Hảo hảo ngủ một giấc, ngày hôm sau khi tỉnh lại, mặt đã không còn đau đớn. Cùng ngủ trên giường với y - Giang Duệ ngay tại trước mặt y lúc ẩn lúc hiện, tìm kiếm cơ hội hỗ trợ, một bên không ngừng quảng cáo rùm beng nói đều là do mình ngày hôm qua đã hảo hảo giúp đỡ nên mới có tác dụng, bằng không thế nào có khả năng tiêu sưng nhanh như vậy.
Nhạc Dao chẳng muốn cùng hắn lý luận, cũng không dám cùng hắn cãi cọ. Trên thực tế, thời điểm mặt sưng phù nên dùng đá chườm lạnh, đây là đạo lý mà người địa cầu nào cũng biết. Y thật sự bội phục da mặt của Giang Duệ, rốt cuộc phải đạt tới độ dày như thế nào mới có thể đem loại đạo lý mà mọi người đều biết chiếm thành của mình a, nói hay đến nổi cứ như là phát minh độc nhất vô nhị của hắn a.
Vào ngày thứ ba, sưng đỏ trên mặt triệt để biến mất, làn da của Nhạc Dao rất tốt, y cũng không dựa vào đồ trang điểm. Nhưng làn da của y so với mấy thanh niên cùng tuổi còn muốn thủy nộn trắng mịn, sờ tựa như da thịt của trẻ con a.
Thời điểm mỗi lần Giang Duệ áp y ân ái, thích nhất chính là vuốt ve khuôn mặt của y cùng các nơi trên người y. Cái xúc cảm kia là hắn chưa bao giờ cảm giác được mỹ hảo đến vậy. Đừng nói những đến nữ diễn viên siêu sao hai mươi tuổi, mà ngay cả thiếu niên thiếu nữ mười mấy tuổi cũng so ra kém y.
Nhạc Dao soi vào gương, xác định trên mặt nhìn không ra một điểm dấu vết nào, vì vậy y tính toán khuya hôm nay đi làm. Tính toán một chút, trước đó phải đi mua thức ăn, nếu không khuya hôm nay phải ăn mì tôm a. Sau khi thưởng thức qua đồ ăn mình làm, đống mì tôm trong bếp kia liền trở thành kẻ thù của Giang Duệ, hắn chết cũng không chịu ăn một ngụm.
Mua xong thức ăn trở về, đã là buổi trưa. Nhạc Dao cùng Giang Duệ cơm nước xong, liền đối với hắn nói: “Tối hôm nay ta muốn đi làm, nếu không đi làm, ông chủ sẽ đem ta khai trừ. Ngươi những ngày này cũng đừng có ra khỏi nhà, nếu không lại bị thủ hạ của Hổ ca trông thấy, nếu như bọn họ muốn trả thù ngươi, âm thầm cho ngươi một dao, ngươi liền thảm.”
“Di? Âm thầm cho ta một dao? Chủ ý này không sai nha.” Giang Duệ thân thủ ngả ngớn, nâng lên cái cằm của Nhạc Dao, không có hảo ý cười nói: “Nhạc Dao, ngươi còn ở đó giả bộ làm người tốt? Kỳ thật ngươi rất hy vọng ta có thể bị người ta đâm cho một nhác a. Tốt nhất đâm chết a, như vậy ngươi có thể thoát khỏi ta.”
Hắn thu tay lại, lại sờ lên cằm của mình, chăm chú trầm tư nói: “Ân, để cho ta ngẫm lại, nếu như ngươi thấy ta chảy máu ngã ở ven đường, không biết có đưa ta đến bệnh viện không? Hay là thừa dịp thời điểm ta không còn khí lực phản kháng, đến đạp ta mấy cước sau đó quay đầu bỏ chạy ni?”
Nhạc Dao cúi đầu bới một vá cơm, nghĩ thầm ngươi nói đúng rồi, ta đương nhiên là hy vọng như vậy.
Bất quá y ngoài miệng cũng không nói như vậy, ho một tiếng nói: “Ngươi nói bậy bạ gì đó? Nếu như ta thực hy vọng ngươi chết, ta sẽ không nói cho ngươi những thứ này.”
Lợi hại của Giang Duệ y đã được chứng kiến, hơn nữa đây cũng là cái kẻ trở mặt so với lật sách còn nhanh, ai biết khẩu khí của hắn bây giờ là hay nói giỡn, sau một khắc nếu nghe được mình thật sự làm như vậy, khẳng định sau khi trả lời xong có thể hay không lập tức trở mặt ni? Cho nên vẫn là cẩn thận một chút tốt hơn.
Bất quá Giang Duệ căn bản hiển nhiên không tin tưởng câu trả lời của y, Nhạc Dao hẳn là hận mình tận xương, điểm này hắn hiểu được. Đổi thành người khác, đều nhẫn nhịn không được loại khuất nhục này. Nhưng ai kêu đây là xã hội cường quyền, bởi vì chính mình đủ rồi cường, hôm nay mới có thể ở trên đầu Nhạc Dao tác uy tác phúc. Một khi mình thật sự chết, hắn dám dùng đầu đánh cuộc, Nhạc Dao để ý cũng sẽ không thèm để ý của mình.
Nghĩ tới đây, trong lòng có chút không thoải mái, tuy nhiên hết thảy đều là ảo tưởng của mình. Tuy coi như là ảo tưởng, Nhạc Dao làm như vậy cũng không có cái gì không đúng, nhưng hắn trong nội tâm chính là cảm thấy không thoải mái, cho nên hắn không có đem cái này chủ đề tiếp tục nói nữa.
--------------------------------------------------------------------------
Cơm nước xong, trong nội tâm còn nghẹn một hơi, thế cho nên ánh mắt nhìn về phía Nhạc Dao đều là hung dữ. Nhạc Dao không biết mình lại là ở đâu đắc tội tên sát tinh này. Nơm nớp lo sợ trở lại phòng ngủ, lo lắng có phải hay không nên tìm cớ chuồn trước thì tốt hơn. Bởi vì ánh mắt của Giang Duệ thật sự là quá nguy hiểm.
Vừa định đi ra, chợt thấy Giang Duệ cũng đi vào, đóng cửa lại, hắn lại đi tới cửa sổ kéo lên bức màn. Thoáng trông thấy thân thể Nhạc Dao khẩn trương còng cứng, vì vậy không có hảo ý tới gần: “Tốt lắm, ngươi đã đã khôi phục, vậy thì thực hiện lời hứa a.”
“Cái... cái gì lời hứa?” Đầu của Nhạc Dao đột nhiên nổ tung, hỗn đản này... quả nhiên nhớ kỹ lời mình nói, biết vậy sớm một chút kiếm cớ ra ngoài có phải ổn không? Y nuốt nuốt nước miếng, ánh mắt lơ đãng liếc về phía hạ thể của Giang Duệ, khuôn mặt đều hồng đến bên tai.
“Bản thân ngươi nguyện phục vụ ta a.” Giang Duệ không ngừng tiến về phía Nhạc Dao thoáng cái túm y đến trước người mình: “Nhạc Dao, ngươi mới hai mươi ba tuổi a, trí nhớ không thể kém như vậy. Hay là nói, ngươi muốn ta dùng chút thủ đoạn, kích thích ngươi mới có thể giúp ngươi nhớ lại. A, chúng ta ngày đó có đi qua cửa hàng bán dụng cụ bảo vệ sức khỏe, bên trong có một ít đạo cụ kỳ thật rất không tồi...” (khụ khụ… ý của tiểu Duệ là cửa hàng có bán mấy thứ trợ giúp tăng thú tính khi hoan ái a *đỏ mắt chạy đi :”>*)
“Không...... Không cần phải...” Nhạc Dao sắc mặt lập tức trắng bệch. Ước chừng đều tại vài ngày trước a, Giang Duệ tự nhiên nổi hứng, cứ muốn cùng y đi mua thức ăn. Sau đó bọn họ đi ngang qua cửa hàng bán dụng cụ bảo vệ sức khỏe, kết quả sau khi Giang Duệ trông thấy những đạo cụ dữ tợn kia, nói cái gì mà đều muốn mua chúng. Cũng may ngày đó hắn không mặc quần áo ngày thường có để tiền trong đó, cho nên tiền trong túi áo không đủ, mình mới có thể khuyên bảo hắn bỏ đi chủ ý.
Vừa nghĩ tới bộ dáng dữ tợn của những đạo cụ kia, Nhạc Dao nhận mệnh nhắm mắt lại, dùng thanh âm như muỗi hừ hừ, nhỏ giọng nói: “Ta ta... ta làm cho ngươi, nhưng là… nhưng là ngươi không thể mua những đạo cụ kia về a.”
“Ân, nói sau đi, nhìn ngươi có thể hay không hầu hạ ta thoả mãn, nếu không nghe lời, ta đành phải dùng những đạo cụ kia để dạy bảo dạy bảo ngươi a.” Giang Duệ thoả mãn ngồi ở trên giường, nhìn biểu lộ của Nhạc Dao đang cố nén cảm giác thẹn thùng: “Cởi quần áo a, cho tới bây giờ đều là ta giúp ngươi thoát, hôm nay chúng ta đổi vai trò a, ngươi trước chính mình thoát, thoát xong rồi tới giúp ta thoát.”
Nhạc Dao nhìn Giang Duệ cầu xin tha thứ, nhưng nhìn thấy ánh mắt thiêu đốt đầy hưng phấn của hắn, y biết cầu khẩn của mình căn bản sẽ không được cái tên lưu manh này có bất luận đồng tình nào, tai nghe đối phương đếm một hai ba, hắn nói nếu hắn đếm xong mà y còn không bắt đầu hành động, hắn sẽ đi tới cửa hàng kia, Nhạc Dao rốt cục nhận mệnh nhắm mắt lại, chậm rãi cởi bỏ cái nút đầu tiên của chiếc áo sơmi mình.
Kỳ thật Giang Duệ thật sự không rõ, mình và Nhạc Dao đều phát sinh quan hệ nhiều lần như vậy, trên cơ bản có thể nói là hàng đêm “đêm xuân”, rốt cuộc người kia vì cái gì bộ dáng lại nhăn nhăn nhó nhó, một bộ cố nén cảm giác thẹn thùng lại như vậy.
Nhưng là cái bộ dáng này của Nhạc Dao thật sự là rất đẹp a, trông thấy y ngón tay thon dài chậm rãi cởi bỏ nút áo sơmi, vì vậy da thịt trắng tuyết dần dần hiển lộ. Loại kích thích thị giác này thật đúng không phải là hưởng thụ bình thường a.
Rốt cục cởi xong cái nút cuối cùng, Nhạc Dao lấy hết dũng khí, nắm lấy hai bên vạt áo đem nó cởi xuống, y dù nhắm mắt cũng có thể tưởng tượng đến ánh mắt như lang của tên đối diện. Ngực một hồi sợ run, hai khỏa hồng anh có lẽ là bởi vì bỗng nhiên tiếp xúc với không khí, hoặc có lẽ là bởi vì quá mức cảm thấy thẹn nên mẫn cảm, chậm rãi đứng thẳng.
“Còn quần a.” Giang Duệ nhịn xuống xúc động muốn xông tới vuốt ve phiến da thịt mê người kia, chậm rãi nhổ ra lời nói tàn nhẫn: “Nhạc Dao, ngươi nếu yêu mến mè nheo ta không phản đối, dù sao chúng ta còn có thời gian buổi trưa, buổi chiều không đủ còn có buổi tối nha, trước đó ta còn cho ngươi nghỉ ngơi hai ngày nha...”
Không đợi hắn nói xong, Nhạc Dao liền đem quần của mình kéo xuống, bởi vì là đồ ngủ, cho nên không có thắt lưng, Giang Duệ cảm thấy thiếu một chút hiệu quả. Bất quá khi hắn chứng kiến Nhạc Dao cuối cùng cũng đem cái quần lót màu trắng cởi ra, một ít điểm bất mãn liền bay đến chín tầng mây a.
“Mở mắt, nhìn ta.” không kiên nhẫn đem Nhạc Dao kéo đến trước ngực, ngón tay quen thuộc nhẹ nhàng xoa nắn đóa hồng anh, hắn khiến Nhạc Dao phải ngẩng đầu nhìn hắn.
Hai giọt nước mắt từ hốc mắt lăn xuống, Nhạc Dao bị ép mở ra đôi mắt mịt mờ hơi nước, tay run rẩy thay Giang Duệ cởi quần áo.
Giang Duệ hít vào một ngụm lãnh khí, nhìn nước mắt của Nhạc Dao tựa như khiến cho gương mặt càng xinh đẹp tuyệt trần, hắn cảm thấy máu toàn thân cùng vọt tới hạ thân, tính khí nơi hạ thể lập tức liền cương cao, thế cho nên Nhạc Dao đang thay hắn thoát quần sợ tới mức thân thể đều có chút phát run.
Mất nửa ngày công phu, hai người rốt cục đều là không mảnh vải che thân. Giang Duệ khát vọng nhìn chằm chằm vào Nhạc Dao, thực hận không thể lập tức đem đầu y ấn xuống dưới thay mình 'thổi kèn' (tự hiểu nha~ ^^), nhưng là vì muốn hưởng thụ y lần đầu tiên tình nghuyện phục vụ, hắn vẫn là đem ý nghĩ này cưỡng chế đè xuống. Vô luận như thế nào, hắn nhất định phải để Nhạc Dao lần đầu tiên chủ động thay mình phục vụ.
Nhạc Dao nhìn cái tính khí nộ trương kia, trong nội tâm lại là khuất nhục lại là phẫn hận. Cũng không biết Giang Duệ là như thế nào lớn lên, rõ ràng so với mình còn nhỏ hơn, nhưng cái đầu so với mình cao hơn, sức lực cũng lớn hơn mình, ngay cả vật này (cái đó đó =.=) cũng không giống người thường. Cùng mình so sánh, cái khí quan tú khí khéo léo của mình cũng làm cho y không mặt mũi tự xưng là đàn ông a.
Ngẩng đầu nhìn Giang Duệ, y tình nguyện tên này không có kiên nhẫn đem đầu mình ấn xuống dưới. Như vậy, tối thiểu nhất mình cũng có thể nói là hắn bắt buộc mình, hiện tại muốn mình chủ động đi ngậm lấy vật này, thật sự là... không có cách nào làm được.
Nhưng làm y thất vọng rồi, Giang Duệ hai mắt sáng hoắc giống như dã thú, nhưng hai tay lại trụ trên giường, không có một tia ý tứ muốn động thủ. Trông thấy Nhạc Dao nhìn mình, hắn nhướng mày, nhẹ giọng uy hiếp: “Hãy nghĩ đến một chút cái dương vật giả đáng sợ kia, còn có cái ngựa gỗ kia, còn có những cái cây gậy mát xa chạy bằng điện a...” (=.=|||)
Trong đầu của Nhạc Dao theo lời nói của hắn mà xuất hiện một vài hình ảnh đáng sợ. Cuối cùng sợ hãi chiếm thượng phong, y rốt cục nhận mệnh hé miệng, thử nhiều lần, mới đưa cái tính khí dữ tợn kia ngậm vào trong miệng.
Loại sự tình này đã bị Giang Duệ ép buộc làm mấy lần, nhưng chưa bao giờ như giờ phút này, nó mãnh liệt kích thích Nhạc Dao khiến y cảm thấy hổ thẹn. Tính khí khổng lồ kia chiếm cứ cả khoang miệng y, mười ngón nắm thật chặc, khớp xương nơi cằm đều đau nhức, y cưỡng chế mình giật giật đầu lưỡi.
Cái đầu lưỡi kia mềm nhẵn, xẹt qua đỉnh phân thân, tuy nhiên chỉ là nhẹ nhàng xẹt qua, thế nhưng Giang Duệ lại đánh một cái giật mình, kém chút khống chế không nổi chính mình. Đầu của hắn bị dọa ra tầng mồ hôi lạnh, nghĩ thầm Nhạc Dao thật sự lợi hại, bất quá là y chỉ chủ động giật giật lưỡi, chỉ nhẹ nhàng xẹt qua, dĩ nhiên suýt nữa làm mình phá công.
“Động a, dù sao đều ngậm vào, ngươi còn rụt rè cái gì?”
Giang Duệ thẳng người, năm ngón tay chậm rãi lướt qua mái tóc đen bóng mền mại của Nhạc Dao, chỉ là thoáng vuốt ve, hắn có thể cảm giác được đối phương run rẩy. Cùng lúc đó, phân thân lần nữa truyền đến cảm giác ngọt ngào, đầu lưỡi của Nhạc Dao lại động.
Gian nan hoạt động đầu lưỡi, dựa theo chỉ thị của Giang Duệ, thỉnh thoảng nuốt vào, trước sau lay động đầu, đem cái tính khí kia nuốt vào phun ra, phun ra lại nuốt vào (=.=), đây là toàn bộ động tác của Nhạc Dao, cũng là cực hạn mà y có khả năng làm.
Trên thực tế, Nhạc Dao tuy đã làm mấy lần, nhưng động tác kỳ thật rất không lưu loát. Nhưng Giang Duệ hết lần này tới lần khác chính là chịu không nổi đông tác không chút nào thuần thục của y.
Trước kia hắn cũng đã được nhiều người 'thổi kèn', những người con trai con gái kia động tác có thể nói là đa dạng chồng chất, nhưng bất kể khiêu khích liếm láp thế nào, không đến nửa giờ thì hắn cũng sẽ không bộc phát. Nhưng nếu là Nhạc Dao 'thổi kèm' cho hắn, hắn chưa từng kiên trì qua mười phút đã xuất ra. Lần này, lại chỉ mới sáu phút liền ào ra như rót nước.
“Khụ khụ khụ…” Nhạc Dao không nghĩ tới Giang Duệ đột nhiên bộc phát, một cổ tinh dịch bắn vào miệng của y, làm cho y cơ hồ hít thở không thông, đây là Giang Duệ lần đầu tiên bắn trong miệng của y. Ngoài ý muốn, cũng không có hương vị gì đáng sợ, chỉ là không muốn nuốt thứ này, Nhạc Dao vẫn là nhịn không được chạy đến phòng vệ sinh đem toàn bộ phun ra, sau đó dùng ba ly nước để súc miệng.
-----------------------------------
p/s: chúc bà con, đặc biệt là các nàng 20/10 vui, trẻ, khỏe nga~^^
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét