà càng ngày càng muộn, xã giao càng ngày càng nhiều, sắc mặt của Giang Duệ cũng càng ngày càng khó coi. Hai người cãi nhau vài lần, có một lần Giang Duệ đã ngang ngược đem Nhạc Dao nhốt vào phòng, nhưng y đã dũng cảm nhảy cửa sổ để thoát ra ngoài. Vạn hạnh chính là đây chỗ cho người già ở (ý là độ cao của nơi này rất thấp a), mà Nhạc Dao chỉ ở lầu hai, cho nên chỉ bị đau cổ chân mà thôi.


Nhưng mà Nhạc Dao không biết rằng Giang Duệ kỳ thật từ lâu đã yêu y, là từ trong cái nháy mắt được y ôm. Không chỉ có y là tù binh của ái tình, Giang Duệ đồng dạng cũng trúng loại tên độc gọi là tình yêu.


Nếu không phải vì vậy thì trong mấy tháng này hắn sẽ không vì tiền đồ của Nhạc Dao mà đau khổ đè nén bực bội trong lòng, so với dục vọng độc chiếm đơn thuần kia thì bây giờ hắn là đang đối người yêu lo lắng. Lo lắng Nhạc Dao hội nhận thức được nhiều người so với chính mình càng vĩ đại, càng tốt hơn. Lo lắng có lẽ vào một buổi sáng nào đó, sau khi mình mở mắt ra, sẽ phát hiện người yêu rốt cục đã rời khỏi mình.


Hai người đều đang đau khổ ẩn nhẫn, trong tâm bọn họ đều có lo lắng nói không nên lời, loại tâm tình càng ngày càng nồng đậm, hài hòa giữa hai người cũng dần dần không còn tồn tại.


Mỗi ngày đều phải cãi nhau, mỗi ngày đều phải làm hòa. Nhạc Dao vì được tiếp xúc với nhiều người, với nhiều tri thức nên không còn là con cừu non lúc trước. Trong lòng y bắt đầu xuất hiện một cái gai, tuy nhiên cái gai này rất mềm mại. Mặc dù mỗi lần Giang Duệ thực hiện bạo lực gia đình thì cái gai này tựa hồ được thu vào. Nhưng y cũng biết, cái gai này cũng không có biến mất, nó chỉ ở dưới tình huống người bên ngoài không nhìn thấy mà chậm rãi phát triển, đâm vào Giang Duệ, càng đâm vào lòng của Nhạc Dao.


Hai người đều chậm rãi đối với tương lai của bọn họ càng ngày càng tuyệt vọng, bọn họ muốn khống chế sự phát triển đáng sợ này, nhưng căn bản là không có cách nào khống chế. Bọn họ cũng đều biết được sẽ có một ngày cả hai sẽ bị hủy diệt cùng một chỗ, nhưng lại chỉ có thể trơ mắt nhìn mà vô lực ngăn cản. Rốt cục, điều này cũng đã đến thời điểm bộc phát.
--------------------------------

p/s: ô ô ô, hiểu lầm vừa mới được giải quyết, hai bé lại vướng vào khổ nạn mới ni T.T, tới khi nào thì tình yêu của cả hai mới kết thành trái ngọt a... hzaiii... tiếp tục chờ đợi thui a ^^

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét