Trong thế giới rộng lớn này
Chúng ta gặp nhau và yêu nhau...
Đó... chính là định mệnh
Và khi... chúng ta chia tay nhau
Đó... cũng là định mệnh
Định mệnh của anh và em...



Ta đã trở lại *tung hoa* *đốt pháo* *lắc mông* ka ka ka ^0^

Thứ Tư, 10 tháng 10, 2012

Tiêu Diêu Thiên Địa Du - Chương 24



Mưu Đồ

Long Hoa nội điện.


Long Ngự Thiên tựa tiếu phi tiếu nhìn bảo bối trong lòng, Long Nguyệt Thanh nháy một đôi song mâu to tròn thanh thuần vô tội nhìn về phía phụ hoàng.


“Phụ hoàng, ngươi vì cái gì như vậy nhìn thấy ta? Ta sẽ ngượng ngùng a.” Hai điệp cánh (= lông mi) phiến a phiến.


Long Ngự Thiên nhìn thấy biểu tình của bảo bối trong mắt ý cười càng sâu “Thanh nhi là thật không biết hay là đang cùng phụ hoàng giả bộ hồ đồ a?”


Long Nguyệt Thanh tiếp tục bảo trì biểu tình “Thật không biết a, biết còn hỏi phụ hoàng sao?” Kiên quyết không thừa nhận, thề sống chết không theo.



“Ha hả, xem ra Thanh nhi thật sự là đang giả bộ hồ đồ ni, đừng tưởng rằng phụ hoàng cái gì cũng không biết, ngươi nói ta nên như thế nào phạt ngươi?” Long Ngự Thiên nâng cằm nghĩ nghĩ, Long Nguyệt Thanh nhanh đổi thành bộ dáng đáng thương hề hề nháy nháy mắt, còn muốn tễ (nặn) ra một ít lệ.


“Ta xem hay là phạt đánh mông ngươi, tốt lắm.” Long Ngự Thiên nói xong liền đem Long Nguyệt Thanh trở thân mình, giơ cao thủ, nhẹ nhàng hạ “Xem ta đánh ngươi mông, cư nhiên cùng phụ hoàng giả hồ đồ, trang (giả bộ) đáng thương.” Vừa nói một bên nhẹ nhàng “Ba ba” đánh xuống cái mông của Long Nguyệt Thanh.


“Oa, đánh người, phụ hoàng khi dễ ta, ô ô, phụ hoàng không đau (yêu thương) ta , oa oa…”


“A, ai dám khi dễ tiểu Thanh Thanh, tiểu Thanh Thanh, Nguyên Triết thúc thúc tới cứu ngươi.” Nói xong, từ ngoại môn (ngoài cửa) vọt vào một người.


“A.” Long Nguyệt Thanh không nghĩ tới sẽ có người vào, cư nhiên nhượng người ta thấy phụ hoàng đánh mông mình, mắc cỡ muốn chết a, vội vàng nhanh chóng xoay người lui vào trong lòng phụ hoàng, cúi thấp đầu, chết cũng không nâng.


“Ha ha…” Trong điện vang lên tiếng cười to. Lý Nguyên Triết khi tiến vào mới biết được phụ tử hai người đùa giỡn ni, Ôn Tư Đặc vào sau cũng cười lên, rất khó nhìn đến Long Nguyệt Thanh có hành động đáng yêu như thế a.


Long Ngự Thiên cố gắng khắc chế ý cười, nhanh trấn an bảo bối trong lòng “Thanh nhi, phụ hoàng không phạt ngươi, cũng không đánh, phụ hoàng hiểu rõ Thanh nhi nhất.” Tiếp theo lại cúi đầu ở bên tai Long Nguyệt Thanh nhẹ nhàng nói “Phụ hoàng cám ơn Thanh nhi a.”


Đáng tiếc Long Nguyệt Thanh hiện tại không thể thấy được nhu tình trong song mâu của phụ hoàng y, nhu tình chỉ bày ra đối với một mình bảo bối của hắn, khiến cho tử mâu của hắn càng có vẻ sâu thẳm thần bí, đủ để hấp dẫn bắt giữ tâm của bất luận kẻ nào, chính là hắn chỉ đối với một người. Giờ phút này Long Nguyệt Thanh ngồi ở trong lòng phụ hoàng, trên mặt xấu hổ đến ửng hồng, song mâu xấu hổ mang ý cười, tựa như thấm đắc thủy lại, làm cho người ta muốn cắn một ngụm, đáng tiếc Long Ngự Thiên cũng không thấy được.


Long Ngự Thiên ngẩng đầu, đã không còn thần sắc vừa rồi, nhìn về phía hai vị đang đứng xem “Ôn Tư Đặc, người bị thương đều xử lý tốt? Không vấn đề lớn đi.”


Ôn Tư Đặc ngưng ý cười, chính sắc nói: “Không thành vấn đề, phi thường tốt, hai bút cùng vẽ (ý nói tiến hành chữa trị song song a), ngoại thương được quang hệ ma pháp sư xử lý, nội thương dùng dược Thanh nhi phối chế chuyển biến rất nhiều, nghỉ ngơi mấy ngày hẳn là sẽ không sao.”


Lý Nguyên Triết ha hả nhạc nói “Duy Khẳng liền thảm , mấy người kia bị thương không nhẹ, quang hệ trị liệu ma pháp đối ngoại thương rất có hiệu quả, đối nội thương không có nhiều tác dụng, phỏng chừng khi quay về Duy Khẳng phải được nâng trở về đi, ha hả.”


“Đúng rồi, Ngự Thiên, cuối cùng là chuyện gì xảy ra, ta đến hỏi thân vệ của ta, chính hắn đều cảm thấy thắng được mạc danh kỳ diệu, vốn nghĩ hẳn là phải chết không thể nghi ngờ, sao tình huống đột nhiên phát sinh biến hóa, người của Duy Khẳng cư nhiên ở trong công kích đình trệ một lát, nhưng đã cứu vãn một hồi bại cục, thật sự là kỳ quái a.”


Long Ngự Thiên tâm nghĩ vừa rồi còn muốn hướng bảo bối trong lòng thảo cái cách nói đâu, giờ Ôn Tư Đặc lại đến tìm hỏi, như thế nào trả lời a?


“A a, dù sao trận kia là chúng ta thắng, mấu chốt là không cần phải hy sinh người của chúng ta, có lẽ có cao nhân trợ giúp chúng ta đi, nếu không chịu hiện thân cứ coi như không biết đi.” Ai, nếu Thanh nhi đã không muốn nói hắn sẽ không miễn cưỡng Thanh nhi, chỉ có thể trước lừa hai vị huynh đệ. Long Nguyệt Thanh nghe phụ hoàng nói, trong lòng thực cảm kích, nội tâm yên lặng thì thầm, phụ hoàng, không phải bây giờ, một ngày nào đó ta hội nói cho ngươi biết, vị trí của ngươi trong lòng Thanh nhi không ai có thể thay đổi.


“Các ngươi nói xem Duy Khẳng Nhị hoàng tử hội đưa ra yêu cầu gì?” Tuy rằng kết quả cuối cùng Long Ngự Thiên có thể đoán được, nhưng hắn cũng vô pháp xác nhận đối phương hội đưa ra nan đề gì. Nhưng vô luận như thế nào, không nên đụng đến điểm mấu chốt của hắn “Vẫn là tĩnh xem biến đi, lấy bất biến ứng vạn biến.”


Hai người còn lại đều gật gật đầu, lấy thực lực của Long Đằng cho dù trở mặt cũng không sợ, không tất yếu quá mức lo lắng, binh đến tướng chắn, thủy đến thổ yêm.

-------------------------------------------------------------------------------

Ba ngày sau đồng dạng ở Long Hoa điện, Lý Nguyên Triết dường như không muốn bước vào đại điện này, chính là lại không thể không vào a. Cái vấn đề khó khăn như vậy, vì cái gì phải giao cho hắn ni? Ôn Tư Đặc chết tiệt! Thế nhưng nói phải đi bố trí nhân thủ, liền bỏ chạy, lưu lại hắn một người, hắn có thể tưởng tượng đến sắp đối mặt với lửa giận a. Quang Minh thần a, phù hộ ta đi, ngay cả vẫn luôn không tin Quang Minh thần giáo hắn đều nhịn không được cầu nguyện.


“Nguyên Triết, ngươi lề mề ở bên ngoài làm gì a, còn không mau tiến vào, hôm nay như thế nào như vậy kỳ quái, có sự tình gì không tốt đã xảy ra sao?” Long Ngự Thiên nhìn đến người bên ngoài vẫn lưỡng lự chậm chạp không tiến vào, thật sự khác thường, chỉ có việc làm hắn tức giận vị bằng hữu này mới có thái độ như thế, rốt cuộc là chuyện gì? Chẳng lẽ là Duy Khẳng? Ra nan đề?


Lý Nguyên Triết không còn cách nào, tim đập nhanh, nhắm mắt, cực không tình nguyện bước vào đại điện, mặt lộ vẻ khó xử, thật cẩn thận nhìn nhìn Long Ngự Thiên, nuốt nước miếng, mới mở miệng nói “Ngự Thiên, tiểu Thanh Thanh đâu?”


Long Ngự Thiên mắt lạnh nhìn cử chỉ của hắn, hồi đáp “Có hai tiểu quỷ đến đây, Thanh nhi cùng bọn họ một chỗ. Có chuyện gì nhanh nói đi.”


Lý Nguyên Triết nghĩ thầm sớm tử sớm siêu sinh (sớm chết sớm đầu thai), lập tức không còn chậm quá như vừa rồi, nhanh chóng lấy ra một phần quyển trục bay nhanh trình lên Long Ngự Thiên, sau đó cực nhanh thối lui về sau, thậm chí dùng đến ma pháp, lui đắc xa.


Long Ngự Thiên mở quyển trục, nguyên lai là công văn của Duy Khẳng, chính là vừa thấy nội dung đã khiến hắn giận dữ, quanh thân thủy hệ ma pháp nguyên tố cùng đấu khí bạo loạn, trong điện ôn độ nhanh chóng giảm xuống, quyển trục trong tay đã kết một tầng băng thật dày, trên mặt đất cũng bắt đầu xuất hiện một tầng băng mỏng. Tử mâu âm trầm, tử sắc mang theo hắc ám sâu không thấy đáy.


Lý Nguyên Triết bội phục dự liệu của chính mình, ly xa như vậy mà vẫn có thể cảm giác được lãnh đến phát run, hắn không chút nghi ngờ nếu vị Nhị hoàng tử kia hiện giờ đứng nơi này tuyệt đối sẽ bị phân thây. Bất quá lúc này nhanh nghĩ biện pháp trấn an vị này mới được a “Ngự Thiên, ngươi đừng vội tức giận sinh khí, này chẳng qua là so với kế hoạch trước đây của chúng ta lòi ra thêm một cột mốc a, lại không cần phải nói chúng ta sẽ không làm theo ý của bọn họ, kết quả còn không phải giống nhau sao không? Xin bớt giận, bình tĩnh suy nghĩ một chút.”


“Tiếp tục nói.” Thanh âm lạnh như băng không mang theo một tia cảm tình.


Lý Nguyên Triết ở trong lòng ai thán: tiểu Thanh Thanh, ngươi như thế nào còn không tới a, còn không mau xuất hiện cứu Nguyên Triết thúc thúc của ngươi a “Ngự Thiên, trước đây ngươi ở trong mắt người khác là lãnh khốc vô tình, khả hiện tại tiểu Thanh Thanh xuất hiện, ngươi ở trước mặt người khác thể hiện sự sủng ái đối với y, khiến người khác đem y xem thành nhược điểm của ngươi, hơn nữa cho rằng tiểu Thanh Thanh là hài đồng nhược tiểu, phải dựa vào ngươi mới có thể sinh tồn, cho nên muốn mượn y để đả kích ngươi, kiềm chế ngươi, không phải sao?”


Trong đại điện nhất thời lâm vào im lặng.

-------------------------------------------------------------------------------

Long Nguyệt Thanh lúc này đang ở tiểu viện của mình đem Tứ hoàng huynh cùng Ngũ hoàng tỷ tới gặp bà bà, bà bà sẽ thích hai người ni, nhất là tiểu cô nương đáng yêu. Quả thế, sau một tiếng gọi “Bà bà”, Ngải Địch cười đến cực kỳ vui vẻ, vội xuất ra điểm tâm tốt nhất chiêu đãi hai vị tiểu khách nhân, tiểu công chúa nhanh bị hấp dẫn. Long Nguyệt Tân là bị Long Nguyệt Ny lôi kéo, sau khi đến đây vẫn thờ ơ lạnh nhạt, nhìn thấy hết thảy việc làm của vị hoàng đệ này. Nơi này không khí hoàn toàn bất đồng, chủ tử không giống chủ tử, hạ nhân không giống hạ nhân, có không khí ấm áp của gia đình, hắn trước kia không có tiếp xúc qua, hắn từ khi ra đời liền một mực nghiêm khắc tiếp nhận huấn luyện,vượt qua hết thảy, nơi này nhượng hắn có chút mê hoặc, cũng len lói một tia đố kỵ không rõ.


Long Nguyệt Thanh đang chiêu đãi tiểu khách nhân, đột nhiên cảm giác được phụ hoàng đang ở đại điện xuất hiện ba động hỗn loạn của ma pháp đấu khí, lập tức đứng lên, sao lại thế này, kêu một tiếng “Phụ hoàng”, liền nhanh chóng chạy ra ngoài, tốc độ phi thường nhanh. Long Nguyệt Tân trong mắt là chấn động, đây là hoàng tử mà bên ngoài nói là vô dụng? Tốc độ của hắn cũng không nhanh như vậy a, sao lại thế này? Còn có y gọi phụ hoàng, chẳng lẽ phụ hoàng gặp chuyện không may ? Y làm sao mà biết được?


Long Nguyệt Thanh nhanh chóng đi vào đại điện, trong điện chỉ có phụ hoàng cùng Nguyên Triết thúc thúc, phụ hoàng ở sinh khí, ở tức giận. Nguyên Triết thúc thúc vừa nhìn thấy y tiến vào giống như thấy cứu tinh, kém một phác bay lại đây.


“Phụ hoàng, phát sinh chuyện gì? Khiến ngươi sinh khí như vậy?” Long Nguyệt Thanh thực lo lắng, vừa nói một bên hướng Long Ngự Thiên tới gần, này đó ma pháp đấu khí còn không gây thương tổn cho y, huống chi y tin tưởng phụ hoàng sẽ không nhượng y bị thương. Quả nhiên, Long Ngự Thiên thấy Long Nguyệt Thanh tiến đến, rất nhanh thu liễm khí thế, ánh mắt âm trầm chậm rãi biến mất, đợi đến khi Long Nguyệt Thanh đi đến bên người, một phen ôm lấy y gắt gao ủng vào trong lòng, thật sâu hít lấy hơi thở khiến người ta an tâm trên người tiểu nhân nhi.


Long Nguyệt Thanh nhìn đến một phần quyển trục đang kết băng trên án thượng, trong lòng biết cái này đại khái chính là nguyên nhân đi, cầm lấy vận chuyển một cỗ chân nguyên, quyển trục rất nhanh khôi phục nguyên trạng, nhượng Lý Nguyên Triết thật sự bội phục a.


Long Nguyệt Thanh vừa thấy là công văn của Duy Khẳng giao tới, đưa ra yêu cầu phi thường hà khắc, không chỉ muốn Long Đằng đế quốc hàng năm đưa lên mười vạn thạch lương thực, còn mời Long Đằng Lục hoàng tử năm năm sau đến Duy Khẳng làm khách, thời gian không hạn định, này không phải là làm chất tử (đồng dạng làm con tin) sao? Nguyên lai phụ hoàng là vì cái này làm cho sinh khí a, y cũng không phải nhuyễn quả ai cũng có thể hái a.


“Phụ hoàng, ngươi vì cái này mà sinh khí sao? Đáng giá sinh khí sao? Không nói phụ hoàng sẽ không để Thanh nhi đi, Thanh nhi chính mình cũng sẽ không cho bọn họ như nguyện.” Long Nguyệt Thanh ngọc thủ nhỏ nhắn xoa hai má của phụ hoàng trấn an nói, cho dù thực sự đến đó y còn không đem Duy Khẳng giảo đến long trời lỡ đất.


Lý Nguyên Triết cũng tiến lên phụ họa nói “Đúng vậy, đúng vậy, Ngự Thiên, thật sự không cần như vậy sinh khí a, sự tình đều hảo hảo giải quyết.” Kỳ thật hắn rất muốn nói người mà vị Nhị hoàng tử kia chân chính muốn đánh chủ ý là vị đế vương này, ánh mắt người nọ thực rõ ràng đi, bất quá hắn cũng không dám nói.


Long Ngự Thiên nhìn bảo bối trong lòng, vừa nghĩ cư nhiên có người muốn nhúng chàm Thanh nhi của mình liền lửa giận ngập trời, nhìn thấy Thanh nhi mới bình tĩnh lại, chỉ có việc liên quan đến Thanh nhi thì cảm xúc của mình mới có thể khác thường như thế, khả hắn không muốn thay đổi.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét