Trong thế giới rộng lớn này
Chúng ta gặp nhau và yêu nhau...
Đó... chính là định mệnh
Và khi... chúng ta chia tay nhau
Đó... cũng là định mệnh
Định mệnh của anh và em...



Ta đã trở lại *tung hoa* *đốt pháo* *lắc mông* ka ka ka ^0^

Thứ Tư, 18 tháng 7, 2012

Tiêu Diêu Thiên Địa Du - Chương 10




Phụ Tử Tương Nhận

Mặc dù thương tích trên người đã hảo, nhưng thời gian hồi cung còn sớm, Long Ngự Thiên ngay cả thủ hạ cũng chưa liên lạc, liền lưu tại tiểu viện này. Hắn trong khoảng thời gian này theo Ngải Địch nơi đó hiểu biết một chút thân thế Liễu Thanh, trong lòng tâm đau nói không nên lời, từ nhỏ đã không có nương đau (thương yêu) y, lại càng không biết phụ thân là ai. So với mình, còn có cuộc sống mười lắm năm hạnh phúc, cảm giác chính mình khi đối mặt y cũng có chút buông lỏng.


Nhưng tiểu tử kia từ lúc còn nhỏ đã thông minh và nhu thuận như thế, càng làm cho người thương yêu, khó trách Ngải Địch đối y so với thân tôn tử còn thân hơn, nghe được y ở nơi này còn có thân thích, làm cho hắn có cổ xúc động đi giết bọn họ, bất quá nhìn đến song mâu linh động trong suốt của y, lại cảm thấy được may mắn khi y không ở nơi đó.


“Tiểu tử, đi, chúng ta đi ma thú rừng rậm dạo chơi, mang thúc thúc tới kiến thức kiến thức này cây cỏ thần kỳ.” Long Ngự Thiên nghĩ muốn bồi tiểu tử kia nhiều chút, đề nghị nói. Giờ phút này hắn thần thanh khí sảng, y bào đơn giản, càng tôn lên vẻ phong thần tuấn lãng, cùng ở trong cung hoàn toàn hai bộ dáng khác nhau.


“Tốt, Thiên Vũ thúc thúc, chúng ta thi xem ai tới trước, người đến sau sẽ bị phạt, khanh khách. . . . . .” Nói xong Liễu Thanh liền dẫn đầu chạy đi ra ngoài.


“Ha hả, tiểu gia hỏa dám chơi xấu a, xem ta đuổi kịp có đánh mông người hay không.” Long Ngự Thiên trong mắt lộ ra ý cười khó có được, liền đuổi theo tiểu tử kia.


Nghe được xa xa truyền đến tiếng cười khanh khách, Ngải Địch vì Liễu Thanh cao hứng, đứa nhỏ này từ nhỏ bên người cũng chỉ có mình, hẳn là thực cô đơn đi. Xem mấy ngày nay vui vẻ rất nhiều, tiếng cười cũng nhiều, nhìn ra được vị kia Thiên Vũ tiên sinh cũng là thiệt tình thích tiểu Thanh nhi.


Long Ngự Thiên nhìn thấy thân ảnh phía trước, giật mình vì thực lực của tiểu tử kia, tốc độ thế nhưng không thua chính mình, ha hả, xem ra không thể coi thường y a, hơn nữa bộ pháp của y phi thường tinh diệu, dáng người nho nhỏ tinh tế có vẻ vô cùng phiêu dật, hắc phát cập thắt lưng ở trong gió phiêu bay , dưới ánh mặt trời vô cùng động lòng người.


Rất nhanh đến rừng rậm, Long Ngự Thiên xem đúng thời cơ gia tăng tốc độ đi trước một bước, chế trụ tinh linh theo gió mà phiêu, một phen ôm vào trong ngực, “Ha hả, thua đi, xem ta đánh mông ngưoi a.” Nói xong nhẹ nhàng phát vài cái.


Liễu Thanh rõ ràng nằm ì ở trên người hắn không chịu xuống, “Thúc thúc mới xấu, ta mới sáu tuổi a.” Được người này ôm thật thoải mái, cảm giác thực ấm áp.


“Đúng a, là tiểu Thanh nhi của chúng ta quá lợi hại , thúc thúc cam bái hạ phong.” Cỡ này thân pháp hắn cũng chỉ có thể cam bái hạ phong.


Hai người vừa đi vừa nói cười, thấy ma thú xuất hiện đều không phí tay đấm, lấy linh thức của Liễu Thanh cũng sẽ không gặp phải đàn ma thú. Liễu Thanh một bên chỉ điểm một ít thảo dược giảng giải cấp Long Ngự Thiên nghe, như thế nào phân biệt, lại có công hiệu như thế nào, cùng cách phối hợp sử dụng của dược liệu, cần nhiều ít tỉ lệ điều phối, Long Ngự nghe đến say sưa, mở rộng nhãn giới, cũng thuận tay hái một ít dược liệu bình thường hội có thế sử dụng được.


Giữa trưa, Liễu Thanh mang Long Ngự Thiên đi vào u cốc mà mình thường xuyên tới.


“Thúc thúc, nơi này xinh đẹp đi, ngươi là người đầu tiên ta đưa nơi này tới nga.” Liễu Thanh nhịn không được giới thiệu nói


Long Ngự Thiên gật gật đầu, cảnh sắc rất đẹp, hơn nữa chỗ này thật hẻo lánh, không ai dẫn đường thật đúng là không dễ dàng tìm được. Cây cối cao lớn ở bốn phía đem u cốc vây ở trong đó, cây cối xanh um tươi tốt, cùng nước suối ánh thành một cái đầm bích tuyền, ngư bạc (cá bạc) trong nước tự do du động, những đóa hoa không biết tên bên cạnh thác nước cũng nở rộ, đem sơn ốc nho nhỏ thành một chỗ nhân gian thắng địa.


“Đúng là rất đẹp, tiểu Thanh nhi thật là có bản lĩnh.” Long Ngự Thiên tán thưởng, cảnh sắc tuy đẹp, nhưng bé trước mắt càng xuất sắc, càng có thể hấp dẫn ánh mắt hắn.


“Thúc thúc, ta xuống nước tróc ngư nướng cho ngươi ăn, ngư nơi này hương vị rất khá a , ta mỗi lần đến cũng không buông tha, hì hì.” Nhìn đến ngư trong nước nhịn không được hấp dẫn.


“Tốt, thúc thúc ở bên cạnh xem, chờ thưởng thức tay nghề của tiểu Thanh nhi.” Long Ngự Thiên ngồi ở bên suối, nước suối thực trong suốt, thực mát mẻ. Nhìn thấy thân hình trong nước du động, khi thì lặn xuống, khi thì lại giống như ngư nhi nhảy ra khỏi mặt nước, mái tóc súy động bị những bọt nước bám ở thái dương lấp lánh phát quang.


Du chơi một hồi lâu Liễu Thanh mới bò lên bờ, ngư bắt được đều bị Long Ngự Thiên rửa sạch sẽ, chờ đem đi nướng. Long Ngự Thiên lấy ra vải bố giúp hắn lâu thân thể, khi giúp y lâu tóc ở phía sau đột nhiên phát hiện vai phải phía dưới có một cái bớt hình nguyện nha đặc thù, sửng sốt, ngọc thủ run rẩy một chút, trong mắt hiện lên khiếp sợ, nghi hoặc, khó hiểu, còn có vui sướng không hiểu, ngắn ngủn một cái chớp mắt, đủ loại suy nghĩ dưới đáy lòng thoáng hiện.


Nháy mắt khôi phục lại bình thường, bất động thanh sắc hỏi han, “Tiểu Thanh nhi, mẫu thân ngươi tên gọi là gì, trước kia làm gì?”


Liễu Thanh ở phía trước căn bản không chú ý sự khác thường ở phía sau, thuận miệng hồi đáp, “Nghe bà bà nói tên là Tát Lạp, dường như trước kia làm người hầu trong hoàng cung, là thị nữ bên người một Hoàng phi.”


“Vậy ngươi có muốn biết phụ thân ngươi là ai không? Có muốn nhận thức hắn không?” Trong mắt xuất hiện chờ mong.


“Mẫu thân lúc trước một chút tin tức cũng chưa lưu lại, có lẽ sau khi lớn lên sẽ tới đế đô nhìn xem, hết thảy tùy duyên, hữu duyên thì sẽ cùng nhận thức, dù sao hiện tại cùng bà bà sống tốt lắm a.” Liễu Thanh không khỏi nói ra ý tưởng của mình, vừa nói vừa mặc mặc vào y phục.


Long Ngự Thiên kìm lòng không được ôm lấy thân thể gầy nhỏ phía trước, trong lòng có rất nhiều nghi hoặc muốn chứng thật, hy vọng hết thảy có thể như hắn sở liệu.


Cảm thấy quay cuồng nhưng trên mặt vẫn bất động thanh sắc, nhìn thấy bé đang đốt lửa nướng ngư, chuyển động đều đều những con cá đang nóng dần trên cành cây, da cá rất nhanh nổi lên màu kim hoàng sắc, theo các loại đồ gia vị đều đều vẽ loạn, rất nhanh hương khí bốn phía bốc lên, kích thích cảm giác thèm ăn. Long Ngự Thiên tạm thời dứt bỏ suy nghĩ, chịu không được hương khí hấp dẫn, khẩn cấp cầm lên thưởng thức.


“Ân, ăn ngon thật, so với Ngải Địch bà bà của ngươi làm còn có hương vị hơn a.”


“Hì hì, kia đương nhiên , bà bà là từ ta chỉ cho a.” Liễu Thanh khẳng (cắn) cá nướng ngửa đầu nói.


“Ta xem ta chắc phải đem ngươi trở về làm chuyên trách trù sư cho ta mới hảo a.”


“Lo lắng lo lắng a, nhìn ngươi có thể cho ta thù lao như thế nào a.”


“Tiểu bại hoại.”


-------------------------------------------------------------------------------


Ban đêm, Long Ngự Thiên mấy ngày nay lần đầu tiên triệu đến ảnh vệ, trong phòng xuất hiện một người toàn thân bao phủ trong hắc y “Ảnh nhất, giúp ta đi thăm dò một chút, tra xem thị nữ Tát Lạp bên người Khảm Bối Lạp hoàng phi ở sáu năm trước, tra xem vì sao nàng lại đột ngột trở về nông gia của ca ca mình, không tiếc đại giới điều phải tra rõ ràng.”


“Dạ, chủ nhân.” Thân ảnh lập tức biến mất.


Long Ngự Thiên nằm ở trên giường, trong lòng không cách nào bình tĩnh trở lại, càng nhiều chính là vui sướng, vui vẻ, cái bớt trên lưng tiểu tử kia cùng vết bớt trên người đệ tử Long gia bọn họ giống nhau như đúc, tiểu gia hỏa kia rất có thể là nhi tử của hắn, hắn có thể nào không cao hứng. Hắn vội vàng chờ đợi kết quả điều tra của ảnh nhất.


Nhớ rõ hơn sáu năm trước từng vì tâm tình phiền táo mà say rượu, nửa tỉnh nửa say trong lúc đó đụng phải một cái thị nữ, kia thị nữ dường như là một cái thị nữ hay thẹn thùng bên người của Khảm Bối Lạp, khả chờ khi hắn có thời gian rãnh rỗi để xác định thì người đã biến mất không thấy, lúc ấy cũng không để ý nhiều lắm nên không có hỏi rõ, hiện tại xem ra thực có thể là cấp chính mình sinh nhi tử a.


Rất nhanh, đêm hôm sau, ảnh nhất hiện ra “Chủ nhân, trong nông gia kia người ta đã thừa nhận, lúc trước muội muội Tát Lạp là người hầu bên cạnh Khảm Bối Lạp hoàng phi khi ở trong cung, hơn nữa sau khi ly khai hoàng cung quay về nơi này lại đang hoài thai, nơi này có một phần tư liệu theo ảnh bộ điều tra được, kết hợp tình huống nơi này suy tính được thời gian cụ thể.”


Ảnh nhất dâng lên một mảnh da ma thú, mặt trên viết rõ thị nữ Tát Lạp khi nào ly khai hoàng cung, khi nào hạ sinh cùng với những sinh hoạt trong cung. Long Ngự Thiên phất phất tay làm cho ảnh nhất lui ra, thật sâu phun ra một hơi, là nhi tử của hắn, Thanh nhi thật là bảo bối của hắn, ánh mắt lóe ra kích động. Về phần lúc trước khi Tát Lạp hoài thai nhi tử của hắn vì cái gì hội ly khai hoàng cung, chỉ có thể chờ trở về điều tra sau.


Nghĩ nghĩ không khỏi cười rộ lên, gần nhất có tiểu tử kia làm bạn biến hóa thật đúng là đại, từ khi mười lăm tuổi tới nay cũng rất ít nở nụ cười, một mình ở trong phòng thấp âm nói: “Hết thảy tùy duyên, hữu duyên thì sẽ cùng nhận thức.” Ha hả, Thanh nhi, chúng ta thật đúng là có duyên phận, đầu tiên là ngươi đã cứu ta, chúng ta ở chung lại như vậy khoái hoạt, ngươi khẳng định hội nhận thức ta đi, ta về sau nhất định hội làm hảo phụ thân, hảo hảo thương ngươi a.


Trời đã sáng. Long Ngự Thiên một đêm chưa ngủ trấn định tâm tình, thận trọng kêu Ngải Địch cùng Liễu Thanh nói có việc cần báo, Liễu Thanh nhìn hắn vẻ mặt nghiêm túc rất là kỳ quái, “Thúc thúc, phát sinh chuyện gì ? Hay là thúc thúc phải ly khai ?” Nghĩ đến thúc thúc chung quy phải ly khai trong lòng lại có chút khổ sở.


Long Ngự Thiên nhìn chằm chằm ánh mắt như bầu trời đêm của Liễu Thanh hỏi “Thanh nhi, ngươi có biết phía sau lưng ngươi có cái bớt hình nguyệt nha không?”


“Ân, biết, trước đây bà bà có nói cho ta biết , thúc thúc là ngày hôm qua thấy được đi, thúc thúc nhận được? Chẳng lẽ là có quan hệ đến thân thế của ta?” Liễu Thanh cũng trở nên hiếu kỳ, thúc thúc có thể giúp y cởi bỏ thân thế mê võng hay sao?


“Ha hả, Thanh nhi thật sự là thông minh.” Nói xong giải khai y phục của mình, vai trái phía trên cũng có một cái bớt hình nguyệt nha, khẩn trương nhìn chăm chú vào biểu tình của Liễu Thanh.


“Chẳng lẽ. . . . . . ?” Liễu Thanh phi thường kinh ngạc, tiến tới gần, ngày đó khi giúp hắn chà lau thân thể có phát hiện cái bớt này, khả y không đem bớt này cùng cái bớt trên người mình liên hệ tới.


“Không sai, cùng cái bớt trên người ngươi giống nhau như đúc, Thanh nhi, ta không hy vọng làm ngươi hoảng sợ, ta muốn nói cho ngươi biết ta chính là thân sinh phụ thân của ngươi. Hôm trước sau khi ta thấy cái bớt trên người của ngươi, liền vội vàng phái người đi điều tra, nên đã biết được nhất thanh nhị sở, ta ban đầu cũng không biết sự tồn tại của ngươi, để cho ngươi chịu khổ , Thanh nhi, có thể tha thứ cho phụ thân không? Còn có, ta cũng không giấu diếm nữa, Thiên Vũ là tên giả ta dùng ở bên ngoài, tên thật của ta là Long Ngự Thiên.” Một cỗ uy thế thuộc loại đế vương từ trên người hắn phát ra, lần này quả thực như đang tạc đạn vào hai người bọn họ


“Soạt” một tiếng, ngay cả Ngải Địch đều ngồi không vững, trực tiếp ngã xuống đất.


“Thiên a!” Liễu Thanh trát trát đôi mắt to, tuy rằng không nghĩ tới là kết quả này, nhưng là không có giống bà bà như vậy khiếp sợ. Phụ thân? Không nghĩ tới chính y cứu phụ thân của mình, nếu hắn đều điều tra rõ ràng , kia khẳng định không có giả, mẫu thân quả thật là từ trong hoàng cung ly khai, mấy ngày nay ở chung thực khoái hoạt, từ thúc thúc biến thành phụ thân quan hệ không phải thân thiết hơn? Đế vương sao? Cũng không phải là khó chấp nhận, nơi này chung quy chính là thế giới phàm nhân, đối phàm nhân mà nói đế vương là cao cao tại thượng, với y mà nói cũng rất nhanh có thể chấp nhận, huống chi bình thường liền cảm thấy được thân phận của hắn khẳng định bất phàm.


Đứng tại chỗ chớp chớp hàng mi dài, cân nhắc qua đi, làm ra quyết định, đi đến bên người Long Ngự Thiên dựa sát vào hắn, ngọt ngào kêu một tiếng, “Phụ thân, tuy rằng hiện tại ta khó có thể tiếp nhận, bất quá ta thật cao hứng ngươi là phụ thân của ta. Trước kia nghe được chuyện tích của phụ thân ta còn nghĩ lớn lên nếu có cơ hội sẽ đi kết bạn một phen a.”


Long Ngự Thiên “Ai” một tiếng ôm chặt lấy nhi tử mới vừa nhận thức kích động không thôi, không hổ là con của hắn, như vậy ba động liền không sợ hãi tiếp nhận thân phận của mình.


Liễu Thanh từng nghĩ qua phụ thân mình là ai, có lẽ cùng trong cung có quan hệ, duy độc không hướng trên người đế vương nghĩ tới, bất quá trong khoảng thời gian này cùng hắn ở chung thật sự khoái hoạt, lúc trước y là theo trực giác chính mình mà cứu hắn, không nghĩ tới cứu trở về phụ thân kiếp này, hơn nữa mấy ngày nay đó có thể thấy được hắn đối chính mình sủng ái, chính mình cũng thực thích được hắn ôm ấp a.


Ngải Địch còn bị vây trong khiếp sợ, thật lâu không thể bình phục lại. Bà là bình dân, từ nhỏ liền sinh hoạt tại nơi này, không có trải qua kinh lịch như Liễu Thanh, càng không nghĩ tới này nam nhân lại có thân phận như vậy, tiểu Thanh nhi thân thế như vậy bất phàm a.


Một thanh âm mềm mại làm cho bà từ trong khiếp sợ tỉnh lại, “Bà bà, hì hì, mau đứng lên, trên mặt đất thực bẩn a.” Ngải Địch cuống quít đứng lên hành lễ “Dân phụ tham kiến bệ hạ.”


“Hảo, Ngải Địch, không cần như vậy câu thúc, ta tạ ơn ngươi còn không kịp a, không có ngươi đem Thanh nhi dưỡng lớn như vậy, chúng ta phụ tử cũng không cơ hội cùng nhận thức.” Hắn chính là theo Ngải Địch nơi đó biết, Mẫu thân Tát Lạp của Thanh nhi sau khi sinh hạ y nhìn cũng chưa liếc mắt một cái liền tắt thở, may mắn có Ngải Địch thiện lương chất phác thu lưu xem như thân tôn tử mà dưỡng nuôi, nếu không… nhìn thấy Thanh nhi trong lòng ngực cười hì hì, hắn nghĩ tới mà sợ, càng thêm đau lòng, cánh tay bất giác dùng lực lâu đắc càng mạnh (ôm thật mạnh a).


“Thanh nhi, cùng phụ thân hồi cung đi, phụ thân hội hảo hảo thương yêu ngươi. Đúng rồi, ngươi hẳn là phải theo phụ thân họ Long đi, hiện tại chính là Long Đằng đế quốc Lục hoàng tử.”


“Nga, kia có thể hay không còn dùng chữ ‘ Thanh ’ a?” Liễu Thanh chờ mong nhìn phụ thân, nếu sống lại nên dứt bỏ quá khứ, ngay cả tên, mới có thể dung nhập tân sinh, nhưng y vẫn là không nghĩ buông tha chữ ‘ Thanh ’ này, đó là tên do cha nương đặt cho y, mặc kệ thế nào, bọn họ đều là cha nương của mình .


“Tốt, ta cũng thích gọi ngươi Thanh nhi, tin tưởng Ngải Địch cũng là, vậy ngươi tên đầy đủ của ngươi chính là Long Nguyệt Thanh.” Long Ngự Thiên không có gì do dự, một ngụm đáp ứng, chỉ cần Thanh nhi nhận thức hắn là phụ thân, hắn nguyện ý đáp ứng bất cứ điều kiện gì.


“Ân, cám ơn phụ thân.”


“Ngải Địch, theo chúng ta cùng quay về hoàng cung đi, này vài năm vẫn đều là ngươi ở chiếu cố Thanh nhi, Thanh nhi cũng vẫn xem ngươi là bà bà của mình, khẳng định luyến tiếc ngươi, hơn nữa ngươi cũng một mình một người, theo chúng ta làm bạn đi.”


Ngải Địch nhìn nhìn ánh mắt chờ mong của tiểu Thanh nhi, bà cũng không muốn ly khai tiểu gia hỏa này “Được rồi, ta liền tiếp tục ở lại bên người tiểu tử kia a.”


“Cám ơn bà bà.” Liễu Thanh thực vui vẻ, đối với phụ thân mình cứu về lúc đầu còn có một loại cảm giác không hiểu, hiện tại nghĩ đến chắc là do quan hệ huyết thống đi, lại càng không muốn ly khai khỏi bà bà, hiện giờ đã vẹn toàn đôi bên.


“Chúng ta ngày mai xuất phát, hôm nay hảo hảo thu thập một chút, những gì cần mang thì mang theo, không cần lo lắng không có chỗ để.” Long Ngự Thiên thỏa mãn ôm bé trong lòng ngực, tâm tình chưa từng như thế vui sướng.


Mọi người phân công nhau chuẩn bị, Liễu Thanh lại lôi kéo Long Ngự Thiên chạy tới ma thú rừng rậm, góp nhặt nhiều một chút tài liệu, về sau sẽ không có cơ hội để thường chạy đến đây a. 



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét