Trong thế giới rộng lớn này
Chúng ta gặp nhau và yêu nhau...
Đó... chính là định mệnh
Và khi... chúng ta chia tay nhau
Đó... cũng là định mệnh
Định mệnh của anh và em...



Ta đã trở lại *tung hoa* *đốt pháo* *lắc mông* ka ka ka ^0^

Thứ Hai, 1 tháng 10, 2012

Cút Bắt Tình Yêu - Chap 17



Hae’s car


Cái không khí ngột ngạt trong chiếc xe này đang được anh và cậu đẩy lên đến mức cao nhất có thể. Từ lúc lên xe đến giờ không ai nói với nhau lời nào, mà đúng hơn là anh không muốn nói, còn cậu thì chẳng dám hó hé lời nào


-Hae… Haenie hyung… - cậu rụt rè nắm lấy cái phần áo sơ mi bên hông của anh ấp úng gọi nhưng đầu thì vẫn cuối gầm xuống nhằm đăm đăm vào cái balo – Hyukie… Hyukie… sai rồi…


-Anh muốn yên tĩnh tập trung lái xe, em mệt thì ngủ đi, lát về tới nhà anh gọi dậy – anh nói giọng hững hờ



Nhói


-Em… em xin lỗi…


Cậu nói xong vội rút tay về tiếp tục ôm lấy cái balo, mắt cậu lúc này đã sóng sánh nước, chỉ trựt chờ tuôn rơi, nhưng cậu đang cố bậm môi thật chặt để ngăn không cho nước mắt chảy ra. Vì cậu biết lúc này có khóc thì cũng chẳng thể giải quyết được gì, có khi cậu lại càng làm anh giận hơn vì cái tính mau nước mắt của mình


Chiếc xe audi xanh vẫn bon bon chạy trên con đường hướng về phía ngoại ô vắng vẻ, u tối và tĩnh mịt. Anh dừng xe tại một ngã tư đèn đỏ, chợt quay sang thì thấy cậu đã ngủ từ lúc nào, cái tư thế ngủ trong đến là khổ, cậu tay thì vẫn ôm chặt cái balo cứ như sợ người ta lấy đi mất vậy, còn cái đầu nâu đỏ nghiêng qua một bên tì hẳn vào cái kính cửa sổ. Nhìn cậu, anh thở hắc ra một cái, rồi nhướng người sang chỉnh lại tư thế cho cậu


-Haenie… hức hức… em xin lỗi… hyung đừng giận mà… hức hức


Cậu nói mớ làm anh giật mình, rồi anh khẽ thở dài khi nhìn thấy 1 giọt nước lấp lánh rơi ra từ khóe mi cậu, vội đưa tay gạt đi cái thứ nước trong veo có vị mặn mặn ấy... anh lại làm cậu khóc nữa rồi.


Mới nãy, khi cậu cầm lấy vạt áo của anh mà xin lỗi thì ngay lúc đó anh đã không còn giận nữa, anh cũng không biết tại sao mà mình chẳng thể nào giận cậu quá 13 phút, cứ nhìn thấy cái dáng vẻ nhỏ bé co ro sợ sệt thì bao nhiêu sự tức giận trong anh đều bị lấy đi mất. Chỉ là hôm nay anh muốn cho cậu biết rằng việc lần này cậu đã thật sự sai, và cũng muốn cậu biết anh đã giận và lo lắng cho cậu tới mức nào nên anh mới nặng lời với cậu như thế. Cởi vội cái áo khoác đắp cho cậu rồi anh cho xe chạy tiếp


Một lúc sau cả hai cũng về tới nhà, anh tháo nhanh dây an toàn tính quay qua gọi cậu dậy nhưng thấy cậu ngủ ngon quá anh không nỡ đánh thức, nên anh quyết định bế cậu vào nhà. Anh bước ra đi vòng qua phía cậu mở cửa và cuối xuống mò cái dây an toàn để tháo ra, nhưng anh vừa cuối xuống thì cái đôi môi màu anh đào xinh xắn của cậu hơi hé mở đập ngay vào ánh mắt của anh, thế là Hae pa bị hóa đá, anh nhìn như thôi miên vào đôi môi ấy và tất cả các nơron thần kinh đang vật vã đánh lộn với nhau, cuộc chiến giữa ham muốn và lý trí chính thức diễn ra

.

.

.

Đã một khoảng thời gian dài trôi qua mà anh vẫn không dứt ánh mắt khỏi đôi môi đầy mê hoặc ấy, nhưng rồi bàn tay đang nắm sợi dây an toàn của anh đang từ từ đưa lên chạm vào đôi môi mền mại ấy và vuốt nhẹ nó, tim anh lúc này đây đang đập nhanh gấp trăm lần bình thường, đến cả thở anh cũng không dám thở mạnh vì anh sợ mình sẽ đánh thức cậu dậy mất và như thế anh sẽ không còn được ngắm cậu thật gần như thế này nữa.


Anh điên thật rồi…


Đang say sưa cảm nhận đôi môi quyến rũ ấy bỗng…


-Ưhm…


Cậu khẽ cựa mình làm anh giật mình rút phắt tay lại và vội vã quay ra ngoài, nhưng anh quên mất một điều là mình đang ở trong xe nên vội vã thế nào mà đầu anh cụng vào cái nóc xe một cái “CỐP” đau thấu trời. Sau đó thì anh vật vã ôm lấy cái đầu rên lên đầu đau đớn


**** 
Ai bảo làm chuyện ác chi, nên giờ mới bị trời phạt thế đấy anh ạ muwaaa 
**** 


Và cái tiếng động vừa rồi cùng với tiếng rên của anh đã đánh thức con khỉ của cúng ta dậy. Cậu dụi dụi cặp mắt mơ màng nhìn quanh, nhận ra mình đã ngủ quên trên xe lúc nào không hay, và cậu hoảng lên khi thấy cái ghế bến cạnh trống không, nhưng rồi nhờ cái ánh sáng trong xe cậu cũng phát hiện ra anh đang ngồi sụp xuống chỗ đất gần phía cửa xe của cậu và hai tay ôm lấy đầu rên rỉ


-Ơ… Haenie… hyung sao thế… có phải em lại làm gì sai không? – cậu nhanh chóng mở dây an toàn lao xuống ngồi canh anh lo lắng hỏi


-Không… không sao… em dậy rồi thì vào nhà thôi


Anh nói rồi đứng bật dậy, bấm nút khóa xe rồi đi nhanh vào nhà, cậu cũng lật đật chạy theo vì cậu nghĩ là mình lại gây thêm chuyện để anh giận nữa


-------------------------------------------------------------------------


Nhà bếp


Sau khi vào nhà, anh đi một lèo vào bếp để lấy nước uống, anh đang muốn làm nguội bớt cái đầu của mình chứ nếu không anh sẽ phát điên mất, hình ảnh khuôn mặt thiên thần của cậu lúc nãy cứ vây lấy tâm trí anh không chịu buông. Anh cứ thế mà tu ừng ực hết chai này đến chai kia mà cái đầu vẫn không có dấu hiệu ngụi đi


-Hae… Haenie hyung


Giật thót


Cậu… không biết từ lúc nào đã đến đứng sau anh, bàn tay nhỏ đang nắm chặt cái vạt áo đến nhàu nát làm anh mén chút nữa là bị sặc nước


-Em… hôm nay… em sai rồi… em xin lỗi… em biết lỗi rồi,…. hyung đừng giận em nữa nha… - cậu cuối mặt lí nhí nói giọng buồn rượi


Anh từ từ quay lại nhìn cậu, nhìn cái dáng vẻ tỉu nghỉu của cậu anh bỗng chạnh lòng vốn tính giận cậu thêm một xíu nữa, nhưng xem ra không được rồi, anh thở hắc 1 cái rồi nói


-Em thật sự đã biết lỗi? – anh nghiêm giọng hỏi


-Vâng ạ - cậu vội gật đầu – em hứa lần sau sẽ không như vậy nữa đâu – cậu ngước lên dương anh mắt cún con nhìn anh


-Còn có lần sau nữa sao? – anh gằng giọng hỏi


-Ơ… không… không đâu ạ… - cậu sợ hãi lắc đầu hùi hụi


-Thật không?


-Thật ạ - cậu gật đầu cái rụp và giương cặp mắt tròn xoe nhìn anh nín thở chờ đợi


-Thôi được rồi, cũng trễ rồi em mau đi ngủ đi – sau 1 hồi nhìn cậu dò xét anh thở ra nói


-Ơ… vậy là hyung tha lỗi cho em phải không ạ? – nghe anh nói thế cậu vội hỏi lại


-Ừ


-Và hyung cũng không giận em nữa đúng không ạ?


-Ừ


-Yeah – cậu nhảy cẩn lên vui sướng – em biết là Haenie hyung thương em nhất nên không nỡ phạt em đâu mà – cười toe hở cả lợi nói


-Yah… lần này hyung tha, nếu lần sau mà còn…


-Em biết rồi ạ, em yêu Haenie hyung nhất – nhảy tới ôm chầm lấy anh


-Yah… buông ra coi, sao lúc nào em cũng tự tiện ôm người khác thế hả? – anh vội đẩy cậu ra, cậu mà cứ thế này thì anh sẽ không kiềm chế nỗi nữa mất


-Ơ… em… em xin lỗi… chỉ là em vui mừng quá thôi – cậu cuối đầu ngượng ngùng nói và có 2 mặt trời mọc trong đêm – thôi em lên phòng đây, chúc hyung ngủ ngon


Cậu nói rồi chạy phăng lên lầu, cậu sợ nếu đứng thêm 1 chút nữa thì anh sẽ phát hiện ra tình cảm của cậu mất. Nhưng cậu không hề biết rằng, cậu vừa quay lưng chạy đi thì cũng có 1 con người ôm ngực thở phào rồi sau đó lại vò đầu bức tóc bức tai vì…ai kia đang ở trên lầu…he he he


Ngày kết thúc với bao nhiêu cảm xúc vui buồn hỗn độn…


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét