Trong thế giới rộng lớn này
Chúng ta gặp nhau và yêu nhau...
Đó... chính là định mệnh
Và khi... chúng ta chia tay nhau
Đó... cũng là định mệnh
Định mệnh của anh và em...



Ta đã trở lại *tung hoa* *đốt pháo* *lắc mông* ka ka ka ^0^

Thứ Bảy, 22 tháng 9, 2012

Khổ Đinh Trà - Chương 1(1)



“Mẹ nó, lão nhân gia, ngươi nghĩ muốn bức tử ta có phải không? Hừ, chờ đó cho ta, nhìn xem là ta chết trước hay là ngươi chết trước...” thiếu niên tóc tai bù xù hung dữ đá một cước lên tường, cầm điếu thuốc hung hăng ném trên mặt đất.


Tiền mặt trong túi áo chỉ đủ hắn mù mịt đi tới nơi thành phố H lạ lẫm này, còn lại đủ ăn được vài ngày cơm, liền đều tiêu hết . Mà tiền trong thẻ toàn bộ bị khóa lại, hai ngày đi tìm công việc, không có nơi nào dám dùng hắn, cái này hắn hiểu được, dám chắc lão nhân gia khẳng định cản trở, cho dù không làm ngạnh, hắn còn trẻ như vậy, cũng rất khó tìm đến những công việc đứng đắn.



Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ thật sự là trời muốn diệt ta sao? Chẳng lẽ ta liền đấu không lại cái kia lão bất tử ?


Giang Duệ ngẩng đầu nhìn trời, hiện tại tiền để mua một gói thuốc lá hắn cũng không có, hết lần này tới lần khác những công việc lao động đơn giản ở công trường hoặc là việc khổ cực hắn lại khinh thường đi làm. Kể từ đó, đừng nói hút thuốc , liền ba bữa cơm đều là vấn đề.


“Này, anh bạn, cho anh em mượn vài đồng tiêu đỡ a.” đại khái là thấy Giang Duệ trên người mặc quần áo hàng hiệu, hai ba cái tên côn đồ liền ngăn cản hắn, tuy nhiên quần áo kia đã bẩn đến nhìn không ra màu sắc , bất quá mặt trên vẫn có nhãn hiệu rõ ràng. Mấy tên côn đồ chân thành hy vọng mình có thể có một vận may ngoài ý muốn.


Giang Duệ ngẩng đầu, trên gương mặt tuổi trẻ anh tuấn hiện lên vẻ ngoan lệ không hợp với tuổi, ánh mắt sắc bén giống như đại lang trên thảo nguyên làm cho mấy tên côn đồ không tự chủ được mà co rụt lại thân thể, đồng thời ý thức được chính mình chọc nhầm người


Nhưng mà còn không đợi họ bỏ chạy, Giang Duệ liền một cước đá tới, mang theo tiếng gió mơ hồ, đúng là nửa phần đường sống đều không có lưu.


Bọn côn đồ vội vàng nghênh địch, một bên trong nội tâm hoảng sợ, nghĩ thầm tiểu tử này thậm chí ngay cả lời nói cũng không nói một câu liền ra tay, cũng quá tàn nhẫn đi. Nghĩ tới đây, có hai tên lưu manh, liền rút dao ra.


Giang Duệ tam quyền lưỡng cước đã đem bọn côn đồ đánh nằm trên đất, hắn cầm lấy con dao khinh thường nhìn thoáng qua, lập tức hèn mọn cười, đem con dao ném vào trong cống nước.


“Đại ca... đại ca tha mạng, bọn em hôm nay có mắt như mù, đắc tội đại ca, làm cho... tha mạng a...” mấy tên côn đồ chứng kiến Giang Duệ từ trong giầy rút ra một tiểu đao Thụy Sỹ, hàn quang lòe lòe, lập tức sợ tới mức mặt như màu đất, không ngừng dập đầu cầu xin tha thứ, chính giữa có người đều sợ tới mức tiểu trong quần.


Giang Duệ nghe thấy được vị nước tiểu, chán ghét chau mày, sau đó một cước đem tên côn đồ trước mặt đá cái té ngã, nghênh ngang rời đi.


Đánh một trận, tâm tình không vui hơi chút chuyển biến tốt đẹp, chỉ tiếc có vài tên lưu manh không đủ đánh, không làm mình tận hứng. Giang Duệ trong tay nhàm chán tung tiểu đao lúc lên lúc xuống, từ lúc rời nhà, hắn liền mang theo nó, là lễ vật gia gia cho hắn vào sinh nhật mười tuổi của hắn, toàn bộ thế giới cũng chỉ có một cái duy nhất, bởi vậy cho dù hắn như thế chán nản, cũng không nỡ đem nó bán đi.


Vòng vo mấy cái ngã tư, sắc trời dần dần sáng, bất tri bất giác, Giang Duệ lại trên đường du đãng hết một đêm, mà bây giờ chỗ hắn đang đứng là một cái hẻm nhỏ, hắn căn bản cũng không biết là nơi nào.


“Không gì hơn được việc mất đi thanh xuân, không gì hơn được thời khắc bị người khác làm thịt…” phía trước đột nhiên truyền đến một hồi tiếng ca (bài ca kiểu gì thế a =.=), thanh âm không phải rất lớn, làn điệu cũng rất du dương, mang theo hương vị thê lương bất đắc dĩ.


Giang Duệ nhíu mày, hắn hiện tại tâm tình không tốt, cái tên hỗn đản còn dám hát loại bài hát này, muốn tìm cái chết sao?


Đằng đằng sát khí từ nơi vừa đứng đi theo tiếng hát, thấy một thanh niên dáng người thon dài, xem tuổi chỉ có hai mươi hay hai ba tuổi gì đó, mặc một cái áo màu trắng cùng quần jean, trên chân là một đôi giày thể thao, cầm trong tay một quyển vở hơi mỏng, không biết dùng làm gì, tiếng ca bắt đầu từ trong miệng thanh niên phát ra.


Ánh mắt Giang Duệ nhìn một lần trên người thanh niên, ánh mắt dừng lại nơi chiếc quần jean của thanh niên, túi quần có gì đó lồi ra, nếu như hắn không có đoán sai, hẳn là tiền đi.


Nhớ tới mấy tên côn đồ muốn cướp của hắn, trong đầu một đạo linh quang hiện lên. Giang Duệ khóe miệng vung một vòng tiếu dung, nhanh chóng đi đến, một bên cầm chắc tiểu đao, hướng thanh niên tà ác cười nói “Anh bạn, có thể cho mượn vài đồng tiêu không?”


Nhạc Dao kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn xem thiếu niên trước mặt vốn không quen biết nhưng lại có vẻ mặt hung ác, lập tức ý thức được đối phương có ý đồ, sắc mặt của y trong nháy mắt trở nên trắng bệch, thân thể cũng có chút phát run.


“Ta... ta không có tiền, thật sự...” Nhạc Dao vừa nói, ngón tay lại không tự chủ được chạm vào đống tiền trong túi quần jean đâu.


Động tác của y hơi kém làm cho Giang Duệ cười ra tiếng, ngu ngốc như vậy, chắc là nghĩ mình bị cướp tiền trong hẻm nhỏ đi, chẳng lẽ y không biết rằng ăn cướp chỉ ban đêm mới có thể xuất hiện sao?


“Bớt nói nhảm, không có tiền ta liền cho ngươi một đao đi gặp diêm vương (ta chém gió).” Giang Duệ hung ác kéo cánh tay gầy yếu của Nhạc Dao, đem y bức đến bên tường, tiểu đao nhắm ngay cổ của y. Mấy ngày nay trà trộn đầu đường, thỉnh thoảng có thể nghe được vài tên côn đồ đui mù nói lời đe dọa rất đúng khẩu vị của hắn, cho nên tại lúc này nhịn không được dùng tới .


“Ta… ta thật sự...” Nhạc Dao còn muốn ngoan cố chống lại, Giang Duệ sớm đã không nhịn được, thò tay vào túi quần y, móc ra sấp tiền hơi mỏng, quơ quơ trước mặt Nhạc Dao.


Nhạc Dao môi giật giật, lại nói không ra lời, trong ánh mắt của y chứa đầy nước mắt, lộ ra gương mặt thanh tú, dưới ánh mặt trời nhu hòa của buổi sớm mai, vô cùng lấp lánh, có chút hương vị động lòng người.


Giang Duệ đã cảm thấy nơi hạ thể tựa hồ hơi cương lên (=.=||), hắn kinh ngạc cẩn thận nhìn nhìn Nhạc Dao, chợt phát hiện người nam nhân này lớn lên thật đúng là không sai, tư thái cũng rất hảo, làn da vừa trắng vừa mềm, tuy nhiên thoạt nhìn lớn hơn mình vài tuổi, nhưng hương vị hẳn là rất ngon miệng.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét