Trong thế giới rộng lớn này
Chúng ta gặp nhau và yêu nhau...
Đó... chính là định mệnh
Và khi... chúng ta chia tay nhau
Đó... cũng là định mệnh
Định mệnh của anh và em...



Ta đã trở lại *tung hoa* *đốt pháo* *lắc mông* ka ka ka ^0^

Thứ Tư, 17 tháng 10, 2012

Tiêu Diêu Thiên Địa Du - Chương 26



Kim Đan

Trong mật thất, Long Nguyệt Thanh đang ngồi tĩnh tâm. Trong bốn năm, những người bên cạnh thực lực đều ở đề cao, phụ hoàng cũng đã song song đột phá kiếm thần cùng pháp thần. Long Nguyệt Thanh cũng đang cố gắng tu luyện, gần nhất trong đan điền trạng thái chân nguyên ở dạng dịch thể càng ngày càng nhiều, đã đạt đến đỉnh của linh tịch hậu kì, hắn cảm giác lập tức có thể đột phá kết thành kim đan, đến lúc đó có thể tu ra tam vị chân hỏa có thể làm được rất nhiều việc. Bởi vậy thông tri phải bế quan để đột phá đến kim đan kỳ.


Long Nguyệt Thanh bên người bày tra tụ linh trận, may mắn trong nạp thiên giới tinh thạch rất nhiều. Trong đầu lại một lần nữa diễn tập quá trình kết đan của tiêu dao tâm pháp, an tọa nhập định.



Tâm thần chìm vào đan điền, hấp thu thiên địa linh khí ở trong kinh mạch tuần hoàn, một vòng chu thiên lại tiếp một vòng chu thiên, đã trải qua không biết bao nhiêu vòng chu thiên, trạng thái dịch chân nguyên trong đan điền đã muốn cô động rất nhiều. Long Nguyệt Thanh cẩn thận không ngừng đối trạng thái dịch chân nguyên tiến hành áp súc, trong đan điền dần dần hình thành lốc xoáy, không ngừng hướng trung tâm đè ép, hơn nữa tốc độ xoay tròn càng lúc càng nhanh, trong lốc xoáy sinh ra một cỗ hấp lực cường đại, giống như không đáy, đem chân nguyên trong đan điền cùng linh khí tụ tập bên người đều hấp thu vào, càng ngày càng nhiều linh khí bị hấp thu, tốc độ xoay tròn của lốc xoáy càng lúc càng nhanh, kinh mạch không chịu nổi áp lực không ngừng bị đánh gảy, huyết theo thân thể trào ra.


Lúc này Long Nguyệt Thanh tâm thần đã hoàn toàn chìm vào bên trong thiên địa, đan điền “Oanh” một tiếng, lốc xoáy sụp đổ, chính giữa xuất hiện kim đan nhỏ cỡ hạt gạo, chân nguyên trong đan điền cùng linh khí của thiên địa bên ngoài cơ thể kịch liệt hội tụ tiến nhập vào cơ thể, không ngừng hội tụ đến kim đan, mãi đến khi lớn bằng hạt đậu mới dừng lại.


Long Nguyệt Thanh chỉ cảm thấy cả người dường như thông thấu thư sướng nói không nên lời, ngưng thần nhìn kỹ, phát hiện trong đan điền có một khối kim đan ánh vàng rực rỡ lẳng lặng xoay tròn ở giữa đan điền, rốt cục đạt tới Kim Đan kỳ, vận chuyển tâm pháp, trên thủ chỉ (ngón tay) xuất hiện một đoàn hồng sắc tam vị chân hỏa, có thể luyện đan luyện khí. Đứng lên, lại cao thêm, y mười một tuổi đã có thân hình của một thiếu niên mười lăm tuổi, làn da như ngọc, càng tăng thêm khí chất xuất trần.


“Di, phụ hoàng ở trong phòng ta, như thế nào có chút tiều tụy?” Long Nguyệt Thanh linh thức nhìn thấy Long Ngự Thiên nhanh chạy ra mật thất, không biết trong lúc bế quan đã xảy ra chuyện gì.


“Phụ hoàng, ngươi làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?” Long Nguyệt Thanh tiến vào phòng liên thanh hỏi.


Long Ngự Thiên nghe được thanh âm mà mình vẫn chờ đợi, cả người chấn động, chậm rãi xoay người “Thanh nhi?” Thật là Thanh nhi xuất quan, hắn khống chế không được tiến lên gắt gao đem y ôm lấy, gắt gao ôm chặt, mặt cọ cọ hắc phát mềm mại “Thanh nhi, phụ hoàng nhớ ngươi.”


Long Ngự Thiên rốt cuộc không thể phủ nhận tâm tình của mình, có lẽ ở ánh mắt đầu tiên hắc dạ tinh linh đã đem hắn bắt giữ.


Hắc phát trong gió phiêu động, dáng người phiêu dật, hắc mâu rực rỡ tinh thần, tinh thuần, thấu triệt, thiện giải nhân ý của y, thiện lương của y, làm bạn của y, nhượng hắn trong lòng không tự chủ được mà dừng lại, dừng lại bên người y.


Lúc ban đầu hắn tự cho đó là vì hảo hảo bồi thường y, yêu thương y, lấy thân phận phụ thân để yêu thương nhi tử mình.


Khả ánh mắt luôn bị trí tuệ của y hấp dẫn, bị sự cô đơn cùng đau lòng ngẫu nhiên hiển lộ trong mắt y hấp dẫn, tổng muốn ôm vào lòng che chở.


Là y đã đến, là ánh mắt thấu hiểu của y cùng làm bạn của y nhượng hắn dần dần thoát khỏi đau khổ cùng mê mang.


Hắn nhìn thấy trong mắt của y đối mình lý giải cùng đau lòng, nhượng mình hiểu được tâm đã sớm hướng người nọ mở rộng, và tiến nhập vào nơi sâu nhất trong nội tâm vốn không người nào có thể tiến vào.


Người nọ từng nói tổng muốn trợ giúp hắn, muốn bảo vệ hắn, đã sớm nhượng hắn tâm động không thôi.


Lâu năm đứng nơi địa vị cao, tâm sớm khô kiệt, lại vì y mà sống lại, thân hình nhỏ xinh của y sớm sưởi ấm tâm của hắn.


Yêu thích nhìn thân ảnh của y, thích nghe y mềm mại kêu mình “Phụ hoàng”, yêu cực nụ cười chỉ đối với mình nở rộ, cùng bộ dáng thẹn thùng làm nũng chỉ duy độc ở trước mặt mình triển lộ.


Hết thảy, hết thảy. . ., hắn sớm trầm luân trong đó mà không biết.


Này không phải thái độ của phụ thân đối với nhi tử mình, không phải tình cảm phụ tử, hắn không thể tiếp tục lừa chính mình.


Ngắn ngủn hai tháng, nhượng hắn quen với việc có y bồi bên cạnh, phi thường nhớ y, điên cuồng mà nhớ y.


Mỗi ngày đều bồi hồi ở trong phòng y, chỉ vì muốn nhanh chóng nhìn thấy y, thời gian hai tháng đủ để cho hắn hiểu được tâm tình mà hắn vẫn không dám thừa. Hắn, Long Ngự Thiên, yêu Long Nguyệt Thanh, yêu chính nhi tử của mình.


Xác nhận rõ ràng tâm tình của mình nhượng tâm hắn nhất thời thoải mái, không còn phiền não.


Nhưng trong lòng lại lo lắng, Thanh nhi hội tiếp nhận sao? Hội tiếp nhận chuyện một người phụ thân yêu chính nhi tử của mình sao? Hội tiếp nhận tình yêu của mình sao?


Hắn bây giờ không còn khí phách tự tin của đế vương, chỉ còn lo lắng, bất an đối mặt với ái nhân.


Thanh nhi, bảo bối của ta, ta không thể khắc chế tưởng niệm của mình, đã không thể đình chỉ tình cảm trong lòng, trí tuệ của Thanh nhi, nói cho phụ hoàng biết nên làm như thế nào?


Long Ngự Thiên rốt cục đem thiên hạ mà mình tưởng niệm ủng trong lòng, tâm tựa hồ đầy đủ. Thanh nhi lại cao hơn, càng xuất trần, càng nhượng hắn không thể dời đi tầm mắt “Thanh nhi, hai tháng, phụ hoàng mỗi ngày đều nhớ ngươi, phi thường nhớ.” Thật sâu ngửi khí tức của người trong lòng.


Long Nguyệt Thanh thế mới biết đã bế quan suốt hai tháng, phụ hoàng là vì nhớ y mới tiều tụy như thế sao? Ngẩng đầu nâng lên khuôn mặt của phụ hoàng, mặt lộ vẻ không tha “Phụ hoàng, ngươi là nhớ ta mới đem mình biến thành như vậy sao?” Vận khởi chân nguyên đem chòm râu nơi cằm của phụ hoàng thanh lý “Phụ hoàng là lo lắng cho ta sao? Ta căn bản sẽ không gặp chuyện không may, chính là vừa lúc bị vây trong quan khẩu đột phá (= cảnh giới đột phá a) mới bế quan.” Y trong lòng phi thường cảm động và ấm áp, khả y không thích phụ hoàng đem chính mình làm thành như vậy.


Long Ngự Thiên tùy ý động tác của Long Nguyệt Thanh, tử mâu thật sâu dừng ở trước mặt nhân nhi “Thanh nhi, ngươi có thể hiểu được tâm của phụ hoàng mỗi ngày đều nhớ ngươi không?” Long Ngự Thiên nhẹ nhàng hôn lên hắc mâu trong trẻo “Thanh nhi, hiểu chưa?”


Long Nguyệt Thanh cảm giác được mí mắt của mình bị đụng chạm nhẹ nhàng ấm áp, y khó hiểu, phụ hoàng làm sao vậy?


Long Ngự Thiên nhìn đến ánh mắt mê hoặc của Thanh nhi, tiếp tục hướng xuống, hôn lên chóp mũi thanh thú của y “Thanh nhi, hiểu được phụ hoàng không? Chán ghét phụ hoàng như vậy hôn ngươi sao?”


Rốt cục chạm vào hồng thần tựa đóa hoa mềm mại kia, thần biện nhẹ nhàng dừng ở nơi hắn tối chờ đợi, nơi hắn tối ao ước cùng lưu luyến “Hiểu được tâm của phụ hoàng không? Chán ghét phụ hoàng như vậy sao? Không muốn đẩy phụ hoàng ra sao?”


Chán ghét phụ hoàng? Ngọc thủ xoa hồng thần của mình, nơi này mới vừa bị phụ hoàng hôn qua, phụ hoàng vì cái gì lại hôn y? Y chỉ biết kiếp trước cha cũng hôn nương như vậy. Y không hiểu, khả y sẽ không chán ghét phụ hoàng, cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ đẩy phụ hoàng ra “Phụ hoàng, vì cái gì?”


Thấy nhân nhi trong lòng mê mang, trong lòng biết Thanh nhi mặc dù trí tuệ, nhưng trong chuyện tình cảm cũng rất đơn thuần, nhưng Thanh nhi không có chán ghét không phải sao? “Thanh nhi, phụ hoàng muốn hôn ngươi, bởi vì phụ hoàng yêu ngươi, không phải tình yêu của phụ thân đối nhi tử, mà là tình yêu của tình nhân, phụ hoàng muốn vĩnh viễn cùng Thanh nhi một chỗ, muốn trở thành người tối quan trong trong sinh mệnh của Thanh nhi, muốn cùng Thanh nhi vĩnh viễn sánh cùng thiên địa.” Tử mâu sâu thẳm phát ra quang mang mê người.


Long Nguyệt Thanh nhìn phụ hoàng tản mát ra thần thái khiến kẻ khác mê đắm, không khỏi si mê “Phụ hoàng, đây là yêu sao? Thanh nhi không hiểu, nhưng Thanh nhi biết Thanh nhi muốn cùng phụ hoàng một chỗ, phụ hoàng là người phi thường trọng yếu của Thanh nhi.” Thân thể tuy có quan hệ huyết thống, khả linh hồn thật sâu khắc ấn hai chữ “Liễu Thanh”, còn hơn nhi tử, y càng muốn trở thành bằng hữu cùng phụ hoàng tác chiến, muốn cùng hắn sóng vai ngắm thế giới, là phụ hoàng nhượng tâm của y không còn cảm thấy cô đơn, tìm được nơi trở về, y hiểu phụ hoàng, phụ hoàng cũng hiểu y, đây là yêu sao?


Long Ngự Thiên nghe được câu trả lời của bảo bối phi thường vui sướng, chính mình đã sớm biết mình ở trong lòng bảo bối rất trọng yếu, chính là bảo bối tựa hồ còn không hiểu tình, không quan hệ, hắn có kiên nhẫn, hắn hội chỉ cho bảo bối cái gì là tình, cái gì là yêu.


“Thanh nhi, phụ hoàng sẽ làm ngươi hiểu được cái gì là yêu, phụ hoàng yêu ngươi, thực yêu.” Nói xong thần biện của Long Ngự Thiên lại hạ xuống, tiến nhập nơi mà hắn muốn hướng tới, nhẹ nhàng dây dưa, gần như thế khiến cho tâm hắn kích động không thôi, nhưng như vậy càng không đủ, hắn muốn xâm nhập càng sâu, vươn đầu lưỡi, liếm lên đóa hoa kiều diễm, giọng nói từ tính trầm thấp vang lên “Bảo bối, mở thần (miệng), phụ hoàng chỉ ngươi hôn.”


Long Nguyệt Thanh mê hoặc cảm thụ được mềm mại cùng ấm áp nơi hồng thần, đó là hơi thở của phụ hoàng, phun trên mặt y, tựa như ôm ấp y. Nghe được thanh âm của phụ hoàng, không tự chủ được mở ra, thứ mềm mại cư nhiên tiến vào trong miệng mình, không khỏi cả kinh nghĩ muốn lùi bước.


Long Ngự Thiên sao có thể để bảo bối thối lui, ôm sát y, đầu lưỡi kiên định địa tham vào, truy đuổi thứ mềm mại bên trong, khiêu khích nó, cùng nó cộng vũ, thật sâu say mê trong đó, muốn ngừng mà không được.


Long Nguyệt Thanh dần dần nhuyễn hạ thân thể, ánh mắt trở nên mê ly, trong đầu trống rỗng, không thể chủ động tự hỏi, không tự chủ được theo sát, tùy ý phụ hoàng, hai tay cũng đặt lên cảnh bột (cổ) của phụ hoàng, như có điện lưu nhẹ nhàng chấn động trái tim của y, hơi thở phụ hoàng tràn ngập trong miệng y, tựa hồ cùng phụ hoàng càng thêm gần gũi, y biết y không chán ghét, thậm chí có chút thích thân cận như vậy.


Long Ngự Thiên biết mình không thể không dừng lại, nếu không hắn hội khống chế không được chính mình, Thanh nhi còn nhỏ, không thể gấp, phải từ từ, hiện tại đã muốn thành công, không phải sao. Cố gắng khắc chế ý nghĩ xúc động muốn tiếp tục xâm nhập, chậm rãi rời đi. Nhìn thấy bảo bối hai má ửng hồng, ánh mắt mê ly. Vui sướng vì bảo bối đối hắn không phải không có cảm giác, long tâm đại duyệt (rất chi là vui sướng a). Hồng thần mềm mại trải qua nụ hôn càng thêm kiều diễm, hấp dẫn hắn. Cố gắng bình tĩnh tâm tình, khóe môi gợi lên một tia tà mị, thanh âm trầm thấp hơi ái muội vang lên “Thanh nhi là thích phụ hoàng như vậy, đúng không?”


Long Nguyệt Thanh nghe được thanh âm mới thanh tỉnh lại, song mâu đã hồi phục trong trẻo, tuy rằng trong lòng tràn ngập xấu hổ, nhưng y sẽ không đối phụ hoàng che dấu tâm ý của mình, hắc mâu sáng long lanh nhìn chăm chú vào phụ hoàng “Thích, ta sẽ suy nghĩ thật kỹ, hiểu rõ tâm tình thật sự của mình.” Rốt cuộc không thể ra vẻ bảo trì trấn định, đối mặt ánh mắt thâm tình của phụ hoàng, vùi đầu tiến nhập hõm vai của phụ hoàng, khóe môi nứt ra ý cười, thực ngọt ngào.

-------------------------------

p/s: cuối cùng thì anh Thiên cũng đã tỏ tình với bé Thanh ni ke ke ke *đốt pháo ăn mừng* ka ka ka


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét