-Hae… Haenie hyung…
Cậu vừa nhìn thấy anh thì vội vã bật dậy tách ra khỏi người Homin, ấp úng nói, thái độ lúng ta lúng túng của cậu hiện giờ giống như đang ăn trộm thì bị chủ nhà bắt quả tang
Anh vẫn đứng bất động ở cửa bếp, hai tay nắm chặt như thể đang kiềm nén cơn giận, đôi mắt đỏ ngầu nhìn trừng trừng vào cả hai rồi đanh mặt lạnh lùng hỏi tiếp
-Chuyện này là thế nào?
-À… ừ… chuyện là… em…
-Em ấy tính lấy hộp trà nhưng bất cẩn bị té nên em đã đỡ em ấy, chuyện chỉ có thế thôi ạ - Homin lên tiếng thay cậu giải thích
-Vậy sao? – anh buông 1 câu hững hờ - mà chẳng phải cậu chỉ đưa Hyukie về thôi sao, tại sao vẫn còn ở đây? – anh hứng ánh nhìn về phía Homin hỏi
-Ơ… Haenie… hyung…
Cậu chớp mắt nhìn anh ngạc nhiên, rồi như cảm nhận được điều gì đó khác lạ ở anh cậu vội chạy tới chỗ anh, kéo anh ra một góc khác hỏi
-Haenie…, hyung sao thế, sao hyung lại hỏi kỳ vậy?
-Hyung thắc mắc nên hỏi, không được sao? – lạnh lùng nói
-Không phải… nhưng…
-Không là được rồi, giờ hãy trả lời câu hỏi của hyung – anh cướp lời cậu
-Ơ… - cậu hơi bực trước cách nói chuyện cộc lốc của anh - à, tại em thấy trời mưa to với lại hyung ấy vì che cho em mà ướt hết người nên em mời anh ấy ở lại đợi tạnh mưa rồi về ạ - cậu giải thích
-Vậy sao? – vẫn lạnh lùng
-Haenie… hyung… hyung đang giận gì à? – cậu e dè nhìn khuôn mặt lạnh tanh không chút cảm xúc của anh hỏi
-Không, hyung mệt nên lên phòng nghỉ, hai đứa ở lại chơi vui
Anh nói rồi quay lưng đi nhanh lên lầu, bỏ lại sau lưng 1 con khỉ đang nghệch mặt nhìn anh đầy thắc mắc và một người đang chau mày nhìn anh, một chút khó chịu thoáng qua khuôn mặt điển trai
------------------------------------------------------------------------------------
Donghae’s room
Cạch
Rầm
.
.
.
Vèo… bộp…
Vừa vào phòng, anh đã thô bạo đóng sầm cửa lại, cởi nhanh áo khoát quăng vào góc tường, cái cà vạt vướng víu cũng cùng số phận sau đó vài giây, tội nghiệp nhất là cái áo sơ mi bị anh giật băng một cái bay mất ba cái cúc trên cùng vì thế đã làm lộ khuôn ngực vạm vỡ của anh, ngồi bịch xuống giường anh bắt đầu đăm chiêu
Nóng nực, bực bội, tức tối, khó chịu… đó là những cảm xúc hiện thời của anh. Giận… anh đang giận…thật sự giận…giận ghê gớm…
Lúc nãy đang họp thấy trời chuyển mây đen, anh đã nhanh chóng kết thúc cuộc họp trước con mắt ngạc nhiên của toàn thể nhân viên có mặt tại đấy, rồi vội vã phóng xe đi đón cậu. Anh lái xe mà lòng nóng như lửa đốt, anh đang lo cho cậu lắm lắm vì anh biết cái con người ngốc nghếch kia sẽ lì lợm dầm mưa mà đợi anh, rồi thể nào cũng đổ bệnh mất thôi.
Nhưng đi được nửa đường thì anh nhận được tin nhắn của cậu nói rằng sẽ về với Homin, tự nhiên cảm thấy hụt hẫng, rồi cái cảm giác nhoi nhói ở ngực lại xuất hiện trong anh. Dạo này không biết vì sao mà cứ hễ thấy cậu ở bên Homin hay nghe cậu nhắc đến cái tên đó thì cảm giác kia lại xuất hiện rồi anh trở nên hằng học, giận dỗi cậu một cách vô cớ
Anh vội quay đầu xe trở về nhà, khi tới trước ngõ anh đã ngạc nhiên khi thấy xe Homin ở đó. Nhanh chóng đi vào nhà, vừa mở cửa anh đã nghe tiếng động lớn phát ra từ bếp, lo lắng anh vội chạy vào xem thì cái cảnh rồ men tịt của cả hai đập vào mắt anh và một lần nữa cái cảm giác trên lại được dịp bùng phát mạnh mẽ. Nhìn thấy cảnh đó anh chỉ muốn lao vào kéo phắt cậu ra khỏi người Homin nhưng không hiểu sao anh lại đứng sững đó và rồi những câu nói mà theo anh chúng hết sức ngớ ngẩn cứ thế tuông ra. Anh cũng không hiểu tại sao mình lại như thế chỉ là… lý trí của anh đang bị một thứ gì đó vô hình chi phối
Anh đang chìm đắm với cái thế giới nội tâm rối ren của mình thì tiếng rõ cửa vang lên, và tiếp theo đó là anh nghe được tiếng nói thỏ thẻ của cậu
-Haenie… em vào được chứ?
Sau một hồi im lặng anh cũng đứng dậy tiến về phía cửa
.
.
.
.
Cạch…
Vừa thấy cậu, anh đã lên tiếng hỏi với giọng khó chịu pha chút hờn dỗi
-Em lên đây làm gì, không ở dưới chơi với Homin hyung của em đi
-Ơ… à… hyung ấy về rồi – cậu hơi ngạc nhiên trước câu nói của anh
-Về sớm thế?
-Tại có người đuổi khéo nên phải về thôi- cậu dài giọng nói
Đáng lý ra cậu không tính nói vậy, cậu lên đây chỉ cốt để xem anh đỡ mệt chưa, nhưng nhìn thấy thái độ lạnh lùng của anh từ lúc ở dưới nhà tới giờ khiến cậu bực bội nên cậu mới buộc miệng nói thế, cậu thực sự không mấy hài lòng trước cách cư xử của anh đối với Homin hyung
-Ai? – anh hỏi trông khi vai tựa vào cửa tay khoanh trước ngực, mặt đanh lại, mắt không thèm nhìn lấy cậu 1 lần
-Hyung chứ ai – cậu la lên, anh bắt đầu làm cậu nổi quạo
-Hyung không dám đuổi bạn của em – anh hững hờ nói
-Yah… gì mà bạn hyung với bạn em chứ, chẳng phải Homin hyung rất thân với chúng ta sao? Hyung có biết là thái độ của hyung vừa rồi làm hyung ấy rất buồn không? – cậu gào lên trước sự hờ hững của anh
-Anh tự nghĩ mình không làm gì sai cả. Còn nếu em lo lắng cho cậu ta như vậy tại sao không giữ cậu ta ở lại lâu thêm một chút – anh vẫn nói giọng đều đều nhưng trong lời nói có phần bực bội
-Hyung… thật quá đáng... em …không thèm nói chuyện với hyung nữa
Cậu tức mình la lên rồi giận dỗi bỏ về phòng đóng sầm cửa lại. Cậu giận… giận anh ghê lắm, tại sao anh lại như thế chứ, đã vô lý lại còn cố chấp. Mà không phải chỉ hôm nay, dạo này anh càng ngày càng kỳ lạ đến nỗi cậu không thể nào hiểu được, đang vui vẻ đột nhiên mặt mày đanh lại lạnh lùng như một tảng băng. Anh còn thất thường hơn cả ông trời, dù trời nắng hay mưa thì luôn có giấu hiệu cho con người biết trước, còn anh thì không. Đã thế còn giận dỗi, cáu bẳn vô cớ với cậu nữa chứ, những lúc đó cậu luôn tự hỏi mình đã làm gì hay nói gì sai sao.
Nhưng lần này thì khác, cậu tự thấy mình không làm gì có lỗi cả, rõ ràng anh là người có lỗi ấy vậy mà lại không chịu thừa nhận, tại sao anh lại có thể cư xử thiếu nhã nhặn với Homin hyung như thế chứ. Dù gì thì người ta cũng đã có lòng tốt cho cậu ké xe về nhà, đáng ra anh phải tỏ ra một chút thành ý gọi là cảm ơn chứ, đằng này lại cố tình đuổi kéo người ta về, thật quá đáng mà…
Hyukie’s POV
Anh ấy hình như đã khác trước…, không còn là một Haeine lịch sự, điềm đàm, lúc nào cũng đôi xử ấm áp với mọi người nữa. Một Haenie mà cậu đã luôn yêu say đắm… Tại sao anh lại như thế chứ…?
End Hyukie’s POV
Cậu thật sự không hiểu là tại sao ư…?
Cậu đang ôm cục tức ngồi một đống trên giường, miệng thì lẩm bẩm gì đó, còn tay không ngừng hành hạ mấy con khỉ bông bỗng cậu nghe một tiếng động lớn dội từ phòng đối diện qua, nghe như là tiếng đỗ vỡ. Cậu hốt hoảng tính chạy qua xem thử có việc gì nhưng nghĩ sao cậu lại thôi. Dù gì thì cũng đang giận, giờ đút đầu qua chỉ làm cho mọi việc trở nên nghiêm trọng thôi, không chừng lại cãi nhau to. Mà cậu cũng đã hạ quyết tâm ùi, nếu lần này anh không nhận lỗi thì cậu sẽ mặc kệ, không thèm đếm xỉa hay nói chuyện với anh luôn
Ngồi thêm một lúc, thấy bên kia không có bất kỳ động tĩnh nào nữa càng làm cho cậu lo lắng hơn, ngồi bức tóc bức tai một hồi không chịu được nữa cậu đứng bật dậy quyết định đi xem xét tình hình phòng đối diện
Hiện giờ cậu đang đứng trước cửa phòng của anh, đang ngập ngừng nữa muốn gọi cửa nữa lại không, cái tay đã giơ lên rồi ấy vậy mà lại bỏ xuống. Đắn đo suy nghĩ một hồi, mệt quá cậu quyết định xuống dưới nhà uống nước để lấy tinh thần
Nhưng đi được nửa cầu thang thì cậu đã thấy anh ngồi dưới phòng khách cùng với hộp cứu thương và bàn tay đầy máu. Chết đứng mất 13s cậu hốt hoảng chạy xuống chỗ anh
-Haenie… hyung sao thế? - cậu xanh mặt cần tay anh lo lắng hỏi
-Không sao? – anh giật tay lại trả lời cộc lốc
-Bị thương như thế này mà bảo không sao à? Đưa tay em xem… – cậu bực mình nói rồi giật tay anh về phía mình
-Á… đau – anh nhăn mặt rên khẽ
-Em… em xin lỗi, mà hyung làm gì mà ra nông nỗi này thế? – cậu miệng thì hỏi, tay thì lấy lọ nước muối rửa vết thương cho anh
-Không có gì, chỉ là sơ ý làm bể cái gương – anh nói giọng thản nhiên
****
-Vâng, đúng là không có gì thật…, chỉ vì để làm dịu cơn giận của mình mà anh đã không thương tiếc tiễn cái gương trong phòng tắm về thiên đường-Yah… con au kia biết gì mà nói hả? *gào lên* lo tập trung mà viết tiếp đi
-Vâng ~ *dài giọng*. Vậy là mọi người biết tiếng động mới nãy vì sao mà có rồi đúng hong *nháy mắt, thì thầm*
-YAH…
-Lật đật chạy đi
****
-Tại sao hyung lại bất cẩn thế chứ? Chắc là đau lắm nhỉ…? – cậu nói giọng run run, nhìn vết thương đang sủi bọt của anh cậu không khỏi xót xa và mắt lại ngấn lệ từ lúc nào
Nhìn hành động chăm sóc vết thương một cách từ tốn nhẹ nhàng của cậu, anh biết cậu đang rất lo lắng cho anh, tự nhiên anh cảm thấy vui trong lòng và bất giác nở một nụ cười hết sức ngô nghê rồi im lặng nhìn cậu băng bó vết thương cho mình
-Hyukie…
-Vâng – vẫn chú tâm vào công việc của mình
-Hyung… hyung xin lỗi về việc mới nãy… - anh ấp úng nói
Ngừng tay… ngước đôi mắt nai xoe tròn lên mình anh
-Tại hôm nay, việc ở công ty làm hyung hơi mệt nên hyung mới…
Cậu nhìn anh rồi cố nén tiếng cười của mình lại, nhìn cái vẻ lúng túng, ngượng ngập của anh lúc này đáng yêu không tả nổi. Anh là thế, cứ mỗi lần vô tình làm cậu giận thì y như rằng anh lúc nào cũng là người làm lành trước, cậu đã quá quen với việc này rồi. Nhưng lần này người anh cần xin lỗi không phải là cậu mà là…
-Em làm gì có lỗi mà cho hyung xin chứ, người hyung cần nói điều đó là Homin hyung cơ – cậu cố nói giọng hững hờ rồi lại tiếp tục công việc của mình
Nhói…
-Hyung…
-Sao nào? – cậu ngước lên nghiêm mặt nhìn anh – bộ em nói không phải sao? Dù gì hyung ấy cũng là khách, còn mình là chủ nhà, hyung làm như thế có biết là người ta sẽ bị tổn thương không? – chu chu mỏ lên nói
Anh cứng họng trước lời buộc tội của cậu, dù tức lắm nhưng nhìn cái điệu bộ bắt bẽ của cậu đáng yêu không chịu nổi, và anh cũng cảm nhận được cậu hình như đã hết giận anh nên anh đành…
-Hyung biết rồi, hyung xin lỗi cậu ta là được chứ gì? – anh xụ mặt nói
-Ngoan… - cậu nhìn anh cố nén cười nói
-Yah… dám nói thế với hyung à – quê nên nổi đóa, với tay cốc cậu một cái
-Yah… sao đánh em… mà hyung ngồi yên xem, cứ nhúc nhích thế làm sao em băng chứ - cậu cũng gào lên
Và thế là có một con cá ngồi tủi ngủi im lặng nhìn một con khỉ đang vừa cười khúc khích vừa băng vết cho mình
-Xong…
Cuối cùng cậu cũng đã hoàn thành công việc của mình, và không biết cậu làm ăn thế nào mà giờ cái bàn tay bên phải nó to gấp đôi so với cái còn lại. Nhìn nó mà anh cứ cười mãi, nếu người ngoài không biết nhìn vào sẽ tưởng anh bị thương nặng ấy chứ. Thấy anh cứ cười mãi không thôi, quê quá nên cậu phụng phịu, chu mỏ gào lên
-Ya… hyung mà còn cười nữa là em tháo nó ra đấy
-Được rồi… ha ha… hyung không cười nữa… hi hi… - anh cố nén cười nói
-Hứ… - cậu quay mặt tỏ vẻ hờn dỗi nhưng – Rột tttttt…
Sau tiếng động vừa rồi có một con khỉ vội lấy tay che hai cái má đang đỏ dần lên của mình. Cái bụng của cậu thật biết cách làm quê cậu mà.
Và anh một lần nữa lại được cười thỏa thê, sao cái con khỉ của anh đáng yêu thế không biết
-Ha ha ha… em… em đói bụng rồi à… vậy… đợi anh một xíu… ha ha… - anh ôm bụng cười nói không nên lời
-Yah… em… ghét Haenie… hứ… - nhìn anh phùng má chu mỏ la lên
-Ha ha… được rồi, ngồi đợi anh một tý, sẽ có đò cho em ăn ngay – anh nén cười xoa đầu cậu nói
-Yah… tay hyung thế làm sao mà nấu chứ - cậu sực nhớ ra vội la lên khi anh vừa bước đi được vài bước
-Chuyện nhỏ - anh nheo mắt cười nói
-Thôi, hyung nghỉ đi, để em nấu cho – cậu chạy tới chỗ anh tranh việc
-Em nấu…? Thôi đi nhóc, em làm ơn tha cho cái bếp tội nghiệp của hyung đi – anh dài giọng trêu
-Ya… hyung nói thế là ý gì hả? Đừng có mà xem thường em nhé – cậu vênh mặt nói
-Anh chỉ nói sự thật thôi, để em nấu thể nào lát nữa hyung cũng phải cong lưng ra mà dọn bãi chiến trường của em
-Ya… hyung… - cậu cứng họng không nói được gì, cuối đầu hậm hực suy nghĩ một hồi cậu liền ngước đôi mắt nai lên chớp chớp nhìn anh nũng nịu nói – Haenie hyung, em muốn ăn mì gói với trứng
Thịch…
-Sao không ăn cơm mà lại ăn mì chứ - anh vội tránh ánh nhìn của cậu nói
-Tại tự nhiên em muốn ăn mà, ăn mì nha Haenie, nha nha nha – níu tay anh giật giật, mắt thì long lanh chớp chớp
Thịch… thịch...
-Được rồi, ăn mì thì ăn mì – anh chính thức chịu thua trước vẻ mặt cún con của ai kia
-Yeh… yêu Haenie hyunh nhất – con khỉ bay tới ôm chầm lấy con cá
Thịch… thịch… thịch…
-Ya… làm gì thế, buông ra để hyung đi nấu, sắp chết đói rồi nè
Anh vội đẩy cậu ra, nhanh chóng đi về phía nhà bếp, không hiểu sao anh có cảm tưởng nếu mình mà ở đây thêm xíu nữa chắc sẽ chết vì bị suy tim mất
Donghae’s POV
Tại sao… tim… lại đập nhanh thế này… càng ngày mình càng kỳ lạ, chắc phải đi khám tim thôi
End Donghae’s POV
-Đợi em với, em sẽ giúp hyung…
Cậu cũng vội lon ton chạy theo anh. Thế là trong bếp giờ có một kẻ đang khổ sở nấu còn một kẻ lại vui vẻ giúp phá. Sau 13 phút, cuối cùng thì nồi mì cũng đã nấu xong
-Woa… thơm quá, ăn thôi ăn thôi, mì ơi ta đến đây
Cậu nói rồi lao vào đánh chén, nhìn cậu ăn một cách vô tư như thế anh không khỏi phì cười, cậu lúc nào trông cũng đáng yêu như thế. Cậu đang hì hục ăn, rồi như chợt nhớ ra gì đó, cậu ngưng đũa, ngước lên nhìn anh, sau đó gắp một đũa mì đưa lên miệng thổi thổi và…
-Haenie hyung… nói A đi nào – cậu đưa đũa mì về phía anh nói
-Hyukie… em… - anh tròn mắt ngạc nhiên trước hành động của cậu
-Em sao? Bộ anh không tính ăn à? – cậu nghiêng đầu nhìn anh hỏi
-Không… nhưng…
-Yah… em có lòng tốt đút cho hyung ăn, hyung mau ăn đi, em mỏi tay lắm rồi đó – cậu gào lên
-Hyung… tự ăn được mà
-Yah… tay hyung thế sao mà ăn, em vì sợ hyung đâu nên mới muốn đút cho hyung anh vậy mà… hức hức… hyung lại… hức hức – cậu cuối đầu nói
-Ấy ấy… hyung ăn mà, nào thì AAAAA – anh nói rồi há miệng tập to
-Có thế chứ, hi hi – cậu ngước lên híp mắt nhìn anh nói rồi cho đũa mì vào miệng anh
Có một con cá đã bị lừa ka ka ka…
Cứ thế cậu ăn một đũa lại đút cho anh một đũa, buổi ăn chiều diễn ra hết sức ấm cúng trong tiếng cười đùa của anh và cậu. Ngoài trời mưa vẫn dai dẳng
------------------------------------------------------------------------------------
Donghae’s room, 11:30 pm
Tại đây đang có một con cá ngồi chăm chú nhìn vào cái máy laptop, vì hồi chiều kết thúc ngang cuộc họp, còn mấy cái báo cáo chưa kịp coi nên giờ đây anh phải ngồi căng mắt ra đọc để mai còn duyệt cho nhân viên thi hành
-Phù… cuối cùng cũng xong – anh tháo kính, ngã người sau sau ghế, mặt ngửa lên trần nhà thở hắt nói
Đang ngồi lim dim mắt thư giãn thì tiếng cửa bỗng vang lên làm anh giật mình, ngạc nhiên mất một lúc, anh vội đứng dậy ra mở cửa
-Hyukie… - anh đoán không sai mà quả nhiên là cậu, anh chỉ hơi ngạc nhiên vì cứ tưởng giờ này cậu đã ngủ lâu rồi chứ - có chuyện gì thế? – anh nhẹ nhàng hỏi
-Em… em… hyung… tối nay hyung cho em… ngủ nhờ được không ạ… - cậu cuối đầu ấp úng nói
-Sao thế? – anh ngạc nhiên hỏi
-Em… em…
Đoàng…
Một tiếng sấm vang lên rền trời
-AAAAAA… – cậu vội ôm chầm lấy anh.
Vậy là anh đã hiểu nguyên nhân vì sao cậu lại có mặt ở đây, anh ôm lấy thân người bé nhỏ đang run rẩy kia, vuốt tóc cậu nói
-Được rồi, đừng sợ, vào đây với hyung nào
Anh nói rồi dẫn cậu vào phòng, nhẹ nhàng ấn cậu ngồi xuống giường, anh nhìn sâu vào mắt cậu nói
-Em ngồi đấy chờ hyung nhé, được không?
-Vâng… - cậu gật nhẹ đầu nói
Nhận được câu trả lời, anh vội đứng dậy đi qua phòng cậu để lấy thêm gối mền, tiện tay anh cầm luôn con khỉ bông theo, khi trở qua anh đã thấy cậu ngồi bó gối co ro trong một góc giường
-Haenie hyung…
Vừa thấy anh cậu đã mừng rỡ reo lên, anh cũng vội đến bên cậu. Sau một hồi chỉnh lại cái giường ngủ, anh nhìn cậu cười nói
-Giờ thì ngủ được rồi, lại đây với hyung nào
Anh sau khi đã yên vị một bên giường nhìn cậu rồi đập tay vào chỗ trống bên cạnh nói.
Cậu rụt rè leo lên nằm cạnh anh. Anh đột nhiên ôm cậu vào lòng làm cho trái tim bé nhỏ của cậu đập một cách dữ dội, cậu đỏ mặt ngượng ngùng nép sát vào vòm ngực rộng ấm của anh, anh cũng ôm cậu chặt hơn, tay vuốt nhẹ lưng cậu
-Haenie… em… hyung có thể hát cho em nghe được không – cậu ngập ngừng hỏi
-Hyung hát sao? – anh thoáng ngạc nhiên – được rồi, nhưng… không hay cấm chê đó – anh nhìn cậu véo nhẹ vào chóp mũi xinh cười nói
-Vâng – cậu cười toe vội gật đầu
Anh lại ôm cậu vỗ về và bắt đầu hát, còn cậu thì im lặng thưởng thức, giọng hát của anh thật ấm, thật mượt mà, nó như có sức quyến rũ, cậu cứ thế chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Khi anh kết thúc bài hát cũng là lúc cậu đã ngủ say, anh mỉm cười nhìn cậu, gương mặt cậu lúc ngủ thật yên bình, cứ như thiên thần ấy. Đôi mắt khép hờ với hàng mi cong vút, cái mũi nhỏ nhắn cứ phập phồng từng hơi thở, hai má phúng phính cùng với cái đôi môi anh đào cứ chu chu ra trông đáng yêu hết sức.
Rồi đôi mắt của anh vô tình đập vào chiếc cổ thanh mảnh cùng với khuôn ngực trắng ngần không tì vết của cậu do cậu nằm nghiêng và cổ áo lại rộng nên đã tạo thành một tư thế rất chi là nhạy cảm. Thế là thân nhiệt của anh bắt đầu tăng lên vù vù, tim đập mạnh một cách mất kiểm soát, anh như dại đi trước con người đáng yêu kia, những suy nghĩ muốn chạm vào, muốn chiếm hữu bắt đầu xuất hiện trong đầu anh
Anh vội nhắm tịt mắt, lắt đầu, rồi bật dậy hất con khỉ đang ngủ như chết kia qua một bên mà chạy bay vào phòng tắm
………………… Bath room …………………
Hiện giờ có một con cá đang dùng cái tay lành lặn tát nước xối xả vào mặt mình để trấn áp cái suy nghĩ đen tối đang lởn vỡn trong đầu mình
Donghae’s POV
Mày điên rồi… tại sao lại có cái suy nghĩ điên rồ ấy chứ, tại sao lại muốn hôn em ấy cơ chứ… đó là em mày, là em mày đó… mày thật bệnh hoạn mà… không được… không được… mau tĩnh lại nào, không được nghĩ bậy bạ nữa…
End Donghae’s POV
****
-Ơ, Hyukie là em của oppa hồi nào thế, là em của KI mà – chu mỏ ngây ngô hỏi-Thì… Kangin là anh rễ của oppa, nên em của hyung ấy cũng là em của oppa biết chưa
-Hứ…oppa cứ cố chấp không chịu nhìn nhận sự thật – trề môi dài giọng nói
-Yah… nói thế là ý gì hả, hyung đây không có cố chấp nhé, mà em cũng mau đi ra đi, đồ nhiều chuyện – gao lên xua đuổi
-Xí… thấy ghét. Đã thế thì em bỏ mặc anh luôn, để xem chừng nào anh với con khỉ kia chừng nào mới đến được với nhau muwaaaaa *cười gian, chạy biến đi*
****
Thế là con cá cứ dùng cái tay lành lặn của mình vừa tát nước vừa đập đập vào mặt để trấn tĩnh mình. Đến khi nhiệt độ cơ thể đã hạ xuống và cái mặt sưng lên, anh mới mệt mỏi thất thểu bước ra khỏi phòng tắm.
Anh đứng tầm ngầm trước phòng tắm nhìn về phía cái giường nơi cậu đang ôm chặt con khỉ bông say ngủ, miệng còn nở một nụ cười. Chợt tấm chăn bị cậu đá văng sang một bên, thấy vậy anh vội bước tới, cuối xuống kéo chăn đắp lại cho cậu. Và một lần nữa cái hình ảnh mới nãy lại đập vào mắt anh, tim lại đạp nhanh, nhiệt độ lại tăng và mấy cái ý nghĩ kia lại xuất hiện…
Thế là tối hôm đó, có một con khỉ ngon giấc trong chăn ấm nệm êm, và một con cá nằm co ro trong cái chăn mỏng dưới sàn nhà muwaaaa…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét