Trong thế giới rộng lớn này
Chúng ta gặp nhau và yêu nhau...
Đó... chính là định mệnh
Và khi... chúng ta chia tay nhau
Đó... cũng là định mệnh
Định mệnh của anh và em...



Ta đã trở lại *tung hoa* *đốt pháo* *lắc mông* ka ka ka ^0^

Thứ Bảy, 3 tháng 11, 2012

Khổ Đinh Trà - Chương 5(3-4)



Cho nên hắn nhất định phải loại bỏ các tình huống xấu nhất, lão đầu tử kia còn sống được bao nhiêu năm ni? Chỉ cần thân thể của lão xảy ra vấn đề, lão nhân kia nhất định sẽ nhúng nhường, đến lúc đó điều kiện cũng chỉ có thể tùy theo ý mình.


Giang Duệ suy nghĩ rất nhiều, chờ hắn phục hồi tinh thần lại, mới phát hiện Nhạc Dao nửa ngày không nói gì. Hắn biết rõ đối phương là muốn phản kháng mình, muốn vì cái cơ hội rất khó có kia mà tranh thủ một bả. Bất quá hắn cũng không nói gì, dù sao hắn tuyệt sẽ không để cho Nhạc Dao như nguyện. Về điểm này, không cần phải nói rõ.



Trên đường đi, Nhạc Dao đều khẩn trương nhìn chằm chằm Giang Duệ, cứ duy trì như vậy về đến nhà, vừa mở cửa y liền xông vào phòng bếp, một bên gấp gáp nói: “Ta… ta nấu cơm, ngươi trước đi tắm rửa a.”


“Ba giờ sáng, ngươi làm cơm cái gì a? Khuya hôm nay cũng không phải không ăn khuya đi.” Giang Duệ đem Nhạc Dao lôi ra ngoài, chăm chú theo dõi y:“Đem giấy báo danh đưa cho ta.”


“Không đưa.” Nhạc Dao không biết lấy đâu ra dũng khí, một bả bỏ qua cánh tay Giang Duệ, lui về phía sau hai bước chăm chú che lại túi quần của mình, cầu khẩn nói: “Giang Duệ, cầu ngươi để cho ta đi tham gia a, ngươi không cần lo lắng, ta sẽ không đoạt giải. Ta... ta chỉ là muốn đi đến đó, ta chỉ muốn biết mình hát như thế nào, ta muốn tìm hiểu một chút tri thức về âm nhạc. Ba mẹ ta sớm qua đời, ta ngay cả Piano đều không có học xong, nhiều năm nay, ta hoàn toàn đều là tự mình tìm tòi…”


Biểu lộ của Nhạc Dao như vậy đau thương, đau thương đến nổi làm cho Giang Duệ xém chút nữa muốn đồng ý. Nhưng mà nghĩ tới những tấm màn đen ẩn nấp sau lưng cuộc thi đấu kia, tâm của hắn liền trở nên kiên định cứng rắn. Nhìn Nhạc Dao lạnh lùng nói: “Không cần cùng ta nhiều lời, đem giấy báo danh đưa cho ta. Lời giống vậy, ta không muốn nói lần thứ ba.”


Nhạc Dao vẫn đang liều mạng lắc đầu, y lần đầu tiên ép mình phải đối diện với khí thế đáng sợ trên người của Giang Duệ, một bên lẩm bẩm nói: “Đây là cơ hội duy nhất của ta, Giang Duệ, ta cam đoan, cho dù... cho dù ta thật sự đoạt giải. Nếu ta... ta thật sự có tiền đồ, cũng sẽ không bỏ rơi ngươi... ta... ta sẽ cùng ngươi ở tại nơi này, được không? Ngươi... không phải có ảnh chụp của ta sao? Ngươi có thể dùng nó để uy hiếp ta... A...”


Cuối cùng hét thảm một tiếng, là vì Giang Duệ một quyền đem Nhạc Dao đánh ngã xuống đất. Không biết vì cái gì, rõ ràng lời Nhạc Dao nói đều là thật, rõ ràng lúc trước nghe được loại lời nói này chỉ biết mình sẽ cười nhạo và không thèm ngó ngàn tới. Nhưng mà hôm nay nghe được những lời này lại thấy chói tai như thế.


“Đem giấy báo danh đưa cho ta. Ngươi cho rằng những cuộc thi đấu kia là cái gì? Cái kia căn bản chính là một trận so đấu về nhan sắc mà thôi, đám chủ sự chính là những người có quyền có thế. Bọn họ xem không là tài nghệ cùng giọng hát của các ngươi, bọn họ xem chính là khuôn mặt của các ngươi, bộ ngực còn có cái mông của các ngươi. Nhạc Dao, ngươi là muốn làm ca sĩ? Hay là muốn làm một tên trai gọi cao cấp? Đi đón ý hùa theo (nịnh bợ) những thứ ghê tởm kia…” Giang Duệ phát hỏa, thân thủ phải đoạt đi giấy báo danh trong túi quần của Nhạc Dao.


“Trai gọi cao cấp?” Nhạc Dao cũng bị chấn kinh rồi, đột nhiên, y phẫn nộ nhảy dựng lên, đánh về phía Giang Duệ bi thương quát: “Ngươi dựa vào cái gì nói như vậy? Ngươi dựa vào cái gì nói như vậy? Ngươi cũng không phải là những người kia, ngươi dựa vào cái gì nhận định người trong thiên hạ đều giống ngươi. Vô sỉ, ác liệt, cuồng tình dục? Trai gọi cao cấp? Hảo, ta chính là muốn làm trai gọi cao cấp, dù sao bị ngươi cường bạo cùng với bị những người kia cường bạo, lại có cái gì khác nhau? Ta vì tiền đồ, cho dù... A...”


Nắm tay như mưa rơi rơi xuống thân thể Nhạc Dao, đau quá, thật sự đau quá. Cùng Giang Duệ sinh sống hơn nửa năm, ngoại trừ tối thiểu vì phản kháng mà bị hắn đánh vài quyền ra, Nhạc Dao chưa bao giờ bị đánh như thế này.


Nhưng mà hôm nay, lời của y đã triệt để chọc giận Giang Duệ. Trong lúc nhất thời, Nhạc Dao toàn thân cao thấp giống như bị cuồng phong quá cảnh (bị gió to thổi qua), trừ khuôn mặt của y ra, tất cả các nơi đều bị nắm tay của Giang Duệ đụng đến.


Tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng cầu xin tha thứ dần dần yếu đi, Nhạc Dao rốt cục té trên mặt đất, cũng không nhúc nhích .


Giang Duệ đem giấy báo danh từ trong túi quần y lôi ra, vài cái liền xé nát, sau đó đem giấy vụn ném đến trước mặt của Nhạc Dao, một bên tức giận mắng chửi: “Đồ đê tiện, ngươi là đồ đê tiện, ta đã nhìn lầm ngươi. Vì tiền đồ, ngươi thậm chí ngay cả thân thể đều muốn đem bán, đồ đê tiện...”


Đau quá, thân thể đau quá. Nhạc Dao chậm rãi mở to mắt, trước mặt là sàn nhà quen thuộc. Y muốn ngồi dậy, chính là vừa động, toàn thân liền đau nhức muốn chết. Y cố gắng hồi tưởng, rốt cục nhớ tới chuyện vừa xảy qua.


“A...” Nhạc Dao khẩn trương ngồi dậy, thân thủ hướng túi quần của mình tìm kiếm. Cùng lúc đó, ánh mắt của y lại dừng trên đống giấy vụn đang nằm trên mặt đất. Túi quần rỗng tuếch cùng những mảnh giấy kia đều nói cho y biết, cơ hội duy nhất để y xuất đầu lộ diện... đã triệt để mất đi.


Nước mắt từng giọt từng giọt rơi trên sàn nhà. Nhạc Dao bất lực cuộn lại thân thể, đem mặt chôn trong đầu gối khóc rống lên. Giang Duệ tựa vào cạnh cửa, lạnh lùng nhìn y, chờ y khóc xong đứng lên, hắn mới lạnh lùng ném ra một câu: “Từ hôm nay trở đi, mãi cho đến nào cuộc thi kia chấm dứt, không cho phép ngươi bước ra khỏi cửa. Về phần quán bar, ta sẽ thay ngươi xin nghỉ.”


Nhạc Dao đờ đẫn loạng choạng đi vào phòng bếp, lời nói của Giang Duệ giống như một lưỡi dao sắc bén, đem tim y cắt thành từng mảnh nhỏ. Thật đau, đau đớn cứ thế lan tràn khắp cơ thể, cứ thế cho đến khi chết lặng, y mới run rẩy cầm lấy con dao.


Giang Duệ thoáng cái liền vọt tới, động tác nhanh tựa như lưu tinh, một bả liền đoạt được con dao.

Nhạc Dao nhìn hắn một cái, đột nhiên cười thảm nói: “Như thế nào? Ngươi sợ ta tìm chết? Ha ha ha ha... ngươi đã suy nghĩ quá nhiều. Ngươi đã từng nói qua, ta chính là một kẻ nhu nhược, không đến thời điểm cùng đường, ta tuyệt sẽ không đi tìm cái chết. Đúng vậy Giang Duệ, ngươi nói một chút cũng không sai, ta thật là một kẻ nhu nhược. Nhưng có một điểm ngươi đã nói sai rồi, ta cho dù có tới đường cùng, cũng không dám đi tìm chết. Ta sợ đau, cũng sợ chết, không biết tư vị chết so với quả đấm của ngươi, cái nào sẽ ít đau hơn. Có lẽ, nếu có cơ hội ta thật sự muốn nếm thử.”


Nhạc Dao vừa nói, nước mắt liền chảy xuống. Giang Duệ kinh ngạc nhìn y, ngực giống như là bị cái gì đó đè lên, lạnh lùng thô sáp vô cùng khó chịu. Hắn không biết nên nói cái gì, cuối cùng đem con dao ném lại trên thớt, rầu rĩ vứt ra một câu: “Một ngày nào đó, ngươi sẽ hiểu. Lúc này, ta làm vậy là muốn tốt cho ngươi, tuy nhiên… cách thức của ta khả rất thô bạo, tóm lại... thật xin lỗi.”


Làm cho người như Giang Duệ chủ động nói xin lỗi, thật sự là chuyện căn bản không thể nào xảy ra. Nếu như lúc này Giang lão gia tử có mặt ở đây, khẳng định cằm đều rơi xuống đất. Nhưng lúc này Nhạc Dao lại đang nản lòng thoái chí, Giang Duệ hiện tại cho dù có quỳ xuống khẩn cầu y tha thứ, y cũng sẽ không liếc nhìn đối phương.


Hai người tìm hơn nửa năm thời gian mới tạo ra được một ít ôn tình, cứ như vậy theo một hồi tranh chấp mà triệt để bị đem mai táng. Từ đó về sau, Nhạc Dao không còn cười nữa, nhất cử nhất động đều giống như tượng gỗ, hoàn toàn đều là dựa vào bản năng để làm việc.


Giang Duệ biết rõ Nhạc Dao hận mình, lúc này đã thật sự hận mình đến tận xương, so với lúc trước bị mình cướp tiền cướp sắc còn muốn thống hận mình hơn. Nếu như là lúc này, hắn có nằm trên mặt đất hấp hối, Nhạc Dao tuyệt đối ngay cả nhìn cũng sẽ không thèm liếc mắt nhìn.


Chính là hắn cũng không có giải thích, hắn chính là người cao ngạo như vậy. Ngươi đối với hắn hảo, hắn có lẽ sẽ vì ngươi mà lộ ra một nụ cười. Ngươi đối với hắn lãnh đạm, hắn đối với ngươi hội càng lãnh đạm.

-----------------------------------------------------------------------------

Nhưng Giang Duệ vẫn kiên trì mỗi ngày cùng Nhạc Dao đi làm vào giờ tan tầm. Hắn biết rõ trong dàn nhạc cũng có người đi tham gia cuộc thi kia, mà hình như cuối cùng còn đạt được thành tích khá cao. Lúc ấy những người trong dàn nhạc đã thay Nhạc Dao tiếc hận, bởi vì tài năng của Nhạc Dao còn cao hơn người kia.


Nhưng Nhạc Dao sau khi nghe xong tin tức này, lại một biểu lộ cũng không có. Y đã sớm đối với nhân sinh của mình mà tuyệt vọng.


Bởi vì chiến tranh lạnh, không khí tân niên vô cùng náo nhiệt đã trở nên quạnh quẽ, cứ thế mà qua. Trong nháy mắt, hơn hai tháng nữa trôi qua, trên con đường đi làm, hoa hạnh đào đều đã trổ nụ, mùa xuân rốt cuộc đã tới.


Ngày này buổi tối, Giang Duệ như trước ngồi ở một góc quán bar uống rượu. Sau đó một nam nhân trung niên áo mũ chỉnh tề đi đến bên cạnh hắn ngồi xuống, đầu tiên là lịch sự đối hắn mỉm cười, sau đó mới mở miệng nói: “Xin chào, ngươi là Giang tiên sinh? Ta là nhân viên sản xuất của đài truyền hình, gọi là Hà Dũng, xin hỏi ta có thể cùng ngươi nói chuyện không?”


“Ta đối với minh tinh không có hứng thú.” Giang Duệ ngay cả mí mắt cũng không nâng lên, lại uống một ngụm rượu.


“Người ta muốn tìm không phải là ngươi, người giống như ngươi, nếu quả thật muốn phát triển trong giới showbiz, hiện tại đã thành quả trứng vàng.”


Hà Dũng một chút cũng không bị Giang Duệ hù dọa, ngược lại đi thẳng vào vấn đề nói: “Ta cảm thấy Nhạc Dao rất có tài năng, người như y không nên bị mai một trong quán bar nho nhỏ này. Ta muốn y đến đài truyền hình làm nghệ sĩ diễn xuất trong vài tiết mục, ông chủ nói với ta, phải đi hỏi ý kiến của ngươi trước. Cho nên, ta liền tới đây.”


“Đài truyền hình?” Giang Duệ rốt cục nhìn về phía Hà Dũng, từ trên xuống dưới đánh giá hắn vài lần. Sau đó điều chỉnh thân thể thẳng lại một chút: “Là đài truyền hình của thành phố H sao? Là tiết mục mang tính chất gì?”


Hà Dũng mất nửa giờ hướng Giang Duệ tự thuật lại kế hoạch bồi dường Nhạc Dao của mình. Ông chủ quán bar cùng các tiếp viên đều tránh ở một bên vụng trộm theo dõi, bọn họ đánh cuộc không đến mười phút, người nam nhân này cũng sẽ bị Giang Duệ đuổi đi. Nhưng mà làm bọn hắn ngoài ý muốn chính là Giang Duệ sau khi nghe xong ý kiến của Hà Dũng, thỉnh thoảng còn chen vào mấy câu, giống như là đang cùng Hà Dũng bàn luận cái gì đó.


Qua hơn hai giờ, Hà Dũng rốt cục đứng dậy, hắn đối Giang Duệ vươn tay, thành khẩn nói: “Ông chủ quán bar nói ta nhất định sẽ đụng phải một cây đinh to, hắn cũng thật sinh động hướng ta thuật lại lịch sử huy hoàng của ngươi. Nhưng… ta cảm thấy ngươi hoàn toàn không giống như lời bọn họ nói. Nói thật, ta không thể tin người như ngươi, hội lưu lạc tới tình trạng này.”


Giang Duệ hừ một tiếng, vươn tay cùng Hà Dũng đụng một cái, coi như là bắt tay, sau đó hắn lạnh lùng nói: “Chuyện của ta không cần bất luận kẻ nào trông nom. Còn có, ngươi muốn dẫn Nhạc Dao đến đài truyền hình, có thể, nhưng đừng cho bất luận kẻ nào biết rõ quan hệ của y và ta. Nếu không, đừng trách ta đối với ngươi không khách khí.”


“Cái này ngươi yên tâm đi, Giang tiên sinh.” Hà Dũng cười đáp ứng, xoay người đi về phía khán đài. Mà trong lúc đó, Giang Duệ sau khi ngồi lặng trong chốc lát, đột nhiên đứng lên, đem chai rượu phóng lên bàn, đi từ từ rời khỏi quán bar.

-----------------------------------------------------------------------------

Nhạc Dao đàn hơn ba tiếng, có chút mệt. Vừa vặn trong lúc này không có khách điểm thủ khúc, cho nên y liền lẳng lặng ngồi ở phía sau Piano nghỉ ngơi.


Thời điểm Hà Dũng đi tới, đã nhìn thấy Nhạc Dao đang trầm tĩnh ngồi ở đó. Trong nội tâm tán thưởng một tiếng, hắn có một loại dự cảm, người thanh niên này sẽ ở đài truyền hình mà đại phóng dị sắc (đại loại là tài năng sẽ nở rộ ra quang mang đẹp mắt a), nếu như y nguyện ý tiến quân vào giới showbiz, trở thành đại minh tinh cũng không phải không có khả năng.


Nhưng mà làm hắn ngoài ý muốn chính là, sau khi hắn đem ý tưởng nói với Nhạc Dao, Nhạc Dao lại không có lộ ra một tia mừng rỡ, y chỉ là ngẩng đầu nhìn Hà Dũng liếc một cái, sau đó cười thảm nói: “Hà tiên sinh, ta rất cảm tạ ngươi đã thưởng thức, có thể ngươi đại khái không biết a? Chuyện của ta không phải do ta tự mình định đoạt, ta cả người đều bị người khác khống chế. Mà người kia, hắn sẽ không cho phép ta có bất kỳ cơ hội nào để xuất đầu lộ diện. Cho nên, đối với lời mời của ngươi, ta chỉ có thể nói lời xin lỗi.”


“Ngươi là nói Giang tiên sinh sao?” Hà Dũng kinh ngạc khiêu mi (nhướng mày), vì cái gì ông chủ quán bar cùng Nhạc Dao đều đối Giang Duệ có thành kiến sâu như vậy. Ở hắn xem ra, tên trẻ tuổi kia tuyệt đối không đơn giản, hơn nữa hắn thật sự là vì Nhạc Dao mà suy nghĩ. Những vấn đề mà hắn yêu cầu, đều là vì an toàn và lợi ích của Nhạc Dao mà lo lắng.


Nhạc Dao không có trả lời, lại hướng về một góc nhìn thoáng qua, có một chút nho nhỏ đắc ý, Giang Duệ không có chỗ đó. Mà lúc này, lời nói của Hà Dũng cũng đã rơi vào tai của y: “Giang tiên sinh đã đáp ứng rồi a, hơn nữa hắn và ta đã thảo luận rất lâu, hắn còn tranh thủ rất nhiều điều kiện có lợi cho ngươi ni.”


“Ngươi nói cái gì?” Nhạc Dao mạnh mẽ bật dậy, bởi vì quá mức kích động, thế cho nên ngay cả cái ghế cũng bị y đụng ngã. Nhưng y cũng không thèm quan tâm đến việc này, chỉ là không dám tin nhìn Hà Dũng: “Ngươi nói... ngươi nói Giang Duệ đáp ứng rồi? Hắn... làm sao có thể? Hắn thật sự đáp ứng rồi sao?”


“Đúng vậy a, việc này ta làm sao có thể lừa ngươi.” Hà Dũng nghĩ thầm hai người này rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì a? Nếu như là người yêu, như thế nào khẩu khí của Nhạc Dao ngay từ đầu lại lạnh lùng như thế, nếu như không phải là người yêu, Giang Duệ tại sao lại phải gấp gáp tìm phương pháp bảo vệ y, lại thay Nhạc Dao tranh thủ nhiều điều kiện tốt như vậy?


Bất quá đây không phải là điều mà hắn cần quan tâm. Hắn hiện tại đang có kế hoạch cho tiết mục mới, vốn chỉ là cần một tay Piano. Nhưng hắn phát hiện giọng hát của Nhạc Dao càng có xuyên thấu lực, hoàn toàn là người được sở hữu cả hai loại tài hoa về âm nhạc, cho nên bây giờ có thể đem chuyện này nói ra, hắn cũng rất vui vẻ a.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét