Trong thế giới rộng lớn này
Chúng ta gặp nhau và yêu nhau...
Đó... chính là định mệnh
Và khi... chúng ta chia tay nhau
Đó... cũng là định mệnh
Định mệnh của anh và em...



Ta đã trở lại *tung hoa* *đốt pháo* *lắc mông* ka ka ka ^0^

Thứ Hai, 29 tháng 10, 2012

Khổ Đinh Trà - Chương 5(1-2)



Giang Duệ làm càn cười to, sau đó bám vào bả vai của Nhạc Dao, chăm chú cùng y đối mặt, chậm rãi dùng ngón tay lau đi nước mắt trên mặt y, đột nhiên nói khẽ: “Tại sao phải cứu ta? Trong lòng của ngươi, hẳn là thật sự hận ta không thể sớm chết đi, vậy tại sao chứng kiến ta nằm ở nơi này, không lựa chọn lập tức bỏ chạy? Không đúng, ngươi cứ như vậy tới đây, là từ trong quán bar chạy đến sao? Ngươi không lo lắng bản thân gặp nguy hiểm sao?”


Câu nói sau cùng bỗng nhiên trở nên nghiêm nghị, bởi vì Giang Duệ nghĩ đến, một khi mình thật sự bị đánh bại, Nhạc Dao cứ như vậy mạo mạo hiểm hiểm chạy đến, sẽ rơi vào biết bao nhiêu nguy hiểm. Hắn nghĩ đến những thứ này, ngực liền không nhịn được mà khí huyết dâng trào, sát khí trong mắt đột nhiên dâng lên. Thầm nghĩ nên tìm thời gian đem ổ của tử trư mập kia quét sạch, nếu không an toàn của Nhạc Dao khó tránh khỏi có sơ sẩy, mình lại không có khả năng hai mươi bốn tiếng đồng hồ đều ở bên cạnh y.


“Ta nghe nói, ngươi đang ở đây cùng một băng nhóm đánh nhau, ta liền đoán là Hổ ca...” một ánh mắt nguy hiểm đột nhiên nheo lại, Nhạc Dao run rẩy, vội vàng sửa lời nói: “Không đúng, là đầu trư mập kia cùng thủ hạ tới tìm ngươi báo thù. Lúc ấy ta không nhiều nghĩ, liền tranh thủ thời gian chạy đến, ta… ta chỉ là nghĩ, ngươi là bởi vì ta mới có thể bị người trả thù, cho nên ta không có biện pháp làm ngơ mà thôi. Nếu ta biết được ngươi ở đây giả chết, ta... ta liền cho ngươi hảo hảo đông chết.”


“Thừa nhận thích ta lại khó như vậy sao?” Giang Duệ tại đôi gò má non nớt của Nhạc Dao nhéo một cái: “Bất quá, Dao Dao ngươi có thể chạy tới đây, ta phi thường hài lòng, cửa ải này coi như ngươi đạt tiêu chuẩn. A, không đúng, là vĩ đại (=.=???).”


“Không nên gọi ta là Dao Dao, ta so với ngươi lớn hơn vài tuổi.” Người này thật sự là cực điểm không biết xấu hổ a, tự mình nói lời đa tình, cũng có thể nói đến thuận miệng như thế.


Bất quá trải qua chuyện này, dũng khí của Nhạc Dao cũng tăng lên một chút, trừng mắt Giang Duệ rống giận, không biết bắt đầu từ lúc nào, tên Giang Duệ hỗn đản này lại thích gọi y là Dao Dao. Cái tên được nữ nhân hóa như vậy có nghe như thế nào cũng không được tự nhiên, vậy mà hết lần này tới lần khác tên kia lại gọi đến vô cùng sung sướng.


“Đúng vậy a, ngươi là so với ta lớn hơn vài tuổi, bất quá thoạt nhìn một chút cũng không giống a.” Giang Duệ lại nhéo nhéo gò má phấn nộn trước mặt. Thật mềm, mềm nhẵn tựa như da trẻ em, làn da của Nhạc Dao đúng là độc nhất vô nhị a.


“Ngươi…” Nhạc Dao vô lực, cũng biết được mình căn bản không có năng lực để uốn nắn tên hỗn đản này. Y buồn bực đứng dậy, lúc này mới phát hiện đã ngồi xổm lâu như vậy, chân đều có chút tê rần.


Giang Duệ cũng bật dậy, vươn tay lung tung thay Nhạc Dao vuốt vuốt chân: “Tốt lắm, xem có thể đi hay không?”


“Có thể đi, nhưng là không thể trở lại quán bar.” Nhạc Dao trừng mắt nhìn quần áo đầy máu trên người Giang Duệ: “Hừ, nếu mang ngươi lại đó, quán bar hôm nay cũng không cần buôn bán đi.” Y nói xong cũng lấy điện thoại di động ra, gọi cho ông chủ quán bar một cú điện thoại, nói tình hình vừa rồi, sau đó cùng với Giang Duệ về nhà.

----------------------------------------------------------------------------

“Ngươi rốt cuộc tại sao phải nằm giả chết ở chỗ đó a, thân thể của ngươi thật sự không có bị gì sao?” Về đến nhà, Nhạc Dao trăm mối lo vẫn là không có cách giải, Giang Duệ thoạt nhìn bộ dạng rõ ràng chính là khôn khéo giảo hoạt, y như thế nào cũng nghĩ không ra động cơ khiến đối phương làm như vậy.


“Chính là vì khảo nghiệm ngươi a, xem ngươi khi chính thức thấy được ta sắp hấp hối, có thể hay không tiến lên mấy cước đá văng ta a.” Giang Duệ nhún nhún vai, đem quần áo dính máu cởi ra: Mẹ nó, tử trư mập chết tiệt, đây là quần áo tháng trước dùng hơn tám trăm mới mua được, khoản sổ sách này tính trên đầu ngươi a.


Nếu trước kia, đừng nói quần áo tám trăm đồng, ngay cả quần áo tám vạn, Giang đại thiếu gia cũng sẽ không để vào mắt. Nhưng mà xưa khác nay, đây là thời điểm hắn nghèo khổ nhất a, Nhạc Dao kiếm tiền cũng không dễ dàng, nên hết lần này tới lần khác những quần áo hơn một ngàn kia đại thiếu gia hắn lại nhìn không thuận mắt, cho nên tự nhiên phẫn nộ .


Nhạc Dao đối với lý dó hắn nói thập phần không muốn nhiều lời, hơn nửa ngày mới rầu rĩ hỏi: “Nếu như ta thật sự không quan tâm, sau đó ở trên người của ngươi đạp mấy cước thì sao? Ngươi hội như thế nào đối phó ta?”


“Nếu thật là như vậy.” Ánh mắt Giang Duệ bỗng nhiên trở nên lạnh lùng, lạnh giọng nói: “Dao Dao ngươi liền thảm. Ta sẽ thượng ngươi ba ngày ba đêm, nếu ngươi còn có thể kiên trì không chết, ta đây liền tự tay giết chết ngươi.”(=.=|||)


Nhạc Dao thân thể lại rùng mình một cái, sợ hãi nhìn Giang Duệ, y biết rõ người này vốn không nói đạo lý. Nhưng lúc này, khi thật sự nghe được hắn nói những lời này, trong nội tâm nhịn không được bi thống không thôi. Y biết rõ, Giang Duệ tuyệt đối là nói được làm được .


“Nói như thế nào thì chúng ta đã ở cùng một chỗ trong thời gian dài như vậy , ngươi... ngươi thật có thể xuống tay sao? Ngươi sẽ không nghĩ lại chúng ta... chúng ta...” Nhạc Dao không biết nên nói như thế nào, không suy nghĩ đến tình cảm của chúng ta sao? Nhưng bọn họ trong lúc đó có cái gì tình cảm để đáng nói a, quan hệ vẫn luôn là bị ép buộc a.


(ưm… ta đắng đo mãi nên để “tình ý” hay đổi thành “tình cảm” ni, nhưng nếu để “tình ý” thì có vẻ không đúng đối với hai đứa ngốc này và hoàn cảnh hiện tại, vì cả hai đứa đều dối lòng dối người a, vậy nên ta đổi thành “tình cảm” a, thông cảm thông cảm ni ^^)


“Không biết, có lẽ đến lúc đó ta thật sự không thể hạ thủ. Cũng có khả năng, ta ngay cả do dự cũng sẽ không do dự.” Giang Duệ rất chân thành nhìn nhìn Nhạc Dao: “Ta chính là loại người như vậy, đồ đạc của ta thà rằng hủy, cũng sẽ không vứt bỏ để cho người khác có cơ hội nhặt được. Ngươi có thể sẽ nói ta rất không biết phân biệt phải trái, đúng vậy, ta thật sự không thích nói đạo lý, nhưng đây chính là tính cách của ta.”


Đại khái là chứng kiến được Nhạc Dao đã quá sợ hãi, Giang Duệ lại ôn nhu ôm y nói: “Bất quá không quan hệ đến Dao Dao a, biểu hiện của ngươi khiến ta rất hài lòng, hơn nữa ngươi là người rất biết nghe lời, chỉ cần ngươi một mực ngoan ngoãn, ta sẽ hảo hảo thương ngươi.”


Đối với Giang Duệ mà nói, cái này xem như là đang dỗ ngon dỗ ngọt. Nhưng Nhạc Dao lại chỉ cảm giác được từng đợt bi ai, y muốn nói với Giang Duệ, mình là người, không phải vật phẩm của hắn. Cho dù bên ngoài y biểu hiện ra nhu thuận nghe lời, nhưng cảm thụ trong nội tâm của y lại không đồng dạng như vậy. Nhưng y không có đem lời này nói ra, bởi vì y minh bạch, loại lời nói này đối với Giang Duệ mà nói, căn bản chính là đàn gảy tai trâu.

----------------------------------------------------------------------------

Chỉ trong một cái chớp mắt, hai người đã sống cùng một chỗ hơn nửa năm, vệ sĩ âm thầm giám thị Giang Duệ đều đã thay đổi ba đợt, có thể Giang Duệ càng ngày càng quen thuộc cùng thoả mãn với cuộc sống bình thường hiện tại. Mỗi ngày tan tầm cùng Nhạc Dao đi làm, cùng y đi dạo phố mua thức ăn. Tại thành phố phồn hoa này, hai người đàn ông đi cùng một chỗ đã không còn hấp dẫn ánh mắt luôn tìm kiếm cái mới lạ của mọi người, cho nên Nhạc Dao cũng chầm chậm quen với việc Giang Duệ đi theo bên người.


Cuộc sống của hai người bọn họ coi như nhàn nhã, chỉ khổ thân vài tên vệ sĩ a, nguyên một đám trong lòng kêu khổ thấu trời. Nghĩ thầm, thiếu gia a, khổ hải khôn cùng quay đầu lại là bờ (= đời là bể khổ, quay đầu là bờ a^^), ngươi tỉnh a, nên nghĩ lại cuộc sống xa hoa trước kia của ngươi a. Ngươi... ngươi không thể cứ như vậy không có truy cầu a (không có ham muốn), chẳng lẽ muốn chúng ta đi theo ngươi an cư lập nghiệp tại thành phố H này sao? Không cần phải a thiếu gia.


Bất quá Giang Duệ mới không muốn quản cảm thụ khỉ gió gì đó của bọn họ a.


Ngày này, hắn như thường lệ ở trong quán bar một bên uống rượu miễn phí do ông chủ cung cấp, một bên chằm chằm nhìn Nhạc Dao đang đánh đàn trên khán đài. Tuy nhiên chỉ có thể nhìn thấy tóc và cánh tay của y, nhưng trong nội tâm của hắn cũng cảm nhận được cảm giác vui mắt.


Giang Duệ một chút cũng không có phát hiện mình đã thay đổi, hiện tại trong nội tâm của hắn rất ít hiện lên ý niệm thô bạo trong đầu. Đương nhiên, đây chỉ là dưới tình huống không ai đi khiêu chiến với cực hạn quyền uy của hắn, nhưng cùng quá khứ so sánh, hắn thật là thay đổi rất nhiều. Nhưng hắn một chút đều không có phát giác.


Đang mê muội nhìn Nhạc Dao, chợt thấy có một người đàn ông đi lên khán đài, đến trước mặt đội trưởng của Nhạc Dao nói mấy câu, sau đó hắn đi đến bên người Nhạc Dao, cúi đầu không biết nói gì đó. Giang Duệ nhìn thấy Nhạc Dao đột nhiên đứng dậy, biểu lộ trên mặt là vừa mừng vừa sợ hãi, trong lòng của hắn thật khó chịu a, nghĩ thầm đang làm cái gì a? Ngay trước mặt ta lại muốn làm hồng hạnh xuất tường (ke ke, cái này có nghĩa là đi mèo mỡ hoặc bắt cá hai tay a, chắc vậy đi)? Ngươi nếu cười thêm một cái, ta liền cho hai người các ngươi lãnh hậu quả tàn khốc a.


Cũng may người đàn ông kia chỉ đưa cho Nhạc Dao một tờ giấy, liền lập tức đi xuống. Giang Duệ nhìn hắn biến mất tại cửa quán bar, do dự một chút, quyết định yên lặng theo dõi kỳ biến. Hắn thấy Nhạc Dao lần nữa ngồi xuống đánh đàn, nguyên lai tiếng đàn bị trì hoãn (ngưng lại) bỗng nhiên trở nên vui sướng, vì vậy trong nội tâm càng thêm khó chịu .

----------------------------------------------------------------------------

Thật vất vả nhẫn nại tính tình đợi cho ba giờ sáng, sau khi quán bar đóng cửa, Giang Duệ trông thấy Nhạc Dao giống như một con chim sẻ khoái hoạt chạy vội tới trước mặt mình. Ở chung hơn nửa năm, hắn còn chưa bao giờ trông thấy biểu lộ vui sướng mừng rỡ như vậy của Nhạc Dao, trong lòng vô hạn ghen tuông được phóng đại. Hắn có chút hối hận, vừa rồi nên đuổi theo gã đàn ông kia đánh cho gã thành đầu heo mới đúng (=.=).


“Giang Duệ, nhìn thấy cái người lên khán đài tìm ta không?” Trên đường đi về nhà, Nhạc Dao thật sự ức chế không nổi cảm giác hưng phấn, y biết rõ Giang Duệ nhất định là thấy được, cho nên nhịn không được muốn đem cái tin tức nóng hổi này chia xẻ cùng đối phương. Mặc kệ Giang Duệ là như thế nào cưỡng chế tính mạng của y, nhưng quan hệ hiện tại của hai người là bầu bạn (giống như bạn tri kỷ tâm giao a). Chú ý, là bầu bạn, không phải là người yêu.


“Thấy được.” Giang Duệ hừ lạnh một tiếng nghĩ thầm: tốt, ngươi còn dám chủ động nói ra, bất quá như vậy cũng tốt, ta liền nghe ngươi nói một chút lý do a.


Nhạc Dao đang hưng phấn hoàn toàn không có chú ý tới khẩu khí của Giang Duệ, y lấy ra một tờ giấy đưa cho Giang Duệ xem: “Ngươi xem, đây là bản báo danh cho cuộc thi giọng hát thanh niên nhằm tìm kiếm ca sĩ nha. Người vừa rồi chính là một trong những người phụ trách cuộc thi, hắn vài ngày liên tục đến quán bar của chúng ta, cảm thấy ta còn thiên phú về âm nhạc, cho nên muốn để ta đi tham gia thi đấu. Cho dù không thể đoạt giải, tối thiểu nhất cũng là một cái quá trình học tập a, lại có thể để một ít nhạc sĩ chuyên nghiệp thấy được tiềm lực của ta.”


Thật sự là thật cao hứng. Cơ hội như vậy đối với Nhạc Dao mà nói thật giống như món quà từ trên trời đột nhiên rớt xuống. Y chưa từng nghĩ tới, có một ngày mình có thể thoát khỏi chốn hỗn tạp tại quán bar, sau đó đến một cái đại điện thần thành về âm nhạc để triển lộ giọng hát. Tuy y từng nằm mộng mình cũng sẽ có được cơ hội này, nhưng sự thật luôn tàn khốc, y thật ra cho tới bây giờ cũng không dám nghĩ mộng đẹp có một ngày sẽ trở thành sự thực.


“Cuộc thi giọng hát thanh niên?” Giang Duệ lạnh lùng nhìn lướt qua bản báo danh kia, nhớ tới Lâm Hàng có một lần mời mình đến Trung Quốc tham gia một cái cuộc thi hoa hậu. Kết quả đám người thi tuyển đó sau khi biết được thân phận của mình, nguyên một đám sử dụng đủ mọi trò để hấp dẫn sự chú y của mình và Lâm Hàng. Thậm chí có người căn bản ở trước mặt mình ra ám hiệu, chỉ cần có thể làm cho các nàng thắng cuộc, dù có trả giá lớn như thế nào cũng được.


Giang Duệ xem thường nhất những kia loại người nhu nhược, bất quá Lâm Hàng lại đùa đến vui vẻ, đồng dạng muốn vui đùa còn có một số nhân vật quyền thế khác. Đến cuối cùng, cái kia căn bản là không phải là cuộc thi hoa hậu, mà là so đấu công phu trên giường, ai có thể trên ở giường khiến ông chủ vui vẻ, vậy ai cũng có cơ hội cầm giải thưởng.


Giang Duệ nghiêng đầu nhìn thoáng qua Nhạc Dao, hắn đương nhiên biết rõ Nhạc Dao không phải loại người này. Nhưng hắn dám khẳng định, với dung mạo của Nhạc Dao, một khi tham dự cuộc thi kia, không cần y đi nịnh bợ, cũng sẽ có những ông chủ nhỏ sẽ dùng thanh danh cùng tiền tài tranh nhau hấp dẫn y. Thực đến lúc đó, Nhạc Dao có động tâm hay không vẫn là đều khó nói. Huống chi cho dù y không động tâm, những người kia cũng sẽ không bỏ qua cho y .


“Không cần cao hứng như vậy, ta sẽ không để cho ngươi đi thi.” Một câu của Giang Duệ, đem Nhạc Dao đang hưng phấn cơ hồ muốn bay lên trời đột ngột đẩy mạnh xuống địa ngục.


“Vì... vì cái gì? Giang Duệ, ngươi không biết đây là cơ hội đối với ta mà nói là tốt đến cỡ nào đâu? Có lẽ cả đời... có lẽ cả đời của ta chỉ có duy nhất một cơ hội lần này a.” Nhạc Dao sắc mặt trắng bệch nhìn Giang Duệ, trong tay nắm chặt tờ giấy báo danh giấu ra sau lưng, khẩn trương gồng cứng thân thể, giống như muốn phòng ngừa Giang Duệ lao tới cướp đoạt.


“Không vì cái gì cả, ta nói không được thì không được.” hiện tại tâm trí của Nhạc Dao đều rơi vào hưng phấn, nói cái gì y cũng sẽ nghe không vào tai, đành phải chọn chính sách áp đặt. Dù sao, hắn là tuyệt sẽ không để cho Nhạc Dao đặt chân vào cái loại đầm lầy ấy, tại loại địa phương này, không có truyền thuyết gì mà nó không nhuộm thành bùn. Mà những nhân vật quyền thế kia, cũng không phải như Hổ ca, có thể dùng quyền cước thu thập.


Đúng vậy, Giang Duệ rất rõ ràng, một khi Nhạc Dao tham gia vào cuộc thi này, mình muốn bảo vệ y, nhất định phải vận dụng thế lực của Giang gia. Mà ở trận chiến giằng co với gia gia, nếu như hắn dùng đến thế lực sau lưng, đều này có nghĩa là hắn nhận thua, hắn nhất định phải trở lại Mỹ, tiếp nhận gia gia trách nhiệm gia gia đã an bài. Đây là nguyên nhân khiến hắn vô luận có như thế nào cũng không nguyện ý cúi đầu.


Hơn nữa, hắn cảm giác mình cùng Nhạc Dao sinh hoạt chung một chỗ, cũng thật vui vẻ . Nhạc Dao đơn thuần xinh đẹp, lại nhu thuận nghe lời, đáng yêu vô cùng, căn bản không phải là bạn tình hay là vị hôn thê ngàn chọn vạn tuyển có thể so sánh được. Nhưng nếu hắn cứ như vậy mà nhận thua, gia gia chắc chắn sẽ không để cho Nhạc Dao cùng mình một chỗ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét