Trong thế giới rộng lớn này
Chúng ta gặp nhau và yêu nhau...
Đó... chính là định mệnh
Và khi... chúng ta chia tay nhau
Đó... cũng là định mệnh
Định mệnh của anh và em...



Ta đã trở lại *tung hoa* *đốt pháo* *lắc mông* ka ka ka ^0^

Thứ Tư, 3 tháng 10, 2012

Tiêu Diêu Thiên Địa Du - Chương 22



Yến Hội

Rất nhanh liền đến ngày khai trương của Thanh Phong xan quán ở đế đô Thiên Long thành, đoàn người Long Nguyệt Thanh biến ảo diện mạo đi quan khán, chỉ có Lý Nguyên Triết thân là người hợp tác nên phải tham dự nghi thức khai trương. Bởi vì giai đoạn trước làm tốt công tác tuyên truyền, nên trong ngày đón tân khách nghênh môn, người quan sát càng nhiều, có thể nói sinh ý bạo hỏa (ý là rất đông a), khách nhân dùng thức ăn liên tục khen ngợi, nói nơi này phục vụ hảo, đồ ăn cũng tuyệt, tửu càng hương. Rất nhanh thanh danh của Thanh Phong xan quán được truyền mở, mười gian Thanh Phong xan quán quanh các thành thị sau đó đồng thời khai trương. Cùng ngày hộ vệ của Lý gia được điều đến xan quán, thực lực làm cho người ta cũng không dám đánh chủ ý lên nó.


Ở đế đô mọi người truyền miệng nhau, tương truyền về thức ăn cùng tửu của Thanh Phong xan quán, khi đoàn người Duy Khẳng đế quốc Nhị hoàng đi tới đế đô, được hoàng gia tiếp trong tân quán, lại làm cho người ta tăng thêm những lời đồn đãi mới. 

---------------------------------------------------------------------------------

Long Hoa điện.


“Thanh nhi, thật sự quyết định cùng với ta tham gia yến hội sao?” Long Ngự Thiên một bên nhượng Long Hành vì hắn sửa sang lại lễ phục trên người, một bên hỏi Long Nguyệt Thành đang mặc lễ phục ở bên cạnh, tuy nói cũng nên sớm để cho Thanh nhi lộ diện, nhưng trong tâm chính là không muốn để cho người khác kiến thức đến mặt tốt đẹp cùng tinh thuần của Thanh nhi.


“Phụ hoàng, này đâu có sớm a? Ta không thể cứ tránh ở phía sau phụ hoàng, huynh đệ tỷ muội đến một người ta đều không biết a, lại nói ta cũng muốn kiến thức vị Nhị hoàng tử này a, chẳng lẽ phụ hoàng không nghĩ để ta giúp đỡ ngươi sao?” Long Nguyệt Thanh giả vờ ủy khuất trừng to đôi mắt nhìn phụ hoàng y.


Nhìn thấy đôi mắt như vậy, Long Ngự Thiên làm sao có thể nói ra một chữ ”Không” a “Ai, phụ hoàng nào có không cho ngươi đi, chính là có điểm lo lắng thôi.”


Long Nguyệt Thanh vỗ vỗ tiểu ngực cam đoan: “Phụ hoàng yên tâm, không phải còn có Long Hành thúc thúc bảo hộ ta thôi.” Long Ngự Thiên nhượng Long Hành - người có thực lực cách Kiếm Thánh không xa đêm nay đi theo Long Nguyệt Thanh để phòng bất trắc, còn có cả ảnh vệ, Long Nguyệt Thanh đều có thể cảm giác được.


Long Ngự Thiên nhìn bảo bối diện một thân lễ phục bạch sắc, bảo bối hôm nay là cố ý chọn lễ phục khảm hoa văn tử sắc, xứng thượng với hắc mâu hắc phát của y, khiến y càng thêm thoát tục xuất trần.


“Phụ hoàng, tốt lắm, có thể đi rồi.” Long Nguyệt Thanh sửa sang lại lễ phục rồi đem ngọc thủ nhỏ bé đưa cho Long Ngự Thiên “Khoa Đặc, theo ta cùng lộ diện.”


Long Ngự Thiên cùng Long Nguyệt Thanh đi ở phía trước, Long Hành cùng Khoa Đặc theo sát phía sau. 

---------------------------------------------------------------------------------

Đại sảnh của hoàng cung yến hội.


“Bệ hạ giá lâm, Lục điện hạ giá lâm!”


Theo thanh âm vang lên, mọi người đều dừng lại nhìn về phía đại môn của đại sảnh, đây chính là lần đầu tiên Lục hoàng tử lộ diện. Ngay sau đó bọn họ nhìn thấy vị bệ hạ tuấn mỹ dắt theo một tiểu nhân nhi giống như tinh linh đi vào đại sảnh, hướng tới đế vị (vị trí của đế vương). Bệ hạ vẫn như cũ tuấn mỹ, vẫn như cũ uy nghiêm lãnh khốc. Lục điện hạ lại trấn định tự nhiên, khí chất xuất trần, một chút không giống đến từ dân gian, mặt mang mỉm cười theo sát bệ hạ. Hình ảnh duy mĩ nhượng mọi người nhất thời thất thanh.


“Kiệt Mỗ Duy Khẳng gặp qua bệ hạ, bệ hạ quả nhiên phong thái hơn người, Lục điện hạ tuy tuổi còn nhỏ nhưng cũng là như thế xuất sắc.” Kiệt Mỗ đầu tiên tiến lên chào, hắn cũng bị hình ảnh này chấn động. Sớm nghe nói Long Ngự Thiên là một vị mỹ nhân, không nghĩ tới như thế tuấn mỹ, Lục hoàng tử sau khi lớn lên khẳng định cũng là vị đại mỹ nhân. Tương đối mà nói, hắn đối Long Ngự Thiên càng cảm thấy hứng thú, khiến hắn có cảm giác muốn chinh phục. Người Duy Khẳng bọn họ dựa vào việc đánh lui thú nhân để sinh tồn đến nay, trong mình tràn ngập hiếu chiến, hắn càng thích khiêu chiến, muốn khiếu chiến vị kia thánh giai lãnh khốc mỹ nhân, thùy hạ ánh mắt tràn ngập ý tứ có chí tất thành. Không biết chỉ vì tâm ý hôm nay đã quyết định vận mệnh hủy diệt của hắn sau này.


Ni Lạp song mâu nhanh chóng nhìn chằm chằm Long Nguyệt Thanh cùng Khoa Đặc ở phía sau y, quả nhiên như lời đồn vị này Lục điện hạ thật sự mĩ, còn có phế vật Khoa Đặc, hắn sớm hay muộn đều hội có được cả hai.


Long Ngự Thiên đối này đó ánh mắt đánh giá rất không thoải mái, tử mâu càng lãnh “Điện hạ quá khen, hy vọng điện hạ có thể vừa lòng với sự chiêu đãi của Long Đằng, mời tùy ý.”


Kiệt Mỗ cười ha ha “Vừa lòng, rất vừa lòng , người của Long Đằng, mỹ thực của Long Đằng, tửu của Long Đằng, đều khiến kẻ khác nhạc bất tư thục a.”


Sau đó Kiệt Mỗ lại đề nghị nói “Bệ hạ, sớm được nghe Long Đằng thực lực cường thịnh, binh hùng tướng mạnh, bệ hạ ngắn ngủn vài thập niên đánh hạ như thế đại đế quốc (ý nói việc lật đổ được Nam Áo tiền vương quốc a), làm cho Kiệt Mỗ trong tâm kính nể. Ta đề nghị ngày mai chúng ta hai quốc vì mối quan hệ hảo hữu tiến hành một hồi luận võ như thế nào?” Hắn sẽ làm cho Long Đằng nhìn đến thực lực cường đại của Duy Khẳng, Duy Khẳng đã tồn tại hơn ngàn năm, không phải một Long Đằng nho nhỏ có khả năng so sánh.


“Có thể, các ngươi muốn so tài như thế nào?” Long Ngự Thiên sắc mặt biến cũng chưa biến, nhưng trong lòng lại đang tín toán. Dưới đài mọi người trên mặt đủ loại sắc thái, không biết có cảm tưởng gì, chỉ có tả tướng Ngải Khẳng là bình thản.


“Chúng ta phái ra năm người, ma pháp sư hay kiếm sĩ đều được, dưới ba mươi tuổi, trong năm trận lấy ba trận thắng để định thắng thua, như thế nào?” Kiệt Mỗ đã có thể tưởng tượng ra sự đại bại của Long Đằng.


Long Ngự Thiên giương mắt nhìn hắn, lấy tuổi đến xem thì thực lực quả không tồi, đáng tiếc quá tự tin, quá cuồng ngạo “Không thành vấn đề, chúng ta sáng mai tại luyện võ trường của hoàng gia gặp mặt.”


Long Nguyệt Thanh một bên âm thầm đánh giá người này, bề ngoài tựa hồ là người thực hào sảng, khả ánh mắt của hắn, đặc biệt ánh mắt của hắn nhìn phụ hoàng nhượng y rất không thoải mái, không khỏi nắm chặt ngọc thủ của Long Ngự Thiên.


Lý Nguyên Triết thấy song phương đàm thỏa, cũng nhìn đến vẻ mặt không kiên nhẫn của Long Ngự Thiên, chỉ có người tối quen thuộc mới biết được, tiến lên kéo Kiệt Mỗ qua một bên nói chuyện.


“Thanh nhi, làm sao vậy, không thoải mái sao?” Long Ngự Thiên cảm giác được động tác của Long Nguyệt Thanh.


Long Nguyệt Thanh nâng lên khuôn mặt, mi tâm hơi hơi nhíu, lấy thanh âm chỉ có hai người nghe được nói: “Phụ hoàng, ta không thích người này.”


Long Ngự Thiên làm sao thích a, hôm nay có nhiều người như vậy đánh giá bảo bối, lộ ra ánh mắt kinh diễm nhượng hắn lại càng không thoải mái, cảm giác như đang nhìn trộm bảo bối hắn. Long Ngự Thiên đem y lau vào trong ngực, ngón tay xoa nhẹ mi tâm của y nói “Ngoan, phụ hoàng cũng không thích, bồi phụ hoàng tọa thêm một lát rồi chúng ta ly khai, được không?”


Long Nguyệt Thanh gật đầu. Y kỳ thật sớm quan sát tất cả mọi người trong đại sảnh, chỉ cần bọn họ không tạo thành uy hiếp đối phụ hoàng, y cũng sẽ không đối bọn họ có cảm giác gì, chỉ là đơn thuần chán ghét ánh mắt người nọ nhìn phụ hoàng.


Đại đại sảnh nhất thời rất nhiều người phát ra tiếng hút thanh khi thấy một màn này. Nhất thời không dám tin, kinh ngạc, hâm mộ, đố kỵ, ghen ghét, đủ loại ánh mắt đều hướng về Lục điện hạ ở trong lòng bệ hạ, bệ hạ của bọn họ chính là không cho phép người tới gần, chưa từng gặp qua bệ hạ như vậy thân cận một người, bao gồm hoàng tử hoàng nữ của hắn. Long Ngự Thiên cảm giác được tầm mắt của họ, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn quét một vòng, mọi người đều không dám đối diện với ánh mắt này, vội dời đi tầm mắt.


Kiệt Mỗ nhìn thấy hết thảy, nghiền ngẫm địa cười cười, quả thực giống như lời đồn, có ý tứ a, người lãnh tình lãnh tâm như vậy cũng có nhược điểm a.


Long Nguyệt Thanh tự nhiên tiếp thu tất cả ánh mắt, không thể phủ định, đại bộ phận đều là ánh mắt đố kỵ đến từ nhóm phi tử của phụ hoàng. Lúc này một đám phi tử của phụ hoàng tiến lên hành lễ “Nô tì gặp qua bệ hạ!” Trong đó lấy nữ nhi của tả tướng Ngải Khẳng, mẫu thân của tam hoàng tử Lạp Phu Đế Mỗ dẫn đầu, thừa dịp Long Ngự Thiên không chú ý khi, ánh mắt hung tợn trành Long Nguyệt Thanh một chút, nhượng Long Nguyệt Thanh bất thống bất dương.


Trong đó có hai người khiến cho Long Nguyệt Thanh chú ý. Y vẫn chưa gặp qua hoàng huynh hoàng tỷ của mình, đêm nay lại gặp được hai vị, một vị là Tứ hoàng tử Long Nguyệt Tân mười tuổi, nghe nói là bộ dạng rất giống phụ hoàng, hôm nay nhìn thấy quả thật như thế, đồng dạng tử mâu, tương tự ngũ quan, chỉ có phát mầu (màu tóc) kế tục mẫu phi của hắn là hạt sắc (màu nâu), khuôn mặt nhỏ nhắn đồng dạng lạnh như băng, chính là trong mắt lại đơn thuần tràn ngập sùng bái cùng khát vọng đối phụ hoàng, tuổi còn nhỏ đã là trung cấp kiếm sĩ , có thể thấy được rất nỗ lực a, thiên phú cũng không sai. Một vị là mới bảy tuổi Ngũ công chúa Long Nguyệt Ny, tiểu cô nương thực đáng yêu, vui sướng địa nhìn phụ hoàng của nàng, quay đầu lại bị tiểu nhân nhi trong lòng phụ hoàng hấp dẫn.


“Phụ hoàng, đây là Lục hoàng đệ sao? Lục hoàng đệ thật đẹp a, ta có đệ đệ .” chỉ là đơn thuần nhìn thấy thứ xinh đẹp trong lòng liền tràn đầy vui mừng, hơn nữa vị Lục hoàng đệ này cư nhiên dám ngồi trong lòng của phụ hoàng, người mà nàng không dám tới gần.


Long Nguyệt Thanh ở trong lòng phụ hoàng điều chỉnh lại thân thể, mặt hướng hai vị hoàng huynh hoàng tỷ “Thanh nhi gặp qua Tứ hoàng huynh, Ngũ hoàng tỷ.” Y đối hai người này ấn tượng cũng không tệ, Tứ hoàng tử tuổi còn nhỏ đã tản mát ra hơi thở người chớ gần, nhượng y cảm thấy rất thú vị, không biết là đơn thuần bắt chước phụ hoàng hay là do nguyên nhân gì khác, chính là khát vọng đối phụ hoàng là che dấu không được. Ngũ công chúa còn rất nhỏ, trên người có nét khờ dại không hiểu thế sự, sau lưng lại có một vị mẫu phi ôn nhu yêu thương nàng.


“Lục hoàng đệ, ta về sau có thể đi tìm ngươi ngoạn không?” Hiện tại trong cung chỉ có một mình Tứ hoàng huynh, bình thường cũng không để ý tới nàng, trợn to hai mắt đầy trông mong nhìn Lục hoàng đệ của nàng, nàng thực thích vị đệ đệ xinh đẹp này.


“Hảo, Tứ hoàng huynh có muốn cùng tới ngoạn với ta không?”


Long Nguyệt Tân chỉ thấy một đôi song mâu hắc sắc mang theo ý cười nhìn chăm chú vào hắn, làm cho hắn không tự chủ được gật đầu “Hảo.” Nói xong mới phát hiện chính mình nói cái gì, không khỏi ảo não như thế nào hội khinh địch, như vậy đáp ứng y. Hắn trong cung tối sùng bái nhất chính là phụ hoàng, sớm nghe được cung nhân lén đàm luận về phụ hoàng hắn, nói phụ hoàng như thế nào sáng tạo Long Đằng đế quốc, như thế nào lợi hại, từ đó về sau phụ hoàng trở thành đỉnh phong trong lòng hắn. Vì thế hắn tiếp nhận sự dạy bảo cùng huấn luyện cực kỳ nghiêm khắc của mẫu phi cùng ngoại gia (người của nhà mẹ đẻ), vì muốn hướng đến đỉnh phong mà không ngừng cố gắng. Hiện giờ lại dễ dàng bị một ánh mắt hấp dẫn, y là hoàng tử mà phụ hoàng tối sủng ái, hắn không rõ y vì cái gì như thế được phụ hoàng sủng ái, không phải nói là không có năng lực sao? Trong lòng lộ ra đủ loại nghi hoặc cùng khó hiểu, hắn vẫn cố gắng nhượng phụ hoàng chú ý tới hắn, người này như thế nào lại dễ dàng đạt được?


Long Nguyệt Thanh buồn cười nhìn biểu tình Tứ hoàng huynh, rất có ý tứ đâu, nhượng y quên đi sự không thoải mái vừa rồi, chuyển hướng phụ hoàng “Phụ hoàng, có thể cho phép Tứ hoàng huynh cùng Ngũ hoàng tỷ đến Long Hoa điện cùng ta ngoạn không?”


Long Ngự Thiên không biết bảo bối trong lòng đánh chủ ý gì, nhưng từ trước đến nay đối với y có cầu tất ứng: “Hảo, nghe theo ngươi. Nguyệt Tân, Nguyệt Ny, từ nay các ngươi có thể tới Long Hoa điện tìm Thanh nhi chơi đùa.”


“Dạ, phụ hoàng.”


“Thật tốt quá, cám ơn phụ hoàng.”


“Tạ ơn bệ hạ.”


“Thanh nhi, chúng ta trở về?” Long Nguyệt Thanh gật đầu, cùng hai vị hoàng huynh hoàng tỷ tạm biệt liền cùng Long Ngự Thiên rời khỏi đại sảnh yến hội. 

---------------------------------------------------------------------------------

“Thanh nhi thích bọn họ?” Long Ngự Thiên vấn hỏi.


“Đúng a, phụ hoàng không biết là Tứ hoàng huynh thực giống phụ hoàng sao? Ha hả, đổi lại một đầu tử phát chính là thành một tiểu phụ hoàng , hì hì.”


“Dám giễu cợt phụ hoàng a, xem phụ hoàng như thế nào trừng phạt ngươi a.”


“Ha hả ha hả. . . . . .”


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét