Trong thế giới rộng lớn này
Chúng ta gặp nhau và yêu nhau...
Đó... chính là định mệnh
Và khi... chúng ta chia tay nhau
Đó... cũng là định mệnh
Định mệnh của anh và em...



Ta đã trở lại *tung hoa* *đốt pháo* *lắc mông* ka ka ka ^0^

Thứ Bảy, 6 tháng 10, 2012

Khổ Đinh Trà - Chương 2(1)



Thời điểm trở lại trong phòng, Giang Duệ đã tỉnh, vượt qua Nhạc Dao dự kiến , lúc này đây hắn trông thấy Nhạc Dao cũng không có nhào tới đem y kéo tới giường, mà là ngồi ở sofa xem ti vi, thấy Nhạc Dao đã trở về, lại không nhúc nhích, chỉ là lẩm bẩm một câu “Uy, ngươi hôm nay làm món khác được không? Mỗi ngày đều ăn rau cỏ, ta đều nhanh phun ra.”


“Ta... ta không có tiền, tiền lần trước đều bị ngươi cướp sạch , ngươi... ngươi nếu… nếu không cho ta tiền mua thức ăn, liền rau cỏ cũng không có mà ăn.” Nhạc Dao thật muốn rống lên những lời này, chính là y không dám rống to, hành động của Giang Duệ hôm nay đã làm cho y ngoài ý muốn, y thật sự hy vọng đối phương hôm nay có thể buông tha y.


Sau lần đầu tiên bị ép cùng hắn giao hoan, ngoại trừ buổi tối ngày hôm sau hắn làm cho mình thoáng nghỉ ngơi, những ngày sau đó, Giang Duệ không có một ngày buông tha y, còn mạc danh kỳ diệu nói vì để y sớm một chút quen với loại sự tình ân ái này.


Có đôi khi Nhạc Dao bị buộc đến cực hạn, cũng sẽ phản kháng, nhưng mỗi một lần đều đổi lấy những cái đánh vô tình. Cuối cùng, y bị Giang Duệ dọa sợ, thậm chí dưới sự bức bách của đối phương, y đều không thể không chịu đựng cảm giác hỗ thẹn cùng chán ghét vì đối phương giải tỏa dục vọng


(nguyên văn chỉ có hai chữ “liếm múc” nhưng ta thấy để vậy ưm… hơi kỳ, nên đành chém a =.=).


Hơn mười ngày bị khi dễ, làm cho Nhạc Dao từ trước tới nay luôn là người thiện lương nhu nhược, đã học được nhẫn nhục chịu đựng. Y cúi đầu xuống tháo giày, còn không đợi đi đến phòng khách, liền thấy Giang Duệ đứng dậy tắt ti vi, thầm thì thì thầm nói “Thật sự là phiền toái, hừ, cho ngươi một trăm đồng, tranh thủ thời gian đi mua thức ăn, nhớ rõ mua thịt nhiều một chút.”


Hắn từ trong túi áo treo ở giá móc quần áo xuất ra một trăm đồng, bộ đồ hàng hiệu kia đã được Nhạc Dao giặc sạch sẽ. Nghĩ cũng biết, Nhạc Dao là bị hắn buộc giặc, nếu không y làm sao có thể tự nguyện.


Nhạc Dao trong tay cầm một trăm đồng, ngón tay khẽ run rẩy. Cái này vốn là tiền của mình, là tiền mồ hôi nước mắt mà mình tân tân khổ khổ mới kiếm được, hôm nay lại bị Giang Duệ thi ân (bố thí) đưa cho mình.


Trong nháy mắt, y cảm nhận được một cổ mãnh liệt khuất nhục cùng bi ai, nhưng cuối cùng y cái gì cũng không nói, chỉ là một lần nữa mang giày đi ra ngoài.


Giang Duệ không có một chút cảm giác việc làm của mình vô sỉ đến cỡ nào, hắn một lần nữa ngồi trở lại sofa, một lần nữa xem ti vi. Một bên thì thào tự nói “Đã quên kêu Nhạc Dao mua một máy chơi game về, mỗi ngày xem tv, thật sự là quá nhàm chán.”


Kỳ thật cách sống của Giang Duệ, thật là làm Nhạc Dao kinh ngạc, y vốn tưởng rằng loại người như Giang Duệ, hẳn là vô ác bất tác (có lẽ là không việc ác nào không làm thì phải, ta không rõ a T.T), y tưởng cuộc sống của hắn đơn giản chỉ có rượu, tính dục còn có cờ bạc. Đối với ba thứ đó y cảm thấy cũng khá ổn, dù sao uống rượu cũng không tốn nhiều tiền lắm, mà tính dục, hắn lại thượng mình, y thống hận nhất chính là đánh bạc. Nhưng y lại thập phần ngoài ý muốn khi phát hiện Giang Duệ căn bản không thích làm những việc này.


Một tên lưu manh lưu lạc đầu đường, một tên lưu manh hung ác, thế nhưng hắn lại mỗi ngày đều ở nhà xem tivi, chờ đợi mình hầu hạ ba bữa cơm cho hắn, thỏa mãn tính dục của hắn, hắn không bao giờ đi ra ngoài ăn uống, chơi gái, đánh bài.


Nhạc Dao lúc đầu còn cho rằng Giang Duệ nhất định là thừa dịp lúc mình không có ở nhà liền đi ra ngoài lêu lổng, nhưng suy nghĩ một chút, đối phương căn bản không sợ mình, cũng không tất yếu phải giấu diếm. Hơn nữa, hơn mười ngày qua, hắn cũng không đòi tiền của mình, cho nên Nhạc Dao rất hoài nghi, nhưng chậm rãi y cũng xác định, Giang Duệ xác thực không có đi ra ngoài chơi đùa. 

-----------------------------------------------------------------------------

Mua xong thức ăn về đến nhà, y ngoài ý muốn phát hiện trong tivi truyền đến một chuỗi thanh âm tiếng Anh huyên thuyên, Nhạc Dao không hiểu tiếng Anh, nhưng y biết rõ trên tivi có kênh tiếng Anh, kinh ngạc nhướng cao mày nhìn về phía Giang Duệ, y không có biện pháp che dấu sự kinh ngạc trong lòng mình.


Giang Duệ nghe thấy tiếng mở cửa, quay đầu, liếc thấy biểu tình trên mặt của Nhạc Dao, thấy y mắt to chớp chớp đổi tới đổi lui giữ mặt mình và cái tivi, vì vậy lập tức minh bạch.


“Nhìn gì? Cảm thấy ta là một kẻ lưu manh không xứng xem thứ này? Hay là ngươi hoàn toàn không tin ta có thể nghe hiểu những lời này?” Giang Duệ cười nhạo một tiếng, mặc dù là câu hỏi, nhưng hắn đối đáp án không thèm để ý, đôi mắt chỉ là gắt gao chăm chú vào cái túi trong tay Nhạc Dao.


Nhạc Dao đích thật là không tin, y đồng dạng không tin Giang Duệ xem được kênh ngôn ngữ mà ngay cả mình cũng không hiểu được, cũng không phải là phim lồng tiếng a.


Nghĩ tới đây, ánh mắt nhìn về phía Giang Duệ liền dẫn theo một chút sùng bái, y là hâm mộ người có học thức, chính y mặc dù cũng có tài hoa về âm nhạc, nhưng là thành tích học tập từ trước đến giờ không được coi là tốt, nhớ tới kỳ vọng của cha mẹ đối với mình, nghĩ đến thành tích trong các kỳ thi của y luôn làm bọn họ thất vọng, trong nháy mắt, lòng có chút ít buồn bã.


“Uy, đừng dùng lọa ánh mắt đó nhìn ta, bất quá là người trong nhà ta thường xuyên nói tiếng Anh, cho nên mới nghe hiểu.”


Giang Duệ nhún nhún vai, không biết vì cái gì, đối mặt với sự gào rú cùng phản kháng của Nhạc Dao, hắn có thể không một chút lưu tình ra tay, ngay cả một chút áy náy cũng không có, nhưng đối mặt với loại ánh mắt như thỏ con còn dẫn theo điểm tung tăng như chim sẻ này, tự nhiên trong lòng sinh ra một loại cảm giác tội lỗi.


“Tranh thủ thời gian đi làm cơm a, đói muốn chết.” Giang Duệ liên tục đổi kênh, Nhạc Dao vẫn còn đứng yên tại chỗ nhìn hắn đầy hâm mộ, y nói khẽ “Ba mẹ ngươi đều là giáo viên Anh văn a? Thật tốt, lúc ta đi học, thành tích môn tiếng Anh là tệ nhất, như thế nào học cũng không nhớ được, ai, ta quá ngu ngốc.”


“Giáo viên Anh văn?” Giang Duệ cười nhạo một tiếng, nghĩ thầm con thỏ nhỏ này định cho ba mẹ mình một nghề không sai a. Hắn chẳng muốn uốn nắn (ý ảnh là không muốn phản bác cũng không muốn giải thích, cứ mặc em nó hiểu lầm a), huống chi cũng không muốn bại lộ thân phận của mình, liền qua loa trả lời một câu “ Ân.”


Nhạc Dao cũng nhìn ra hắn không muốn nói chuyện, kỳ thật mình cũng không muốn cùng đối phương nói chuyện, vừa rồi chỉ là bị chuyện Giang Duệ hiểu tiếng Anh khiến cho kinh diễm. Con người chính là như vậy, thường thường khát vọng thứ mà mình không sở hữu được, cho nên mặc dù hận Giang Duệ tận xương, tại thời khắc này trong lòng của y thực sự có thêm một tia bội phục cùng thưởng thức.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét