Trong thế giới rộng lớn này
Chúng ta gặp nhau và yêu nhau...
Đó... chính là định mệnh
Và khi... chúng ta chia tay nhau
Đó... cũng là định mệnh
Định mệnh của anh và em...



Ta đã trở lại *tung hoa* *đốt pháo* *lắc mông* ka ka ka ^0^

Thứ Bảy, 13 tháng 10, 2012

Khổ Đinh Trà - Chương 2(3-4)



“Nhạc Dao.” Tiếng kêu của người bạn đem Nhạc Dao từ trong trầm tư bừng tỉnh, y quay đầu lại nhìn sang, liền thấy ông chủ quán bar cùng một người bạn đi tới.


“Nhạc Dao...” trên mặt ông chủ nổi lên thần sắc khó xử “Hổ ca nói ngươi vừa mới hát bài hát rất êm tai, gọi ngươi đi tới chỗ của hắn hát lại một lần nữa. Ngươi cũng biết, Hổ ca bây giờ là lão đại của khu này, chúng ta… đắc tội không nổi .”


Nhạc Dao sắc mặt thoáng cái trở nên trắng bệch. Quán bar là một nơi phức tạp, y đã sớm biết rõ. Nhưng nhờ chiếc Piano trước mặt che chắn, hơn nữa trong quán bar ánh sáng hôn ám, còn có những thiếu nam thiếu nữ “bán tình” đi qua đi lại khắp nơi, mà mình lại không trực tiếp đứng trên sân khấu ca hát, cho nên y từ lúc vào làm việc đến bây giờ, cũng không có gặp được khách nhân đối với mình cảm thấy hứng thú, cái này được xem như là việc rất may mắn a .



“Ông chủ, ngươi... có thể hay không nói ta hôm nay thân thể không thoải mái...” Nhạc Dao ấp úng mở miệng, tuy nhiên y hiện tại so với thiếu niên “bán tình” kia cũng không thể cường chạy trốn. Nhưng tối thiểu nhất, thân thể này bị một người chiếm giữ là đủ, nếu như khả năng, y không nghĩ giống như call boy (= trai gọi), lần lượt bị nam nhân vũ nhục đùa bỡn.


“Cái này còn đợi ngươi nói sao? Ta đều nói qua, chính là vô dụng a.” Ông chủ bất đắc dĩ buông tay “Ngươi phải đi ứng phó một chút a, cho dù hiện tại ngươi không làm việc nơi này nữa, nhưng ngươi có thể bị Hổ ca theo dõi a, ngươi cho rằng ngươi còn có thể chạy thoát khỏi bàn tay của hắn sao? Ai, có trách thì trách ngươi vừa mới đi nhà vệ sinh, kết quả bị hắn nhìn thấy...” Ông chủ lắc đầu, nói đến đây, hắn tin tưởng Nhạc Dao có thể minh bạch.


Nhạc Dao trong mắt lại nổi lên nước mắt, ngón tay cứng ngắc đặt trên bàn phím. Qua nửa ngày, y mới chậm rãi cúi đầu đứng lên, nói khẽ “Ta đã biết, ông chủ, ta liền đến đó.” Vừa dứt lời, chỉ nghe thấy trong góc một tiếng rống to vang lên, hiển nhiên là Hổ ca ở bên kia không còn kiên nhẫn đợi nữa, đã bắt đầu rít gào.


Đi thôi đi thôi, Nhạc Dao, ai bảo ngươi nghèo, ai bảo ngươi yếu, ai bảo ngươi không có bằng cấp lại không thông minh, chỉ có thể ở nơi này làm việc a? Nhạc Dao chậm rãi di chuyển bước chân, một bên trong lòng liều mạng khuyên bảo chính mình: Dù sao... dù sao ngươi đã bị nam nhân cường bạo qua, thêm nhiều người nữa, lại có cái gì quan hệ.


“Hổ ca...” Nhạc Dao rốt cục đi tới trước mặt Hổ ca, y cúi đầu, hai mắt chỉ dám nhìn mũi chân mình.


Nhưng mà sau một khắc, thân thể đột nhiên bị một lực mạnh mẽ kéo xuống, làm cho y thoáng cái đã ngồi xuống sofa, cái cằm lập tức bị nâng lên. Một gã tráng kiện, mặt mũi đầy dữ tợn mê đắm nhìn y, phát ra tiếng cười hắc hắc đầy dâm đãng “Mặt lớn lên không tệ lắm, sách sách, thật đáng tiếc, khuôn mặt xinh đẹp như vậy lại trốn ở phía sau Piano, khiến cho ta tới giờ mới phát hiện.”


“Hổ ca...” Nhạc Dao nghĩ giãy ra, động tác của gã này làm cho dạ dày y nổi lên từng đợt cuồn cuộn (ý bé là muốn ói a). Có lẽ là Giang Duệ lớn lên quá đẹp trai, cũng có lẽ là trên người Giang Duệ không có thịt mỡ cùng sự dữ tợn làm cho người ta chán ghét. Tóm lại, y hiện tại đã từ từ quen với việc ân ái cùng Giang Duệ, nhưng lúc này bị cái gã gọi là Hổ ca này kiềm chế, lại làm cho y hận không thể đâm đầu chết.


“Ân.” Hổ ca đáp lời. Một tay cách lớp áo xoa nắn khuôn ngực của Nhạc Dao, bên cạnh một thủ hạ bộ dáng đầu trâu mặt ngựa tranh thủ thời gian rót ra một ly rượu, cười hắc hắc nói “Tiểu tử, cùng Hổ ca uống một chén a, Hổ ca thích nhất mỹ nhân uy rượu cho hắn uống.”


Uy rượu? Nhạc Dao ngây ra một lúc, lúc lâu mới hiểu được ý tứ của hai chữ này, nhìn xem đôi môi dày của gã đối diện, thoạt nhìn so với tính khí của Giang Duệ còn xấu xí hơn. Y đột nhiên kịch liệt giãy dụa , một bên kêu lên “Không, thả ta ra... Thả ta ra...”


“Bốp… bốp” thanh âm thanh thúy vang lên, Hổ ca không kiên nhẫn tóm lấy tóc Nhạc Dao, không nói hai lời liền quăng cho y hai cái tát, hung dữ quát “Mẹ nó, đừng có mặt dày không biết xấu hổ, thức thời một chút đem lão tử hầu hạ thư thái, so với ngươi ở đây đánh đàn sướng gấp trăm lần.”


Gò má tuyết trắng lập tức liền sưng phồng lên, bên khóe miệng máu tươi chảy xuống, Nhạc Dao bị đánh đến quỳ rạp xuống đất, lỗ tai ông ông đau nhức, ngoại trừ tiếng gầm gừ của Hổ ca, những âm thanh khác đều không nghe thấy .


Trên thực tế, trong quán bar đích xác đã không có thanh âm khác. Dàn nhạc ngừng, những khách nhân cũng đều kinh ngạc đình chỉ trò chuyện. Nhưng mà bị Hổ ca trừng mắt, đại đa số khách nhân liền lặng lẽ chạy trốn. Vài thành viên của dàn nhạc tựa hồ muốn tới đây thay Nhạc Dao cầu tình, lại bị ông chủ giữ chặt. Lúc này, cầu tình được thì không sao, nếu không được có thể làm cho thành viên dàn nhạc cũng gặp xui xẻo theo.


Thô lỗ đem Nhạc Dao kéo dậy, Hổ ca không nói hai lời đem y ép xuống ghế sofa, vừa muốn xé áo sơ mi của y, chỉ nghe thấy cửa quán bar đột nhiên phát ra một tiếng vang thật lớn. Nhìn lại, là một tên thiếu niên còn chưa đến hai mươi tuổi xuất hiện trong quán bar, ánh mắt lạnh lùng nhẹ nhàng quét qua, liền dừng lại nơi bọn họ.


Hổ ca sợ run cả người, ánh mắt của thiếu niên kia quá thô bạo, toàn thân sát khí quá nồng liệt, thật giống như... thật giống như là tử thần từ trong Địa ngục quan lâm thế gian, nhìn hắn từng bước một hướng tới mình, lòng của gã như thoáng bị người tóm thành một đoàn.


Nhưng nếu lúc này uy phong của mình mà yêu hơn thì từ nay về sau còn thế nào lãnh đạo đám thủ hạ, còn thế nào tại đây cùng người ta tranh địa bàn. Bởi vậy Hổ ca ưỡng ngực, mạnh mẽ kềm chế nỗi sợ hãi, miễn cưỡng trấn định hỏi một câu “Tiểu đệ, ngươi có ý tứ gì?”


Giang Duệ nhìn Nhạc Dao quần áo không chỉnh tề, hai gò má sưng đỏ, liếc mắt một cái, sát khí trên người đột nhiên nồng hậu gấp bội. Hắn một tay tóm lấy Nhạc Dao kéo về phía mình, sau đó con mắt chăm chú nhìn Hổ ca thân hình béo tốt, từng chữ từng chữ nghiến răng nói “Tử trư mập, là ngươi tự mình muốn chết.”


Hổ ca căn bản còn không biết mình ở nơi nào chọc đến tên sát tinh này, nhưng mà sau một khắc, Giang Duệ đột nhiên đem Nhạc Dao đẩy đến bên người ông chủ cùng nhạc công của dàn nhạc, quay đầu lạnh lùng nói “Nếu các ngươi dám để cho trên người y có bất cứ vết thương nào, các ngươi cũng phải tử.” (ta là ta khoái câu này nga ke ke ke)


Tiếng nói vừa dứt, thân hình của hắn liền động. Nói thật, tại thành phố này, Nhạc Dao và những người khác ngẫu nhiên cũng đã gặp qua băng đản đánh nhau. Nhưng là bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới, sẽ có người có được thực lực mạnh mẽ đến như vậy. Đám lưu manh du côn ngày thường luôn làm cho bọn họ nơm nớp lo sợ, dưới động tác của Giang Duệ căn bản không chịu nổi một kích.


Có hai người móc súng lục ra, Nhạc Dao sợ tới mức kinh hô một tiếng, nhưng mà sau một khắc, hai cây sung kia đã bị động tác nhanh như gió của Giang Duệ túm lấy, hai cánh tay bị hắn bẽ gãy, cánh tay đáng thương liền biến thành bánh quai chèo, sức mạnh của hắn đáng sợ tới mức khiến tất cả mọi người trợn mắt há mồm.


Tiểu lâu la đã giải quyết, Giang Duệ chợt vọt tới bên người gã Hổ ca, một quyền đem gã đánh ngã trên mặt đất, sau đó nắm đấm như mưa rơi nhanh chóng hạ xuống thân thể béo tốt của gã, hắn một bên đánh một bên nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ “Con mẹ nó ngươi muốn chết, ngay cả ta đánh y còn không đánh trên mặt (ㅎ.ㅎ), ngươi lại dám đánh lên mặt y, ta cho ngươi đánh y, ta cho ngươi động đến y, ta cho ngươi đối với y nổi lên tâm tư xấu xa. Đến.., vừa rồi uy phong tát y đi đâu rồi, đứng dậy a tử trư mập…”


“Tha mạng a, đại ca tha mạng a…” một đám lâu la gào khóc thảm thiết, mà Hổ cả lúc trước còn có thể giãy dụa vài cái giờ thì căn bản không còn nhúc nhích.


Cho đến lúc này, Giang Duệ mới đứng dậy, hai tay nắm chặt lại, ánh mắt hắn hung ác nham hiểm quét một vòng qua đám lâu la, nghiêng đầu nói “Các ngươi nghe kỹ cho ta , ta gọi là Giang Duệ, muốn tìm ta báo thù, tùy ý đến.”


Hắn lại chỉ một ngón tay hướng Nhạc Dao đang được thành viên dàn nhạc bao quanh, tiếp tục nói “Các ngươi có thể kêu y mang các ngươi tới tìm ta, nhưng là nhớ kỹ, nếu như còn dám động đến một đầu ngón tay của y, kết cục sẽ giống với tên tử trư mập này.”


Giang Duệ nói xong, một cước đá văng Hổ ca thân hình béo tốt ra, trực tiếp đi tới giữ chặt Nhạc Dao, đối ông chủ quán bar lạnh lùng nói “Mặt của hắn bị thương, mấy ngày nay không thể đi làm, nhưng đây là tai nạn lao động (o.0), ngươi dám thiếu y một phần tiền công, đừng trách ta đem quán bar của người hủy đi.”


Ông chủ sợ tới mức tè ra quần, chỉ biết thưa dạ gật đầu đáp ứng, không chỉ bọn họ, mà ngay cả Nhạc Dao, y mặc dù biết Giang Duệ không phải là người tốt, nhưng là chưa từng thấy qua bộ dạng hắn hung ác như vậy, đồng dạng cũng bị hắn làm cho sợ hãi, trong lúc nhất thời quên mất phải đuổi theo cước bộ của đối phương.


Giang Duệ xoay người lại, cau mày nhìn y, lạnh lùng nói “Ngươi còn ngốc tại đó làm gì? Hay là nói, vừa rồi ta không phải là anh hùng cứu mỹ nhân, mà là quấy rầy chuyện tốt của ngươi cùng gã tử trư mập kia?”


Người này, hắn không thể hảo hảo nói chuyện sao? Mới nãy mình nhìn hắn đập tử trư mập, trong nội tâm còn có một chút cảm động, tuy nhiên hiện giờ điểm cảm động ấy rất nhanh đã bị sợ hãi thay thế .


Nhạc Dao bất đắc dĩ nghĩ, y thật không nghĩ đến Giang Duệ sẽ vì mình mà ra tay, hơn nữa vừa ra tay chính là muốn lấy mạng người, thật sự muốn mạng người a.


Nhạc Dao vẫn cho là Giang Duệ đem mình trở thành công cụ để làm cơm cùng làm tình, chỉ là một cái công cụ mà thôi, người nguy hiểm như vậy (ý nói tử trư mập a) hắn cũng có thể chống lại sao? Y vụng trộm ngắm Giang Duệ đang đi bên cạnh liếc một cái, nghĩ thầm chẳng lẽ đối phương là có điểm yêu mến của mình?

Bất quá cái ý nghĩ bất chợt này lại bị y chối bỏ, Giang Duệ bình thường đối với mình sở tác sở vi (hành động đã thực hiện = đã động tay động chân a), thật sự không thể nói là yêu mến, phỏng chừng hắn là bởi vì quá mạnh mẽ, cho nên không thèm để ý đám người cặn bã kia a.


Huống chi, hắn cho dù yêu mến mình thì thế nào? Hắn yêu mến mình, mình có thể quên đi tổn thương mà hắn gây cho mình sao? Hắn yêu mến mình, mình liền phải thích lại hắn sao? Đây quả thực là lời lẽ sai trái.


Nhạc Dao rất rõ ràng mình không phải là đồng tính luyến ái, mặc dù y và Giang Duệ ở chung hơn một tháng, nhưng là việc làm tình giữa hai người vẫn là dùng cường bạo để hình dung, bởi vì mình cũng không nguyện ý cùng Giang Duệ ân ái.

----------------------------------------------------------------------------

“Ngươi trước kia tại quán bar, có phải là cũng thường xuyên gặp loại sự tình này?” Về đến nhà, Giang Duệ đem giày hất ra, ngồi trên ghế sofa, bất quá ánh mắt sắc bén lại chăm chú nhìn khuôn mặt Nhạc Dao, giống như y là người vợ lén ra ngoài làm việc sai trái.


“Không có... không có…” Nhạc Dao rùng mình một cái, y cũng không biết mình là như thế nào đọc được sự nguy hiểm trong ánh mắt của Giang Duệ, nhưng là y phát hiện mình chính là minh bạch tâm tư của Giang Duệ, nếu như trả lời có, chỉ sợ cái nắm tay vừa cứng vừa nặng kia sẽ hạ xuống người của mình a, về phần kết cục có thể hay không cùng Hổ ca đồng dạng, cái này vẫn còn khó nói a.


“Không có? Vậy hôm nay như thế nào gặp phải?” Giang Duệ hừ lạnh một tiếng, nhớ tới sự tình hôm nay, vẫn cảm thấy phẫn nộ khó kiềm chế.


Vốn là ở trong nhà ủ một tháng, hôm nay muốn đi ra ngoài hít thở không khí, đi bộ trên đường nửa ngày, cũng không phát hiện chuyện gì thú vị. Vì vậy nhớ tới Nhạc Dao từng nói qua y đang làm tại quán bar tên là Lam Mộng, dù sao cũng không buồn ngủ, những ngày này phải phối hợp với công việc cùng giờ giấc nghỉ ngơi của Nhạc Dao, khiến cho hắn sắp thành con cú.


Hắn nhanh chóng thông suốt đi tới trước cửa quán bar Lam Mộng, liền thấy một đống khách như ruồi bọ từ trong quán chạy ra, ban đầu còn tưởng rằng cảnh sát đến kiểm cái gì, nhưng sau đó nghe được tiếng nghị luận khiến hắn nhiệt huyết dâng lên, nộ khí mọc lan tràn.


“Thiên a, cái tay Piano kia rơi vào tay Hổ ca, khẳng định không có kết cục tốt, ngươi nghe y chỉ nói một câu ‘thả ta ra’, đã bị đánh thành như vậy, Hổ ca mà điên lên có thể hay không trực tiếp cường bạo y tại quán bar a?”


“Cái này còn cần hỏi sao? Nhất định là vậy đi, Hổ ca có đem ai để vào mắt? Đừng nói một tay Piano nho nhỏ, nếu ông chủ quán bar trưởng thành mà có bộ dạng như vậy, phỏng chừng cũng chạy không thoát đi. Thật sự là không nghĩ tới a, bình thường không có chú ý, tên kia lớn lên thật xinh đẹp a. Thiệt là, sớm biết như vậy chúng ta cũng có thể chơi một chút, nói không chừng ngày mai có thể đi.”


“Ngươi đừng nằm mơ, hiện tại y bị Hổ ca vừa ý, còn có thể có chuyện gì tốt sao? chúng ta là công dân bình thường, dứt khoát nên trốn xa một chút a, ta xem mấy ngày nay đừng tới Lam Mộng, đỡ phải rước phiền vào thân...”


Giang Duệ chỉ nghe đến đây, mấy người kia cũng đã đi xa. Trong đầu lập tức phản ứng, chơi Piano, lớn lên xinh đẹp, còn không nguyện ý cùng nam nhân ân ái. Lập tức, khuôn mặt của Nhạc Dao liền hiện ra trước mắt. Hắn dưới sự giận dữ, tiến lên một cước đá văng cửa quán bar.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét