Trong thế giới rộng lớn này
Chúng ta gặp nhau và yêu nhau...
Đó... chính là định mệnh
Và khi... chúng ta chia tay nhau
Đó... cũng là định mệnh
Định mệnh của anh và em...



Ta đã trở lại *tung hoa* *đốt pháo* *lắc mông* ka ka ka ^0^

Thứ Bảy, 29 tháng 9, 2012

Khổ Đinh Trà - Chương 1(3)



Chỉ là hiện tại, mọi thứ đều muốn thay đổi. Nhìn cầu thang đen kịt trước mắt, Nhạc Dao thật muốn liều lĩnh bỏ chạy khỏi người thiếu niên đáng sợ này. Hết lần này tới lần khác thiếu niên tựa hồ nhìn thấu ý nghĩ của y, chẳng những một tấc cũng không rời khỏi y, tại thời điểm bước lên cầu thang, còn dứt khoát ôm eo y, tiểu đao sắc bén tỏa ra hàn khí, tuy cách một lớp áo sơmi nhưng cũng có thể rõ ràng cảm giác được.


“Dao Dao, đã trở về?” đại khái là hàng xóm a, một người đàn bà mập mạp từ cầu thang đi xuống, con mắt hung hăng nhìn chằm chằm Giang Duệ vài lần, sách sách, tiểu tử đẹp trai như vậy, cho tới bây giờ còn chưa có gặp qua a, cùng Dao Dao là hoàn toàn là hai loại người bất đồng.



“Đúng vậy đại thẩm, ta... em họ của ta tới chơi, ở... sẽ ở lại nhà của ta ở vài ngày.” Nhạc Dao miễn cưỡng cố nặn ra vẻ tươi cười, vừa nói vừa cười, không… phải nói là cười còn khó coi hơn là khóc a, chỉ tiếc người đàn bà mập mạp con mắt chỉ lo nhìn chằm chằm Giang Duệ, căn bản không có phát giác biểu lộ sợ hãi của Nhạc Dao.


Từ trên quần jean lấy ra chìa khóa, bàn tay Nhạc Dao run rẩy lợi hại, như thế nào cũng không còn biện pháp đem cái chìa khóa cắm vào trong lỗ khóa, Giang Duệ đứng một bên không bình tĩnh, giật lấy chìa khóa, gọn gàng mở cửa ra, đem Nhạc Dao đẩy mạnh vào trong phòng, sau đó khóa cửa lại, tiện tay đem cái chìa khóa móc vào đai lưng quần của mình.


Nhạc Dao như là tiểu bạch thỏ sắp bị ăn thịt, hoảng sợ lui về phía sau hai bước, y không biết mình hiện tại nên làm gì, giống như con gái che lại quần áo hay là nên xông vào bếp tìm một con dao, nhưng khi nhìn đến ánh mắt lãnh khốc hung ác của Giang Duệ cùng tiểu đao lóe ra hàn quang trong tay hắn, trong đầu một điểm ý niệm phản kháng cũng không có.


Giang Duệ đem tiểu đao cất vào giày, bước từng bước dài đem Nhạc Dao kéo tới phòng ngủ, căn nhà quá nhỏ, ngoại trừ phòng khách phòng bếp buồng vệ sinh, còn lại duy nhất một gian phòng chính là phòng ngủ .


“Cứu...” Nhạc Dao trông thấy tiểu đao uy hiếp đã mất, liều mạng giãy dụa muốn kêu cứu, nhưng mà chỉ hô lên được một chữ, miệng đã bị Giang Duệ chặn lại.


Chỉ thấy tên lưu manh trước mắt bật ra một nụ cười khinh thường, ung dung mở miệng nói “Ta một chút cũng không sợ ngươi gọi người đến, ta chỉ là hảo tâm thay ngươi suy nghĩ một chút, ngươi xác định muốn cho tất cả mọi người thấy quá trình ngươi bị ta cường bạo sao? Nếu như ngươi xác định, vậy ngươi hiện tại có thể hô, muốn hô thế nào đều không quan hệ.”


Giang Duệ vừa nói, liền buông lỏng bàn tay trên miệng Nhạc Dao ra. Quả nhiên, giống như suy nghĩ của hắn, cái tên nhu nhược hèn nhát này miệng giống như con trai ngặm chặt, trong mắt chứa đầy nước mắt, mang theo vẻ mặt cầu khẩn nhìn hắn cầu xin thương xót.


Giang Duệ lại cười lạnh một tiếng, hắn ghét nhất là bọn hèn nhát, gặp phải cường giả cũng chỉ như chó vẩy đuôi mừng chủ, nửa điểm phản kháng giãy dụa đều không có. Nếu là lúc trước, người như Nhạc Dao, hắn cho dù muốn cường bạo, trước hết cũng phải đánh cho một trận, nhìn xem có thể hay không đánh ra tâm huyết (là ý chí sống còn a) của đối phương, nhưng hôm nay hết lần này tới lần khác trông thấy Nhạc Dao mặt mũi tràn đầy nước mắt nhìn mình, nắm tay lại giơ lên không nổi .


Bình tĩnh, dù sao ta bất quá cũng chỉ là muốn tiết dục mà thôi, cũng không phải thu tiểu đệ, muốn mạnh tay như vậy để làm gì, y có thể thành thành thật thật để cho ta làm, cũng rất tốt. Giang Duệ nghĩ như vậy, rất nhanh tìm ra lý do để biện hộ cho một ít thương tiếc xuất hiện nơi đáy lòng hắn.


Một cái liền xé toạt cái áo sơmi của Nhạc Dao, làn da trắng mịn duyên dáng của nửa phần thân trên lập tức hiện ra tại trước mặt. Giang Duệ thoáng liếm môi, nghĩ thầm xem ra hắn đã đổi vận, hôm nay nhất thời cao hứng, lại tìm được mặt hàng như vậy tốt.


“Cầu ngươi... van cầu ngươi, ta... ta là con trai, ta... ta xuất tiền… cho ngươi... đi tìm một cô gái xinh đẹp.... a …” lời cầu khẩn chưa kịp nói xong, ngực liền truyền đến một trận đau đớn, làm cho Nhạc Dao kêu lên một tiếng.


Thật là một kẻ ngu ngốc, hiện tại đã là thời điểm “tên đã trên dây”, lại vẫn hy vọng mình buông tha y. Giang Duệ cười khinh thường, ngón tay tại hồng anh nhéo vài cái, thoả mãn trông thấy nụ hồng anh đáng thương rung động rung động đứng thẳng, hắn lại cỡi quần Nhạc Dao ra.


Có lẽ là ý thức được việc mình sắp bị cường bạo rốt cục đã kích thích Nhạc Dao, khi cái quần nhỏ cuối cùng bị lột bỏ, cả người không mảnh vải che thân, y rốt cục dùng hết khí lực đẩy Giang Duệ ra.


Giang Duệ không hề phòng bị suýt nữa bị đẩy xuống giường, trong nội tâm thoáng cái liền xông lên lửa giận, hắn không chút nào thương tiếc một quyền đánh xuống bụng Nhạc Dao, khi y đau nhức cuộn tròn một chỗ, hắn liền thô lỗ tách ra đôi chân thon dài trắng mịn của y, ngón tay đâm vào trong bí huyệt rút ra đẩy vào vài cái, bên tai tiếng kêu thảm thiết của Nhạc Dao đã kích thích thần kinh hưng phấn của hắn, không một chút lưu tình, hắn đem dục vọng cực đại của mình đẩy vào tiểu huyệt chật hẹp đang căng chặt.


Đây là một cuộc làm tình tàn khốc, nghĩ cũng biết, Nhạc Dao không có khả năng từ trong cái loại sự tình này cảm nhận được bất luận tư vị khoái hoạt nào. Đến cuối cùng, y căn bản bị làm cho đến bất tỉnh, sau đó lại từ trong đau nhức tỉnh lại, sau lại bất tỉnh, y không biết mình hôn mê mấy lần, chỉ biết là tên thiếu niên trên người tựa hồ có tinh lực vô cùng vô tận, suy nghĩ này làm cho y sợ hãi lại tuyệt vọng.


Hai giờ sau, Giang Duệ rốt cục đem dục vọng tích góp trong những ngày qua thư giải sạch sẽ. Ngay cả hắn cũng kinh ngạc, tên này ngoại trừ có khuôn mặt xinh đẹp ra tất cả những thứ còn lại đều bình thường, thế nhưng lại có thể câu dẫn hắn một lần lại một lần muốn y, về phần rốt cuộc là mấy lần, hắn nhớ không rõ, có lẽ là năm lần, cũng có lẽ là sáu, bảy lần (mi là thú chứ không phải người a, tội nghiệp tiểu Dao a T.T).


Trên giường, Nhạc Dao lẳng lặng nằm ở chỗ đó, giống như búp bê bằng vải bị xé nát không hề sinh khí, trên người của y cùng nửa thân dưới đều là một đống bừa bộn, trên giường đơn xuất hiện máu tươi chứng minh y vừa mới trải qua một hồi đối đãi không thuộc về mình.


Tên hèn nhát này sẽ không phải là chết đi? Lúc này còn không tỉnh. Giang Duệ đứng lên, không kiên nhẫn đi tới bên người Nhạc Dao dò xét dò xét, phát hiện hô hấp cùng mạch đập vẫn ổn, hắn yên lòng, thay Nhạc Dao đắp lên một cái chăn mỏng liền thần thanh khí sảng đi vào bếp.


Sau một hồi lục tung, tìm ra hai bịch thứ ăn nhanh, Giang Duệ phát hiện Nhạc Dao là một người biết làm công việc nhà, trong cái nhà nhỏ này mọi thứ đều sạch sẽ, những vật dụng trong nhà đều được đặt ngay ngắn rõ ràng. Trong bếp có vài cái tủ nhỏ đựng gạo và một ít gia vị thực phẩm, tủ lạnh nhỏ còn có một ít món ăn, màu sắc rõ ràng rất câu dẫn người khác thưởng thức nó, chỉ có điều hắn hiện rất đói cũng không biết cách hâm, cho nên tạm thời để đó, đành gặm thức ăn nhanh cho đỡ đói .


Trong phòng ngủ truyền ra một tiếng rên rỉ rất nhỏ, Giang Duệ trong miệng ngậm nửa khối bánh mì bước nhanh về phía phòng ngủ, liền thấy Nhạc Dao đang ở trên giường giãy dụa, tựa hồ là muốn ngồi dậy. Hắn liền như vậy nghiêng đầu nhìn người thanh niên đang hết sức chật vật, cố gắng nửa ngày rốt cục cũng có thể ngồi dậy, ngay sau đó liền bị đau đến nỗi lại ngã xuống giường, thở hào hển nằm lỳ ở đó.


“Đừng bày ra tư thế câu dẫn người như thế, nếu muốn ta làm tiếp thì có thể nói thẳng a.”Giang Duệ tâm tình rất tốt, không có hảo ý nhìn chằm chằm vào cái mông đang ngạo nghễ ưỡn lên của Nhạc Dao, huynh đệ dưới bụng lại có chút rục rịch.


“A...” Nhạc Dao sợ tới mức quát to một tiếng, hoàn toàn ngã nằm xuống giường (vậy cái tư thế ngã ban đầu của em nó như thế nào a, giống tư thế chụp ếch sao =.=), cũng vì vậy mà động đến miệng vết thương nơi hậu đình khiến y một trận đau đớn, y liều mạng khắc chế, mới không kêu thảm thiết nữa.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét