Trong thế giới rộng lớn này
Chúng ta gặp nhau và yêu nhau...
Đó... chính là định mệnh
Và khi... chúng ta chia tay nhau
Đó... cũng là định mệnh
Định mệnh của anh và em...



Ta đã trở lại *tung hoa* *đốt pháo* *lắc mông* ka ka ka ^0^

Thứ Tư, 19 tháng 9, 2012

Tiêu Diêu Thiên Địa Du - Chương 18(2)



 Thu Người Hầu (2) 

Đoàn người Long Ngự Thiên bị chuyện của Khoa Đặc quấy rối nên mất đi hứng thú dạo phố, đều quay trở về. Long Nguyệt Thanh bốn người trở lại trong cung, ảnh bộ đã đưa lên một phần tư liệu về Khoa Đặc cùng với mẫu thân hắn. Long Nguyệt Thanh nhìn tư liệu trong tay, trong lòng phi thường phẫn nộ.


Mẫu thân Khoa Đặc vốn là thị nữ trong Đế Mỗ gia tộc, bởi vì mỹ mạo nên bị tả tướng Ngải Khẳng nhìn trúng, không để ý nàng có nguyện hay không liền mạnh mẽ kéo vào trong phòng, từ đó cuộc sống trở nên thê thảm, bị Ngải Khẳng lăng nhục đồng thời lại bị chủ mẫu Đế Mỗ gia tức mẫu thân của Ni Lạp lén hành hạ, Ngải Khẳng cũng là mở một con mắt nhắm một con mắt, chỉ là nhất thời tham luyến sắc đẹp, không tất yếu vì một tiểu thị nữ khiến cho phu nhân không thoải mái. Tại tình huống như vậy sinh hạ Khoa Đặc, vốn Ngải Khẳng nhìn thấy nhi tử cũng hơi có chút quan tâm, ai ngờ sau khi kiểm tra mới biết được là ma khí phế nhân, vốn Ngải Khẳng đã chán ghét mẫu thân Khoa Đặc nên liền thẳng tay vứt bỏ hai mẫu tử, mặc cho mẫu tử hai người ở trong tiểu viện tự sinh tự diệt. Ma khí phế nhân trở thành đối tượng cho cả Đế Mỗ gia tộc cười nhạo khi dễ, bao gồm cả hạ nhân. Chủ mẫu Đế Mỗ gia cùng nhi tử Ni Lạp lại thường xuyên đến gây phiền toái, tra tấn mẫu tử hai người, cuối cùng đem hai người đuổi khỏi Đế Mỗ gia. Cực khổ không có chấm dứt, Ni Lạp thường xuyên mang theo một đám người tìm tới trước môn tìm vui, chính là khi ấy nổi lên sắc tâm, bị mẫu thân Khoa Đặc phát giác liều chết bảo hộ nhi tử tự chịu đau khổ, nhượng Khoa Đặc đào tẩu, thoát được càng xa càng tốt.


Long Nguyệt Thanh kiếp trước cùng cha mẹ bị đuổi giết đó là bởi vì người của đại phái thèm muốn thần khí trong tay phụ thân cùng kiêng kỵ thực lực cha nương mới muốn mau chóng diệt trừ, y đối nhân tình nhận thức vẫn là thực khuyết thiếu, ở sâu trong nội tâm vẫn là thực đơn thuần. Tri thức trong kinh thư dù sao cũng không phải sự thật, không có như hiện giờ nhìn đến thực tế phát sinh bên người, thật sâu cảm thụ, y không nghĩ tới nhân tình lại có bộ mặt xấu xí như vậy, dị thường nổi giận, có lẽ đây là việc sư phụ nhượng chính mình trải qua, trong hồng trần có đủ loại người, nhưng nghĩ đến phụ hoàng, bà bà, còn có hai vị thúc thúc, trong lòng dần bình tĩnh lại. Đúng vậy, nhân gian có mặt xấu, cũng có mặt tốt đẹp, âm cùng dương tương khắc tương sinh, quang cùng ám đối lập lại tương trợ nhau, nhân gian sự việc bất bình hội rất nhiều, hôm nay có lẽ vì ánh mắt của thiếu niên làm cho y nhớ tới chính mình mới như thế phẫn hận đi.


Nhân tình phức tạp là việc y không thể thay đổi, cũng làm cho y càng nhận thức được chỉ có cường giả mới sinh tồn, Khoa Đặc cùng với mẫu thân gặp tao ương là bởi vì vì bọn họ là kẻ yếu, không thể bảo hộ chính mình, là vật hi sinh của cường quyền. Y chỉ có tăng lên thực lực của chính mình mới có thể bảo vệ tốt người mình phải bảo vệ, điều này nhượng y đặt quyết tâm, phải nhanh một chút đề cao thực lực, sớm ngày đạt tới Kim Đan kỳ, có thể luyện chế trúc cơ đan, nhanh chóng giúp phụ hoàng bọn họ tẩy trần, đem bọn họ mang vào con đường tu chân giới, đề cao thực lực của bọn họ, y cảm giác được này phiến đại lục sẽ không như thế đơn giản, đã là thần ân lịch hơn một vạn năm, này phiến đại lục vì sao còn như thế lạc hậu, này sau lưng rốt cuộc có cái gì? Còn có từ khi vào cung mới biết được trên đại lục đã từng phát sinh thần ma đại chiến.


Long Ngự Thiên ở một bên cảm giác được Long Nguyệt Thanh trên người đột nhiên bộc phát ra một cỗ khí thế lại nhanh chóng tiêu tán, đang cúi đầu suy tư, đau lòng mà đem y ôm vào lòng, nâng lên cằm y, nhìn vào song mâu đen láy nói: “Thanh nhi, phụ hoàng không nghĩ tới nhanh như vậy khiến cho ngươi tiếp xúc đến thế tục xấu xa này, phụ hoàng thực không muốn vấy bẩn hắc mâu trong suốt của ngươi, Thanh nhi từng nói qua phải giúp trợ phụ hoàng, không thể vì chuyện như vậy mà bị đả kích, đúng không?”


Cảm nhận được phụ hoàng đối chính mình lo lắng cùng nồng đậm quan tâm làm cho Long Nguyệt Thanh tâm vô cùng ấm áp, mặc kệ như thế nào, phụ hoàng đều hội vẫn ở bên cạnh y, yêu thương y, làm cho tâm hồn lẻ loi của y tựa hồ tìm được nơi trở về. Trước kia tuy có bà bà chiếu cố, nhưng tâm cũng thực cô đơn, cảm giác thực mê võng, hiện tại cuộc sống từng chút từng chút trở nên phong phú. Nghĩ vậy trên mặt triển lộ ra tuyệt mỹ tươi cười, song mâu như hắc thủy tinh bàn trong suốt, khiến Long Ngự Thiên một trận huyễn mục.


Long Nguyệt Thanh thân thủ ôm lấy cảnh thượng của Long Ngự Thiên, đầu gối lên trên vai hắn “Phụ hoàng, không cần lo lắng, ta vừa mới chính là nhất thời khó có thể kiềm lòng, hiện tại đều muốn thông suốt, biết chính mình cần phải làm gì, đã làm cho phụ hoàng vì ta lo lắng .”


Long Ngự Thiên vui mừng vì bảo bối của mình đã nhanh khôi phục lại, vuốt ve hắc phát mềm mại của y: “Thanh nhi chính là bảo bối của phụ hoàng, nhìn Thanh nhi từng bước một lớn lên khiến phụ hoàng tối vui vẻ. Chuyện tình Khoa Đặc toàn bộ giao cho ngươi xử lý đi.”


“Cám ơn phụ hoàng!”


“Bệ hạ, ta đã trở về, mới vừa cùng Khoa Đặc an táng mẫu thân hắn nên trì hoãn chút thời gian, hắn hiện tại ở bên ngoài, cần dẫn hắn vào không?” Long Hành trở lại cung, hướng Long Ngự Thiên hội báo.


“Nên nhìn một chút, chúng ta đều đi ra ngoài, nhượng Thanh nhi tự mình xử lý, Thanh nhi thấy như thế nào?”


“Hảo, phụ hoàng.”


Long Hành gọi Khoa Đặc tiến vào, xoay người cùng Long Ngự Thiên ly khai.


Khoa Đặc mãi cho đến hiện tại tâm tình đều thập phần phức tạp, khi được cứu thì mừng rỡ, lúc sau liền cảm thấy bất an, hắn biết chính mình là ma khí phế nhân, là phế vật trong miệng mọi người, không biết Lục điện hạ vì cái gì hội nhìn trúng mình. Hắn từ nhỏ chỉ biết chính mình bộ dạng dễ nhìn, giống như nương, thế nên nương vẫn luôn lấy tro trét lên mặt hắn, nói nếu để cho người khác nhìn thấy hội rất nguy hiểm. Lúc còn nhỏ khi nghe được có người nghị luận có một số quý tộc thích đem thiếu niên mỹ mạo làm luyến đồng, biết nương là ở bảo hộ chính mình. Khả hôm nay bị Ni Lạp thấy được khuôn mặt chưa được che dấu của mình, mọi việc sau đó hết thảy đều đã phát sinh, hắn không rõ, tuy rằng không ai thích hắn, khả người nọ là huynh trưởng đồng phụ dị mẫu (cùng cha khác mẹ) của mình. Hắn nghe Long Hành thúc thúc nhắc tới Lục điện hạ năm nay mới sáu tuổi, chính là rất có bản lĩnh, khả một tiểu hài tử sáu tuổi vì cái gì phải cứu một phế vật như ta? Là để hảo ngoạn? Hay là bởi vì bộ dạng mỹ mạo của ta?


Khoa Đặc thật cẩn thận cúi đầu đi vào đại điện, “Phác” một cái quỳ xuống dập đầu: “Khoa Đặc cám ơn điện hạ đã tương cứu, sau này nguyện mặc điện hạ sai phái.” Nói xong vẫn cúi đầu, một lúc sau vẫn không có nghe thấy thanh âm nào, trong đại điện một mảng im ắng, trong lòng lại lo lắng, không khỏi trộm ngẩng đầu, chỉ thấy giữa đại điện có một tiểu hài tử đang mỉm cười ngồi ở đó, liền ngây ngốc, thật đẹp, một vẻ đẹp thánh thiện, song mâu hắc sắc giống như những vì tinh tú lấp lánh trên bầu trời đêm, toàn thân tràn đầy một cỗ khí tức ấm áp, dưới những tia sáng xuyên thấu vào đại điện tựa như thiên sứ hạ phàm. Trong lòng bỗng bình tĩnh trở lại, không chút nguyên cớ liền tin tưởng vào tiểu hài tử trước mặt, hắn sẽ không thương tổn mình. Nghe được thanh âm có chút non nớt cũng rất nhu hòa vang lên: “Đứng lên đi, ta không thích có người quỳ trước mặt ta.”


Long Nguyệt Thanh buồn cười nhìn thiếu niên tú lệ cẩn thận đi vào đến nhìn cũng chưa nhìn liền quỳ xuống đất dập đầu, có thể đoán được tâm lý của hắn lúc này. Bộ dạng quả là không tồi, nam sinh nữ tướng, khó trách Ni Lạp coi trọng hắn, hiện tại hắn đã biết thế giới này không chỉ có có nam nữ giao hoan, còn có nam nam giao hoan, hắn chưa bao giờ kinh lịch quá tình dục, nên không rõ chuyện này. Nhượng hắn đứng lên sau hỏi: “Biết ta vì cái gì hội cứu ngươi không? Bởi vì ta từ trong ánh mắt ngươi nhìn thấy sự không cam lòng, còn có cừu hận cùng phẫn nộ. Ngươi về sau có tính toán gì không?” Y tuy có ý đồ thu lưu hắn, nhưng y không cần một thủ hạ không hề có ý chí chiến đấu.


“Ni Lạp cùng đại nương hại chết nương ta, ta muốn báo thù, ta nguyện ý vì điện hạ làm mọi chuyện, bao gồm cả sinh mệnh của ta, thỉnh điện hạ vì ta báo thù.” Nghĩ đến cảnh mẫu thân chết thảm, Khoa Đặc trong lòng chỉ có cừu hận, có thể giúp hắn báo thù chỉ có vị Lục điện hạ trước mắt tối được bệ hạ sủng ái, hắn nguyện ý không tiếc gì đại giới.


Long Nguyệt Thanh nhìn hắn lại quỳ xuống, ai…, người nơi này như thế nào thích quỳ đến quỳ đi a, thu liễm tươi cười chính sắc nói: “Vì cái gì không tự mình báo thù mà muốn mượn tay của ta? Ta nói rõ cho ngươi biết, ta sẽ không giúp ngươi báo thù, muốn báo thù phải lấy chính lực lượng của mình đi báo thù.”


Khoa Đặc mặt bá một cái liền trắng, ngồi bệch dưới đất, lâm vào tuyệt vọng, trong miệng lẩm bẩm nói: “Ta như thế nào báo thù, thân là ma khí phế nhân, ta lấy cái gì lực lượng đi báo thù? Người khác chỉ cần một đầu ngón tay có thể đem ta đẩy ngã trên mặt đất.”


Long Nguyệt Thanh nhìn thấy Khoa Đặc nghĩ thầm người có tướng tu chân tốt nhưng lại bị cho là một cái phế nhân, xem ra chịu đả kích quá sâu: “Ta không giúp ngươi báo thù, nhưng ta có thể huấn luyện ngươi có được lực lượng để báo thù, ta nghĩ ngươi hội càng hy vọng chính mình tự tay vì mẫu thân báo thù.”


Khoa Đặc kinh hãi, trừng lớn ánh mắt, không dám tin nói: “Cái gì? Ta không phải ma khí phế nhân sao? Chẳng lẽ ta không phải phế vật? Ta có thể tu luyện?” Hắn không thể tin được, chưa bao giờ nghe qua ma khí phế nhân còn có thể tu luyện, tuy rằng hắn từ nhỏ vẫn hy vọng có năng lực bảo hộ nương.


Long Nguyệt Thanh cười ha hả nhìn song mâu trừng đắt lớn của Khoa Đặc: “Ngươi không có nghe sai, ta có thể giúp ngươi tu luyện, này công pháp chỉ có ta có, chỉ cần ngươi cam đoan không phản bội ta cùng ta phụ hoàng, ta có thể truyền thụ cho ngươi, ngươi nguyện ý sao?”


Khoa Đặc không có nguyên nhân lại tin tưởng lời nói của hài tử trước mắt, bị gọi là phế vật là nỗi đau lớn nhất trong lòng hắn, hiện giờ có cơ hội sao có thể buông tha, không những có được lực lượng, còn có thể chính tay đâm cừu nhân, liên tục gật đầu: “Ta nguyện ý, ta nguyện ý tu luyện, ta thề cam đoan sẽ không phản bội điện hạ cùng bệ hạ.” Tiếp theo giơ lên thủ thề: “Quang Minh thần ở trên. . . . . .”


“Đình (dừng)!” Long Nguyệt Thanh rất nhanh đánh gảy lời Khoa Đặc, y mới không thèm tin Quang Minh thần này a “Ngươi chỉ cần đối với thiên địa thề là được.”


Khoa Đặc không rõ, nhưng đối y toàn tâm tín nhiệm, dựa theo lời y nói mà làm theo, mặt hướng ngoài điện: “Ta Khoa Đặc thề với trời, cả đời này đi theo điện hạ, không phản bội điện hạ cùng bệ hạ, nếu không nhượng mẫu thân ta không được yên nghỉ, nhượng ta không được hảo tử (chết tốt).” Điện hạ là phụ mẫu tái sinh của hắn, không chỉ có cứu hắn, trả lại cho hắn tân sinh, nhượng hắn không còn là phế vật bị người cười nhạo, ở trong lòng hắn chỉ nhận thức này một người, cảm kích đối y không thể nào biểu đạt, cả đời hội đi theo y.


Long Nguyệt Thanh biết ở trong cảm nhận của Khoa Đặc mẫu thân hắn là quan trọng nhất, hơn nữa người tu chân sẽ không tùy tiện thề, một khi thề sẽ ứng nghiệm, vi phạm lời thề sẽ sinh ra tâm ma, hội bị hủy dưới thiên kiếp.


“Tốt lắm, hôm nay đến đây thôi, ngươi đi xuống tìm Long Hành an bài cho ngươi sơ tẩy, hảo hảo nghỉ ngơi một chút, ngày mai ta sẽ chính thức truyền thụ cho ngươi công pháp, về phần báo thù, chỉ có thể nói bây giờ còn không đến thời cơ, trong khoảng thời gian ngắn ngươi cũng sẽ không thể nhanh chóng cường đại, ngươi chỉ cần hảo hảo tu luyện, khi nào nên báo thù ta sẽ nói cho ngươi thời gian.” Y không thể đánh nhiễu bố trí của phụ hoàng.


“Tạ ơn điện hạ, Khoa Đặc trước đi xuống.” Hắn hôm nay đại bi lại đại hỉ, cảm xúc phập phồng quá lớn, hiện tại sau khi buông lỏng tinh thần đã muốn chống đỡ không được.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét