Tiến Cung
Rạng sáng hôm sau, một chiếc xe ngựa đã dừng ở trước cửa, Long Ngự Thiên lại biến ảo diện mạo, một hàng ba người cùng xa phu xuất phát, ly khai trấn nhỏ mà Liễu Thanh đã ở sáu năm, hướng về phía phương hướng mới, ai cũng sẽ không nghĩ đến, này phiến đại lục sẽ vì phát sinh sau này mà biến hóa nghiêng trời lệch đất, lại không có bất luận kẻ nào có biện pháp thay đổi, cũng có rất nhiều người vì sự xuất hiện của Liễu Thanh mà biến đổi nhân sinh, từ đó về sau đi theo phía sau y.
Một đường chạy chỉ mất mười ngày thời gian đã đi tới Long Đằng đế đô Thiên Long thành. Trên đường Long Ngự Thiên hướng Liễu Thanh, hiện tại nên xưng là Long Nguyệt Thanh tinh tế giảng thuật lịch sử của Long gia, cùng với một thế hệ bi kịch và nguyên nhân khởi binh, Long Nguyệt Thanh tựa vào lòng ngực của Long Ngự Thiên lẳng lặng lắng nghe thanh âm có chút trầm thấp, không nghĩ tới phong cảnh sau lưng cất dấu như thế thảm thống, không khỏi nghĩ đến kiếp trước cha nương mình tự bạo mà chết khi đó trạng huống cơ hồ hồn phi phách tán nên càng có thể hiểu được bi thương của Long Ngự Thiên, tuy rằng này giảng thuật ở mặt ngoài nghe thực bình tĩnh, vẫn có thể cảm giác được trong thanh âm trầm thấp của hắn có chút nặng nề. Chính mình có sư phụ cứu trợ, phụ thân lại một mình một người lâm vào huyết tinh không thể giải thoát, y còn nhớ rõ khi hắn mới vừa tỉnh, song mâu của hắn như hàn băng, Long Nguyệt Thanh không tự chủ được địa vuốt ve song mâu của Long Ngự Thiên
“Phụ thân, về sau Thanh nhi hội cùng phụ thân” quá khứ tương đồng làm cho tâm càng gần nhau hơn “Phụ thân, ngươi xem bên ngoài, mỗi ngày mặt trời đều mọc rồi lại lặn, đông qua xuân đến, cỏ cây khô khốc trong thiên địa đều là biến thiên tuần hoàn như thế mới có thể sinh sôi không ngừng, kết thúc đồng thời cũng đại biểu cho tân sinh. Nhân loại cũng như thế, sinh, lão, bệnh, tử, đây là cuộc sống của người thường, người sau khi trở thành hồn phách hội trở về thiên địa, trong lúc đó trọng nhập luân hồi, lại bắt đầu một đoạn tân sinh, tử vong cũng không đại biểu kết thúc, mà là bắt đầu tân sinh. Thiên địa vì có biến thiên mà sinh sôi không ngừng, nhân loại cũng bởi vậy mới có thể sinh sản sinh lợi. Phụ thân hiểu chứ?”
Long Ngự Thiên nhìn thấy trước mắt tiểu nhân nhi khuôn mặt còn non nớt, lúc này lại toả ra thánh khiết quang mang, giống như không phải phàm nhân, trong ánh mắt mang theo thành thục cơ trí so với tuổi hoàn toàn không hợp, lời nói của y ở bên tai bồi hồi thật lâu. Hắn sau khi báo hoàn gia cừu vẫn đem chính mình vây trong quá khứ, hiện tại người nhà của hắn có thể đã có một tân sinh khác, khả hắn còn hãm trong quá khứ không thể đối mặt sự thật, trải qua nhiều như vậy năm có lẽ nên buông ra gánh nặng bắt lấy tân sinh .
“Thanh nhi, tuy rằng chưa từng nghe qua loại lý luận này, nhưng cẩn thận nghĩ đến rất có đạo lý, mặc dù nhất thời còn không thể buông ra, nhưng phụ thân đáp ứng Thanh nhi nhất định hội sẽ thật sự nghiêm túc suy ngẫm.”
Long Ngự Thiên nói xong lời này cảm giác trong lòng thoải mái rất nhiều, tựa hồ đấu khí cùng ma pháp được đề thăng. Long Ngự Thiên tự nhiên hiểu được hết thảy, nếu không mở ra khúc mắc khó giải, thực lực rất khó tăng lên, thậm chí càng dễ dàng tẩu hỏa nhập ma, nhẹ thì công lực mất hết, trọng (nặng) tắc nổ tan xác mà chết. Hai người ôm nhau cùng một chỗ, trong xe tràn ngập ấm áp người khác không thể dung nhập. Long Ngự Thiên vô cùng cảm tạ trời nhượng hắn gặp gỡ này dạ linh tinh thiện giải lòng người, để y trở thành nhi tử hắn.
Xa mã trực tiếp chạy đến đại môn hoàng cung, Long Ngự Thiên đã hồi phục diện mạo từ trên mã xa bước xuống, trong lòng ngực ôm Long Nguyệt Thanh, Ngải Địch đi theo phía sau.
“Khấu kiến bệ hạ.” Thị vệ gác cổng thấy rõ người tới cuống quít hành lễ, đội trưởng đội thị vệ đường nhiên cũng lại đây hành lễ, trong lòng buồn bực vì sao lại không thấy bệ hạ như thế nào xuất môn a, trong lòng ngực lại còn bế một tiểu hài tử.
Long Ngự Thiên vẻ mặt đã không còn giống như trước cùng Long Nguyệt Thanh hi ha cười, khôi phục lại bản sắc đế vương, lãnh đạm nói “Đứng dậy đi.” Ba người tiếp tục hướng bên trong mà đi, dọc theo đường đi thị vệ cung nữ đều nhìn đến hoàng đế bệ hạ bình thường lãnh khốc, quanh thân không có người dám tiến đến cư nhiên ôm một nam hài xinh đẹp hắc phát hắc mâu, thậm chí vừa đi vừa nói chuyện, cảm thấy bất khả tư nghị, tò mò nam hài có thân phận như thế nào lại nhượng bệ hạ như thế đối đãi, bệ hạ đối chính mình hoàng tử cũng luôn luôn không thân cận được như thế.
“Thanh nhi, vào hoàng cung nên xưng ta là phụ hoàng , biết không? Ngươi không có mẫu phi, liền cùng phụ hoàng trụ (ở) cùng nhau đi, qua vài ngày phụ hoàng tìm lão sư giáo ngươi một ít lễ tiết cùng thưởng thức trong cung, hảo?”
“Thanh nhi nghe phụ thân, nga, không, là phụ hoàng an bài.” Mỉm cười, đồng thời đánh giá này hoàng cung to lớn, Long Ngự Thiên vì hắn nhất nhất giảng giải tất cả phân bố của hoàng cung, tên và công năng các cung. Hoàng cung này được ma pháp bảo vệ nên không có lưu lại dấu vết của năm tháng, nhưng nhìn quy mô cũng có thể xác nhận đã trải qua vô số cố gắng của nhiều thế hệ mới tu kiến được, phù hợp với phong cách hảo võ của phiến đại lục này, thô khoáng, so với kiến trúc Hoa Hạ khuyết thiếu sự tinh xảo, rất nhiều nơi có thể tra xét được ngân tích (vết tích) ma pháp dao động, có thể xác nhận được ma pháp trận trên phiến đại lục này, còn có thể cảm nhận được một ít ám vệ, so với thị vệ tuần tra bên ngoài mạnh hơn không ít, vì sợ phát hiện đưa tới phiền toái nên y không dám tìm hiểu nhiều, quả thực là lực lượng bảo hộ trong hoàng cung a.
Ba người đi vào Long Hoa điện, có người hầu tiến lên hành lễ.
“Ngải Địch, ngươi cũng ở nơi này, phòng rất nhiều, có thể tự mình đi xem một chút” lại đối người hầu nói “Long Hành, nhận thức một chút, đây là của ta Lục hoàng tử Long Nguyệt Thanh lưu lạc bên ngoài, từ hôm nay trở đi cùng ta ở nơi này, vị này chính là Ngải Địch từ nhỏ chiếu cố Thanh nhi, ngươi mang Ngải Địch đi nhìn xem phòng, tìm người quét tước sạch sẽ.”
Long Hành là cô nhi được Long gia thu lưu, từ nhỏ hầu hạ Long Ngự Thiên, nghe được nam hài là hoàng tử hơi chút kinh ngạc một chút, hắn đối Long Ngự Thiên từ trước đến nay là tuyệt đối phục tòng, “Long Hành gặp qua Lục điện hạ.”
“Thanh nhi gặp qua Long Hành thúc thúc.” Thanh âm thanh thúy vang lên, cử chỉ lễ phép thực dễ dàng khiến người hảo cảm.
“Bệ hạ, dân phụ cáo lui trước để thu thập một chút.” Ngải Địch theo Long Hành rời đi.
Còn lại một lớn một nhỏ hai người cùng tẩy đi một đường phong trần, đổi hảo y phục, Long Ngự Thiên thay y bào tử sắc nạm vàng xứng với tử phát tử mâu (tóc tím mắt tím) có vẻ phá lệ cao quý, Long Nguyệt Thanh lại là một thân y phục đơn giản màu trắng, hòa cùng song mâu và mái tóc màu đen không chỗ nào thua kém. Long Ngự Thiên ôm Long Nguyệt Thanh đi dùng điểm tâm. Lúc này bên ngoài có thanh âm vang lên, người không thấy thanh âm đã đến.
“Ngự Thiên, ngươi rốt cục đã trở lại, ta còn nghe nói ngươi mang về một tiểu nam hài.” Theo thanh âm xuất hiện hai gã nam tử, nguyên lai là Lý Nguyên Triết cùng Ôn Tư Đặc, hai người nghe được trong cung đồn đãi nên rất tò mò, bọn họ cũng biết cá tính của vị hảo hữu này, bình thường người nào dám tới gần lãnh tràng của hắn. Lý Nguyên Triết vừa tiến đến liền thể hiện một bộ dáng tò mò nhìn từ trên xuống dưới, tả tả hữu hữu địa đánh giá hai người nhất là tiểu nam hài trong lòng Long Ngự Thiên, trong miệng còn tấm tắc khen ngợi “Tiểu tử thật khá a, hảo độc đáo hắc phát hắc mâu a, Ngự Thiên, ngươi từ đâu tìm ra được một bảo bối a?” Ôn Tư Đặc đứng thẳng một bên, đương nhiên trong mắt cũng che dấu không được nghi hoặc, Long Ngự Thiên một chút cũng không thèm nhìn Lý Nguyên Triết biểu diễn.
“Phụt, Nguyên Triết thúc thúc quả nhiên cùng phụ hoàng hình dung giống nhau như đúc, vị này hẳn là là Ôn Tư Đặc thúc thúc đi, chất nhi Long Nguyệt Thanh gặp qua hai vị thúc thúc.” Thật là người thú vị a, có bọn họ quan tâm phụ hoàng thật tốt, cười tủm tỉm địa uống nước quả trấp chờ xem kịch vui, Long Ngự Thiên đương nhiên xem ở trong mắt không đánh gãy hứng thú của y.
Một con hồ ly đột nhiên biến thành ngư nhảy dựng lên, ngón tay run rẩy chỉ vào Long Nguyệt Thanh “Ngươi nói cái gì? Phụ hoàng? Ngươi…, ngươi…, oa, Long Ngự Thiên, hắn là nhi tử của ngươi? Ngươi từ chỗ nào lại thoát ra một nhi tử a?” Ôn Tư Đặc cũng dị thường kinh ngạc, hoàng tử? Chưa từng nghe qua có một người như vậy.
Long Ngự Thiên cũng nhịn không được nở nụ cười “Ha ha, tốt lắm, Thanh nhi, không cần đùa vời Nguyên Triết thúc thúc của ngươi, nếu không giải thích một chút sẽ có nhiều người tức giận a.” Xoay người đối mặt với hai vị hảo hữu “Chính thức giới thiệu một chút, của ta Lục hoàng tử Long Nguyệt Thanh, năm nay sáu tuổi, mẫu thân là Táp Lạp từng là thị nữ bên cạnh Khảm Bối Lạp. Năm đó một lần say rượu loạn tính, sau đó cho người tra hỏi thế nhưng người khi đó đã mất tung không thấy, không nghĩ tới lần này ở ma thú rừng rậm gặp được, còn cứu ta này phụ thân, nếu không ta bây giờ chỉ có thể nằm ở trên giường.”
“A, Ngự Thiên ngươi cười !” Lại là cả kinh hỏi.
“Đúng vậy, mấy năm nay vất vả cho các ngươi.” Trên mặt tươi cười đã lui, nhưng vẫn có thể thấy được ý cười trong mắt, không hề còn là một mảnh lạnh như băng, những người này đều là hảo hữu nên hắn cũng không cần nói thêm cái gì.
“Trách không được ngươi thời gian trước cho người đi điều tra chuyện tình của Tát Lạp.” Ôn Tư Đặc là người phụ trách ảnh vệ cho nên biết hành động của hắn, nhớ tới mười ngày trước thu được tin tức ảnh vệ đưa đến.
“Đúng vậy, các ngươi cũng biết cái bớt của Long gia, sau khi phát hiện chính là nghĩ muốn tái xác nhận một chút.” Thản nhiên nói.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét