Trong thế giới rộng lớn này
Chúng ta gặp nhau và yêu nhau...
Đó... chính là định mệnh
Và khi... chúng ta chia tay nhau
Đó... cũng là định mệnh
Định mệnh của anh và em...



Ta đã trở lại *tung hoa* *đốt pháo* *lắc mông* ka ka ka ^0^

Thứ Hai, 22 tháng 10, 2012

Khổ Đinh Trà - Chương 4(1-2)



Lại suy yếu đi ra ngoài, Nhạc Dao vô lực tựa vào cạnh cửa, nghĩ thầm trận ác mộng này cuối cùng đã xong.


Chỉ tiếc, không đợi y thầm may mắn xong, lại nghe thấy thanh âm không có hảo ý của ác ma Giang Duệ vang lên:“Dao Dao, ngươi sẽ không cho rằng như thế đã xong a? Đừng quên, lần trước chúng ta đã nói làm trọn vẹn nha.”


“Trọn vẹn?” Nhạc Dao ngơ ngác một chút, rất nhanh nhớ lại đoạn đối thoại trước đây của hai người. Đúng vậy, lúc ấy Giang Duệ có nói qua, mình chẳng những giúp hắn ‘thổi kèn’ (tự hiểu a =.=), còn phải chủ động cùng hắn ân ái. Nghĩ tới đây, sắc mặt Nhạc Dao lập tức lại trở nên trắng bệch một mảnh.



Giang Duệ bước tới kéo y vào. Đại khái là có liên quan tới lần bắn thứ nhất, dục vọng đã được thư giải, cho nên lúc này đây hắn rất có kiên nhẫn đùa bỡn Nhạc Dao.


Hắn để Nhạc Dao nằm ở trên giường, nhưng không có đè lên, ngược lại hắn nằm xuống bên người, ghé vào lỗ tai y nói khẽ: “Xem phân lượng ngươi không có kinh nghiệm gì, ta tới dạy ngươi. Ngươi trước đem tay của ta kéo đến ngực của ngươi.”


Nhạc Dao oán hận trừng mắt nhìn hắn, mang theo khóc nức nở nói: “Ngươi vì cái gì không tự mình phóng lên? Tay của ngươi cũng không có đứt a.” Bị hắn đùa bỡn như vậy đã đủ xấu hổ rồi. Lại, lại vẫn muốn mình làm ra động tác câu dẫn, tên hỗn đản này là muốn ép chết mình sao?


“Đã nói là ngươi chủ động a.” Giang Duệ lời thẳng khí hùng yêu cầu, sau đó vươn tay: “Nhanh lên, kéo qua đi, bằng không ngay bây giờ ta sẽ đi tới cửa hàng kia nha.”


Nhạc Dao cắn môi, dùng sức trừng mắt nhìn gương mặt đắc y đến đáng giận của Giang Duệ, hận không thể một quyền đem hắn đánh thành bộ dạng của Hổ ca. Nhưng mà đây chỉ là ý nghĩ mà thôi, y rất nhanh liền vì ánh mắt lạnh lùng của Giang Duệ đánh bại trận, duỗi ra tay trái kéo qua tay phải của Giang Duệ, đặt trên lồng ngực đơn bạc của mình.


Đầu nhũ nặng nề bị ngắt, nhanh chóng đứng thẳng, nghe được tiếng rên rỉ của Nhạc Dao, Giang Duệ ác ý cười: “Đây là đối với ngươi trừng phạt, đã nói là tự nguyện. Thế mà ngươi bây giờ còn dùng một bộ dạng bị cường bạo đối với ta, cho nên nhất định phải trừng phạt.”


Hắn nói xong, lại tóm lấy tóc của Nhạc Dao, nâng mặt y lên, thật sâu hôn xuống.


“Ngô...” Nhũ hoa trên ngực bị xoa nắn , ngắt véo, một trận nhức mỏi cùng đau đớn đồng thời đánh úp lại, dẫn đến Nhạc Dao không thể không cong người lên. Tiếng rên rỉ bị ngăn ở cổ họng, nụ hôn của Giang Duệ càng lúc càng thâm nhập vào trong.


Mắt thấy Nhạc Dao khuôn mặt đã đỏ ửng, tựa hồ muốn hít thở không thông, bộ dạng đã muốn bất tỉnh. Giang Duệ lúc này mới không thỏa mãn buông y ra, móng tay lại ác ý ở trên nhũ hoa đã trở nên vô cùng mẫn cảm gãy một chút. Nhất thời lại khiến Nhạc Dao gấp gáp rên rỉ, hắn thoả mãn nở nụ cười.


“Được rồi, tiến vào chính đề a.” Giang Duệ ra vẻ hào phóng buông lỏng Nhạc Dao, nhưng mà ngón tay lại uốn lượn di chuyển xuống dưới, đi thẳng tới chỗ bí xử (khẽ giữa hai mông thì phải) ở giữa hai chân tuyết trắng. Hắn đẩy ra hai cánh mông, dễ dàng đem ngón tay cắm vào tiểu huyệt.


Tiểu huyệt trải qua hơn một tháng được Giang Duệ không ngừng khai phá, dung nạp một ngón tay đã sớm dư dả. Nhạc Dao quay đầu, nhẹ giọng nức nở nói: “Ngươi còn muốn như thế nào? Có thể làm ta đều đã làm, ngươi... ngươi nếu lại bức ta, cùng lắm thì ta chết là được, còn tốt hơn ở trong này cho ngươi vũ nhục đùa bỡn.”


“Ngươi không dám chết a Dao Dao, ta biết rõ ngươi sợ nhất là chết. Có lẽ ngươi thật sự nhu nhược lại nhát gan, nhưng ý chí của ngươi lại rất mạnh mẽ a. Ngay cả ta cũng không khỏi không bội phục. Bị ta như vậy khi dễ đều muốn cố gắng sống sót. Cho nên, ngươi là loại chỉ cần còn chưa tới tình trạng cùng đường nhất định phải chết, thì ngươi sẽ không đơn giản muốn chết a.” Giang Duệ lại gia tăng thêm một ngón tay, hơn nữa ác ý đem tiểu huyệt mở ra, sau đó lại khép lại.


Nước mắt của Nhạc Dao lại rơi xuống, thật giống như lồng ngực bị mở ra, đem trái tim dơ bẩn trần trụi loã lồ đặt tại trước mặt Giang Duệ. Y theo lời nói của Giang Duệ một lần nữa nhận thấy rõ mình thật đáng xấu hỗ, càng bi ai chính là ngay cả Giang Duệ đều có thể biết được mình đối tử vong rất sợ hãi.


“Được rồi, xem tại phân lượng biểu hiện coi như tạm được của ngươi hôm nay, ta liền tha cho ngươi một cái mạng a.” Giang Duệ rút ngón tay ra, sau đó một tay ôm lấy Nhạc Dao, làm cho hai chân của y tách ra ngồi trên người mình, mang theo ý cười hỏi: “Biết rõ làm như thế nào chứ?”


Nhạc Dao đương nhiên biết rõ làm như thế nào, trước kia Giang Duệ cũng chọn loại tư thế này. Nhưng lúc đó là Giang Duệ ôm y tiến hành, hiện tại muốn chính y chậm rãi ngồi trên cái phân thân đứng thẳng kia, y làm sao có thể làm được a.


“Ngươi hãy thử tưởng tượng a Dao Dao, nếu như ngươi hiện tại không tự mình ngồi lên, vậy tới buổi tối có thể là ngồi ở trên ngựa gỗ nha.” Giang Duệ lại lần nữa đe dọa, nghĩ nghĩ lại nói: “Nếu như ngươi thật sự làm không được, ta đây cũng có thể đổi một loại phương thức khác. Cho ngươi nằm ở trên giường, nhưng là ngươi phải tự mình lấy tay khai phá huyệt động để cho ta đi vào a.”


“Giang Duệ, ngươi... ngươi là hỗn đản.” Nước mắt Nhạc Dao chảy xuống càng nhiều, y bình ổn tâm, cắn răng một cái, đột nhiên dùng sức ngồi xuống. Bởi vì ngồi xuống quá mãnh liệt, cho nên làm cho phân thân kia thật sâu xỏ xuyên qua dũng đạo, cũng làm cho y đau đớn rên rỉ một tiếng.


Giang Duệ vịn lấy cái eo nhỏ của Nhạc Dao, dưới loại tình huống này, hắn không ngại để Nhạc Dao chửi mình vài câu, mỉm cười nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của Nhạc Dao: “Phải tự mình động nha. Kỳ thật như vầy cũng rất được không phải sao? Cùng bị ta ép buộc làm, lại có cái gì khác nhau ni? Dù sao như thế nào cũng đều là làm, cũng là khoái hoạt, cũng là thống khổ, vì cái gì không để cho mình hảo hảo hưởng thụ a.” (đồ ngụy biện =3=)


Hắn nói xong, thấy Nhạc Dao vẫn không nhúc nhích. Có thể vì phân thân nơi hạ thể đã kêu gào muốn ở trong dũng đạo ấm áp kia chạy nước rút, vì vậy hắn không thể kiên nhẫn, liền ôm eo Nhạc Dao cao thấp luật động .


Trận này nói là tự nguyện, kỳ thật vẫn là cường bạo, tính sự (chuyện hoan ái) một mực duy trì liên tục đến ba giờ chiều. Giang Duệ cuối cùng cũng buông tha Nhạc Dao, mắt thấy đối phương mệt mỏi nằm ở trên giường không nhúc nhích. Vì vậy hắn xuống giường, cẩn thận đắp chăn cho Nhạc Dao, vừa nói: “Đêm nay không nên đi làm, tối ngày mai cũng vậy a.”


Cái này xem như là Giang Duệ cùng Nhạc Dao sau hơn một tháng sinh hoạt, lần đầu tiên hắn biểu hiện ra một điểm tình ý ôn nhu.


Lần trước vì trong quán bar diễn cảnh anh hùng cứu mỹ nhân, tuy không gây tổn thất nhiều, nhưng bởi vì lúc ấy quá mức ngoan lệ, khiến bọn lưu mạnh sợ ngây người đồng thời cũng đem Nhạc Dao xém chút hù chết. Cho nên Nhạc Dao cho tới bây giờ sẽ không đem cái cảnh anh hùng cứu mỹ nhân ấy cho rằng đó là việc làm lãng mạn.


Chỉ tiếc thời khắc ôn nhu ít ỏi ấy, lại bởi vì Nhạc Dao đã bị làm đến choáng váng mà bị y xem nhẹ bỏ qua. Bất quá Giang Duệ cũng không để ý, nhún vai đi vào phòng khách, hắn mở ti vi, say sưa xem những hoạt cảnh được thu nhỏ trong đó.


Lại nói, tựa hồ rất buồn cười, Giang Duệ đặc biệt thích xem phim hoạt hình. Chẳng những là Anime của Nhật Bản, tỷ như ‘Hoàng Tử Tennis’ hắn cũng thích xem. Mà ngay cả phim hoạt hình của Trung Quốc, tỷ như ‘Ba Đầu Nhỏ Con Đầu To’, còn có cái gì mà ‘Cá Chép Phiêu Lưu Ký’ hắn cũng có thể xem đến hào hứng. Có lẽ là bởi vì từ lúc còn nhỏ hắn chưa từng thấy qua những vật này cho nên hiện tại tự do, nhịn không được nghĩ muốn đền bù tổn thất trước đây a.

-------------------------------------------------------------------------

Đến cuối cùng, Nhạc Dao ngày hôm sau vẫn đi làm. Quán bar của bọn họ bốn giờ chiều tập họp, sau đó thu thập chuẩn bị một chút, năm giờ mở cửa, mãi cho đến ba giờ sáng mới ngừng kinh doanh. Bởi vì ban đêm đi đường không an toàn, cho nên tất cả mọi người tạm nằm lung tung trong quán bar ngủ một chút, đợi trời sáng lại về nhà.


Nhạc Dao vừa vào cửa, ông chủ quán bar cùng mấy nhạc công của dàn nhạc liền xông tới, ân cần hỏi y chuyện sau khi bị Giang Duệ mang đi. Lại hỏi y Giang Duệ rốt cuộc là ai.


Nhạc Dao vốn muốn gạt bọn họ, nhưng nghĩ đến biểu hiện ngày đó của Giang Duệ, cùng với một ít lời la hét của hắn. Chỉ biết bạn bè cùng ông chủ trong lòng đều đã nghĩ ra được chút ít đi, đành phải thẹn thùng đem quan hệ của mình cùng Giang Duệ nói ra.


Tuy nhiên y không có nói thẳng ra là mình bị Giang Duệ bức bách, nhưng từ trong lời tự thuật đứt quãng kia, mọi người cũng nhanh trí minh bạch là chuyện gì đã xảy ra .


Nhưng ngoại trừ mặc ngoài vì y thở dài ra, ai cũng không có biện pháp tốt để giúp y a. Sự tàn nhẫn ngày đó của Giang Duệ đã chấn trụ tất cả mọi người, đối mặt với tên thiếu niên cường đại kia, bọn họ tuy đau lòng cho Nhạc Dao, nhưng cũng là lực bất tòng tâm.


Nhạc Dao cũng rất lo lắng, hỏi ông chủ quán bar, ngày đó sau khi mình đi rồi, đám người Hổ ca kia có hay không đến trả thù. Thu được câu trả lời là không có ai tới, thế lực của Hổ ca giống như trong vòng một đêm liền biến mất. Hiện tại trông nom địa bàn này chính là một đầu lĩnh mới.


Nhạc Dao thoáng thả tâm, mắt thấy sắp đến bảy giờ, tất cả mọi người bắt đầu chuẩn bị công việc kinh doanh. Y ngồi ở đằng sau Piano nghĩ thầm khuya hôm nay không thể uống nước, cũng tuyệt đối không cần phải đi nhà vệ sinh, vậy sẽ không phát sinh chuyện tình như lần trước.


Những khách nhân lục đục kéo đến. Tại nơi phức tạp này, chuyện tình của Hổ ca bất quá chỉ là một sự việc nho nhỏ xen giữa nơi này, đối với việc làm ăn của quán bar căn bản không có bất luận ảnh hưởng gì.


Có khách yêu cầu một thủ khúc (khúc nhạc) “Lá Thư Vô Tình”, Nhạc Dao vừa mới tấu lên khúc nhạc dạo, đã nhìn thấy một tiếp viên mời rượu (dạng như tiếp thị bia a, chắc vậy đi =.=) bước nhanh về phía mình, tựa hồ là muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng cũng không nói gì. Trong lòng của y “Lạc đặng” một tiếng, xém xíu nữa đàn sai âm. Đợi một khúc này vừa kết thúc, y xoay đầu khắp nơi tìm kiếm tiếp viên mời rượu kia.


Tiếp viên mời rượu kia thấy y không đàn nữa, nên đi tới nói nhỏ: “Dao ca, tên tiểu tử ngày đó đánh Hổ ca, chính là cái người đem ngươi mang đi ấy, hắn đến đây, ngồi ngay tại góc kia. Ông chủ kêu ta tới hỏi ngươi một chút, hắn có thể hay không gây ra chuyện gì a? Chúng ta phải như thế nào đối đãi hắn?”


Nhạc Dao hứng xung quanh quán bar nhìn một cái, quả nhiên liền thấy Giang Duệ lười biếng tựa vào một cái sofa, hai mắt nháy cũng không nháy nhìn chằm chằm trên khán đài. Trông thấy y nhìn qua, người này thoáng giơ lên ly rượu, sau đó đem môi ghé vào ly rượu nhẹ nhàng hôn, tà ác nở nụ cười.


Nhạc Dao mặt đỏ lên, vội vàng cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Ngươi nói với ông chủ, hẳn là không có chuyện a. Nói thật, ta cũng không biết hắn hôm nay tới đây làm gì a. Đúng rồi, đừng cho hắn uống rượu quá cao cấp, ngươi hãy khui cho hắn một chai bia a, tiền tính cho ta, trừ vào tiền lương a”


Tiếp viên mời rượu đáp ứng. Trong lúc này Nhạc Dao lại đàn vài thủ khúc, Giang Duệ thủy chung ngồi tại góc đó, có đôi khi hút một điếu thuốc. Bất quá hắn cũng không có kêu rượu cao cấp, chỉ chậm rãi uống một vài chai bia, điều này làm cho Nhạc Dao yên lòng. Nếu như người kia không quan tâm mà kêu rượu cao cấp, y thật không biết nên nói như thế nào với ông chủ, chỉ sợ mình đến lúc đó có táng gia bại sản đều không trả nổi a.


Cùng lúc đó, tại một góc khác cách xa Giang Duệ, cũng có hai thanh niên vẻ mặt xốc xếch ngồi trên ghế sofa. Đang lặng lẽ nghị luận cái gì đó.


“Ta nói, thiếu gia của chúng ta thật sự đổi tính rồi a, như vậy... loại thuốc lá thấp kém như vậy, hắn cũng có thể hút? Còn có còn có, ngươi nhìn hắn xem, ngồi hơn ba giờ, trước mặt lại chỉ có vài chai bia. Thiên ạ, đây quả thật là thiếu gia của chúng ta sao? Sẽ không phải hắn tìm ai đó giả mạo mình đi, sau đó làm kim thiền thoát xác a?” Thanh niên đeo kính vẻ mặt không dám tin.


“Ngươi nhỏ giọng dùm một chút a, bị thiếu gia nghe thấy liền thảm. Đừng tưởng rằng dùng ‘Dịch Dung Thuật’ (thuật dịch dung để thay đổi khuôn mặt a) hắn cũng không nhận ra chúng ta a, ánh mắt độc ác cùng cái tai rất thính của hắn ngươi không phải không tinh tường a. Hắn bước ra từ trại huấn luyện địa ngục đó nha, ngươi dám xem nhẹ hắn?” Một thanh niên khác không đeo kính thấp giọng cảnh cáo đồng bọn.

-----------------------------------------

p/s: ta nói ni... hôm qua cùng sáng hôm nay vì nhức mỏi toàn thân + mê đọc đam mỹ nên ta không có edit ni, hôm nay đi học về liền nhào vào edit, đến giờ mới xong a. Bụng hảo đói nha, post xong cái này là ta đi ăn ngay, không thôi xỉu tại chỗ a T.T
Ta là quyết định thay cái cụm "liếm mút" thành "thổi kèn" cho nó không bị phô a, nên mọi người thông cảm nha. Kamsa!!!

2 nhận xét:

  1. Ta thay nang thay cai cum tu do la dung day, ung ho nang

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ô ô ô... chào mừng khách nhân đầu tiên để lại tính danh trên gia trang của ta. Chào mừng nàng đến gia trang đơn sơ của ta ke ke ke. Kamsa vì nàng đã ủng hộ ta *lau nước mắt*

      Xóa