Trong thế giới rộng lớn này
Chúng ta gặp nhau và yêu nhau...
Đó... chính là định mệnh
Và khi... chúng ta chia tay nhau
Đó... cũng là định mệnh
Định mệnh của anh và em...



Ta đã trở lại *tung hoa* *đốt pháo* *lắc mông* ka ka ka ^0^

Thứ Hai, 1 tháng 10, 2012

Khổ Đinh Trà - Chương 1(4)



p/s: hzaiii... cuối cùng vẫn là ở không, vẫn là không có việc gì làm nên ngồi edit tiếp phần cuối của chương 1 ni. Chương 1 đã xong thứ bảy này bắt tay vào làm chương 2 a

--------------------------------


Hoảng sợ trừng mắt nhìn Giang Duệ, Nhạc Dao không khống chế được rống to“Ngươi... vì sao ngươi còn chưa đi? Ngươi... ngươi còn ở đây làm gì? Tiền ngươi đã đoạt, người... người ngươi cũng đã động, ngươi... ngươi còn muốn làm gì? Nếu không đi, ta liền gọi điện thoại báo cảnh sát.”


“Tốt, gọi đi gọi đi, đến lúc đó ta giúp ngươi cung cấp chứng cớ.” Giang Duệ từ trên bàn cầm lấy điện thoại của Nhạc Dao, mở ảnh chụp ra cho hắn xem “Như thế nào? Những chứng cớ này rất có hiệu lực đi. Chỉ tiếc, điện thoại của ngưới quá kém, nhất định là mua hàng xài rồi, đến ảnh chụp cũng không đủ rõ ràng, nhưng cũng đủ làm cho người ta nhận ra mặt của ngươi a, như thế nào? Hiện tại còn muốn gọi cảnh sát?”


Nhạc Dao kinh ngạc nhìn xem ảnh chụp trong điện thoại, đột nhiên đứng phắt dậy muốn đoạt lại. Nghĩ cũng biết, y là không có khả năng thành công .


Nghiêng người nằm lỳ ở trên giường, Nhạc Dao thật sự là đối tên lưu manh trước mắt đầy bất đắc dĩ, y nhìn đối phương đầy tội nghiệp “Ngươi... ngươi rốt cuộc còn muốn làm gì? Tiền của ta ngươi đều cầm đi, người cũng bị ngươi ngươi... ngươi còn muốn cái gì? Ta thật sự không có gì cả , ngươi nếu cảm thấy nhà ta còn có cái gì đáng giá, ngươi liền đem đi đi.”


Muốn khóc quá, muốn lớn tiếng khóc to một trận a, chính là tên hỗn đản này còn đang ở đây, Nhạc Dao không biết vì cái gì, chính là không nghĩ ở trước mặt hắn làm ra những chuyện chỉ có nữ nhân mới làm.


Lúc trước bị hắn cười nhạo khinh bỉ, y không phải không biết, y không cần lại bị Giang Duệ dùng loại ánh mắt như thể xem một túi đồ bỏ đi nhìn y, cho dù y yếu đuối, y cũng muốn cho đối phương biết rõ y không phải là kẻ hèn nhát chỉ biết khóc, tuy nhiên hiện tại ngoại trừ khóc ra, y cũng không biết làm cái gì cả.


“Làm gì sao? Ân, ta cảm thấy chỗ này cũng khá ổn a, tuy nhiên phòng ở lại vừa cũ vừa dột nát, lại còn nhỏ muốn chết. Nhưng tối thiểu so với việc ta lưu lạc đầu đường thì tốt hơn nhiều.” Giang Duệ nhớ lại quá khứ, ngồi xuống bên người Nhạc Dao, lập tức khiến y sợ tới mức lui về phía sau, ngồi ở bên kia giường.


Giang Duệ cũng không để ý, nhìn Nhạc Dao xinh đẹp trước mắt, đem bánh mì đang ngậm trong miệng nuốt xuống “Con mẹ nó, thực khó ăn.” Hắn thì thào phàn nàn , sau đó nhún vai đối Nhạc Dao lộ ra một nụ cười “Nhạc Dao sao? Tên thật là dễ nghe , thật xứng với người a. Nhận thức một cái a, ta gọi là Giang Duệ.”


“Ta không muốn biết tên của ngươi.” Nhạc Dao cúi đầu, hai bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt. Nếu như có khả năng, y thật sự rất muốn đem tên này một quyền đánh ngã trên mặt đất, đánh cho hắn lỗ mũi chảy máu, hàm răng rơi ra. Nhưng y biết rõ, cái này cũng chỉ có thể nghĩ mà thôi.


“Ngươi không muốn biết cũng không được, bởi vì từ nay về sau ta liền ở chỗ này a.”Giang Duệ lại cắn một miếng bánh mì, tuy nhiên rất khó ăn, nhưng đối với cái bụng đang kêu vang của hắn thì cũng tạm ổn a.


“Cái gì? Ngươi muốn ở đây? Không được.”Nhạc Dao thoáng cái ngẩng đầu lên, kinh ngạc trừng mắt nhìn Giang Duệ, trước khi cái đầu kịp suy nghĩ thì miệng của y đã hô to ra lời nói ở trong lòng.


Không phải là chưa từng gặp qua người vô sỉ, nhưng kẻ hỗn đãn vô lại khiến người ta căm ghét như tên Giang Duệ này, thật sự là lần đầu tiên Nhạc Dao nhìn thấy. Tên này đoạt tiền của y, sau đó buộc y mang hắn về nhà, lại cướp sắc y, thế nhưng hắn vẫn không biết đủ, còn xấu xa muốn ở lại đây, hắn... hắn rốt cuộc còn lương tâm cùng cảm giác hỗ thẹn không a.


“Chuyện ta đã quyết, người khác không có quyền ý kiến.” Giang Duệ ánh mắt nguy hiểm nheo lại, tiến tới gần Nhạc Dao “Ngươi thật sự có thể báo cảnh sát a. Nhưng là ngươi nhất định phải cầu nguyện, cầu nguyện cảnh sát có thể bắt được ta. Nếu không… ngươi liền thảm.”


Giang Duệ ý cười đầy âm tàn (âm hiểm, tàn độc), bàn tay làm động tác cứa cổ, sau đó thoả mãn chứng kiến ánh mắt cùng vẻ mặt sợ hãi của Nhạc Dao, hắn thoáng lui về phía sau, cười khẽ nói “Nhạc Dao a, nói thật ta cũng không nghĩ tại cái cổ thon dài của ngươi lưu lại một vết cắt dài như vậy. Cho nên, ngươi tự mà suy nghĩ cho kỹ a”


Vừa nói, hắn liền đứng dậy, lúc đi tới cửa đầu cũng không thèm quay lại liền buông ra một câu “Tranh thủ thời gian đi tẩy rửa một chút a, bằng không với trời nóng như vậy, đợi thêm một lát, trên người của ngươi sẽ sinh giòi a. (ọe… tiểu Duệ ta nói a, sao mi thật toàn nói lời dơ bẩn ni, ta khi =.=)


Nhạc Dao cứ như vậy cùng Giang Duệ sống cùng một chỗ, cho dù là không nguyện ý, nhưng y thực sự không thể không khuất phục trước dâm uy của Giang Duệ. Liền giống như Giang Duệ dự liệu, cái tên giống tiểu bạch thỏ này căn bản không dám báo cảnh sát, y sợ cảnh sát bắt không được Giang Duệ, đối phương sẽ đối mình áp dụng cách trả thù càng thêm đáng sợ.


Không báo cảnh sát, mà dựa vào năng lực của mình căn bản cũng không có khả năng đuổi Giang Duệ ra khỏi nhà, cho nên Nhạc Dao chỉ còn lại một con đường duy nhất đó chính là cùng Giang Duệ sống chung một chỗ.


Không chỉ như thế, y còn phải phụ trách một ngày ba bữa cơm cho tên hỗn đản này, còn phải phụ trách việc thỏa mãn dục vọng giường chiếu của hắn, đổi lại y phải lê thân hình với đôi mắt thầm quầng cùng hậu đình đau đớn miễn cưỡng đi làm, tuy nhiên y biết rõ, cho dù có muốn giấu tiền, Giang Duệ cũng nhất định sẽ nhanh tay cướp đi.


-------------------------------------------------------------------


Nhạc Dao làm ở một quán bar, làm một tay chơi Piano trong dàn nhạc, có đôi khi cũng sẽ hát vài bài hát. Cho nên cuộc sống vào ban ngày của y rất khác so với cuộc sống về đêm, Giang Duệ mới đầu rất bất mãn với cuộc sống như vậy, bất quá nghĩ đến hiện giờ còn cần Nhạc Dao kiếm tiền, hắn cũng chỉ có thỏa hiệp , dù sao công việc này thu nhập so với những công việc khác cao hơn một ít, mà Nhạc Dao cũng chỉ mới tốt nghiệp trung học năm thứ nhất, đi nơi khác cũng tìm không được công việc tốt.


Sáng sớm đi bộ trong hẻm nhỏ, Nhạc Dao bất tri bất giác dừng bước, y và Giang Duệ sống chung một chỗ đã hơn mười ngày. Tên kia càng ngày càng khó chìu, y mỗi ngày đều giống như đang sống trong Địa ngục.


Mỗi lần đi ngang qua nơi này, Nhạc Dao đều nghĩ nếu như lúc trước mình không gặp phải Giang Duệ, nếu như mình có cốt khí một chút, không mang tên kia về nhà, có phải hay không hôm nay mình cũng không cần lâm vào hoàn cảnh bi thảm như vậy.


“Nhạc Dao, mày đáng chết a, chỉ cần đập đầu một cái, mọi chuyền liền xong a.”


Nhạc Dao đối với bức tường cũ kỹ lầm bầm lầu bầu, đây là câu mà y hay nói khi đi ngang qua đây vào mỗi ngày, giống như bắt buộc chính mình. Y hy vọng có một ngày mình có thể có đủ dũng khí để đập đầu vào bức tường này, đập cho đầu rơi máu chảy óc bay tung tóe, như vậy mình có thể được giải thoát rồi.


Thật đáng buồn chính là, y không có lấy một lần có đủ dũng khí để làm chyện này. Cho nên đến cuối cùng thì y vẫn là trở về căn nhà khiến y tuyệt vọng, hít thở không thông. Về đối mặt với tên Giang Duệ giống như ma quỷ kia, mặc hắn khi dễ.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét