Trong thế giới rộng lớn này
Chúng ta gặp nhau và yêu nhau...
Đó... chính là định mệnh
Và khi... chúng ta chia tay nhau
Đó... cũng là định mệnh
Định mệnh của anh và em...



Ta đã trở lại *tung hoa* *đốt pháo* *lắc mông* ka ka ka ^0^

Thứ Bảy, 27 tháng 10, 2012

Khổ Đinh Trà - Chương 4(3-4)



“Ta biết… ta biết a, ta chỉ là quá chấn kinh thôi. Nói thật, những ngày này ta luôn luôn bị làm cho chấn kinh a, thiếu gia hắn... hắn rốt cuộc sao có thể kiên trì ở cái nơi như ổ chó kia a. Lão gia tử còn kết luận rằng hắn không đến một tháng sẽ trở lại Mỹ, ngươi nhìn hắn hiện tại xem, cuộc sống còn dễ chịu hơn a. Thậm chí... thậm chí học được tiết kiệm, cái này... đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì a?”


Thanh niên không mang kính lạnh lùng cười, trầm giọng nói: “Lão gia đã nhìn lầm thiếu gia, kỳ thật không chỉ lão gia, tất cả mọi người đều nhìn lầm thiếu gia. Đây tuyệt đối là một nhân vật lợi hại thâm tàng bất lộ a. Ngươi cho rằng hắn thật sự tiết kiệm sao? Hắn chỉ là không muốn hướng lão gia cúi đầu, mà để không cúi đầu điều kiện tiên quyết chính là nhất định phải có cuộc sống ổn định, hắn cần phải tiết kiệm để thỏa mãn cuộc sống ấm no của hắn.”


Thanh niên nói đến đây, dừng lại một chút, lại tiếp tục nói: “Cho nên đây là điều kiện tiên quyết để có thể có cuộc sống ổn định, hắn không muốn phá hư sự ổn định này. Bởi vì một khi sự ổn định này bị phá hư, hắn cuối cùng vẫn phải quay về Mỹ, tiếp nhận vận mệnh đã được an bài. Thiếu gia biết rất rõ mình muốn cái gì, phải làm như thế nào làm mới có thể có được thứ mình muốn. Ai, chúng ta thật sự đều sai rồi, ai có thể nghĩ đến hắn bình thường không có ai có thể bì nổi, lại có thể ẩn nhẫn như vậy a.”


Thanh niên đeo kính liên tiếp gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy. Bất quá… anh, ta cuối cùng cảm thấy, thiếu gia có thể chịu được những thứ này, cùng với thanh niên bên cạnh hắn hẳn là có quan hệ a. Ngươi nói nếu chúng ta đem người kia ném tới nơi khác, thiếu gia liền không còn cách nào khác chỉ có thể ngoan ngoãn hướng lão gia cúi đầu hay không?”


“Ngươi điên rồi? Dám động thủ trên đầu thái tuế (ưm đây là một cách so sánh a, thái tuế ở đây chỉ vua hay người có quyền lực a, chắc vậy đi =.=)?” Thanh niên còn lại chấn động, nhanh chóng liếc nhìn Giang Duệ đang ở trong góc thưởng thức Nhạc Dao đàn, phát hiện hắn không có chú ý bên này, mới quay đầu lại.


Hắn thấp giọng cảnh cáo em mình: “Ngươi không phát hiện từ sau sự kiện kia, thiếu gia hôm nay vẫn tới đây sao? Ngươi dám cam đoan có thể ở trước mắt hắn thần không biết quỷ không hay đem người bắt đi không? Cho dù có thể bắt đi, ngươi có dám cam đoan thiếu gia tìm không ra hai người chúng ta? Đúng, chúng ta tuy lợi hại, nhưng nếu thật sự cùng thiếu gia chống đối, ta hỏi ngươi, ngươi tuyệt đối nắm chắc phần thắng sao? Huống chi hắn là thiếu gia, chúng ta bất quá chỉ là vệ sĩ lão gia cấp cho hắn. Đừng có quên thân phận của mình.”


Thanh niên đeo kinh cúi đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Đã biết.” Sau đó nhanh chóng rót đầy một ly nước uống cạn (sao vào quán bar mà uống nước lọc vậy anh =.=). Nghĩ thầm, thực con mẹ nó, vì bảo vệ an toàn của thiếu gia, thậm chí ngay cả rượu cũng không dám uống một giọt.


Mãi cho tới ba giờ sáng, những khách nhân rốt cục đã về hết, hai thanh niên cường hãn vì không để cho Giang Duệ hoài nghi, nên nửa tiếng trước cũng đã rời quán. Mà Giang Duệ cũng đứng lên, khi tiếp viên mời rượu đến chỗ mình hạ lệnh trục khách, hắn mới chỉ chỉ Nhạc Dao nói: “Ta cùng y về.”


Có Giang Duệ đi cùng, mặc dù là đường ban đêm, Nhạc Dao cũng không lo lắng.


Hai người chậm rãi dọc theo hai bên đường bước đi, ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng chiếu xạ trên thân thể hai người, trên đường xe cũng không còn nhiều. Sau khi đi vào ngõ nhỏ, trên đường chỉ còn lại bóng dáng của hai người. Trong lúc nhất thời, không nghe được thanh âm mang theo mười phần uy hiếp của Giang Duệ, Nhạc Dao lại sinh ra vài tia cảm giác lãng mạn (-.-?).


“Nghĩ như thế nào lại đến quán bar tìm ta?” Tràng diện không tiếng động như vậy tựa hồ có chút không được tự nhiên, hai người cũng không phải là người yêu, thật sự không chịu được cảnh tượng không một tiếng động này. Bởi vậy Nhạc Dao sau khi trái nghĩ phải nghĩ, rốt cục hỏi ra vấn đề làm cho mình hiếu kỳ kia. 


“Cũng không phải đi tìm ngươi a, có điều ở trong nhà thật nhàm chán, cho nên ra ngoài đi dạo, bất tri bất giác liền đi tới chỗ đó mà thôi. Sau đó, dù sao ta cũng đã trả tiền rồi, không bằng chờ ngươi cùng trở về cũng tốt a. Ngươi về nhà ngủ sớm một chút. Đợi tỉnh dậy, chúng ta còn có thể dự một ít thời gian để ân ái a (=.=).”


Vốn nghe câu nói đầu tiên của hắn, tâm của Nhạc Dao có chút cảm giác ấm áp, y biết rõ Giang Duệ ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng kỳ thật hắn chính là sợ sự tình lần trước phát sinh thêm lần nữa, cho nên mới phải âm thầm tới bảo vệ mình. Tuy nhiên đây chỉ là do dục vọng độc chiếm quá cường liệt của đối phương mà thôi, nhưng y vẫn cảm thấy tình cảm có một chút ấm áp. Nhưng mà câu nói sau của Giang Duệ, làm cho tia ấm áp kia triệt để biến mất vô tung.


Đã sớm biết rõ tên hỗn đản này là miệng chó không nhả được ngà voi, tại sao mình còn chờ mong a. Huống chi, mình lại đối với tên ác ma mỗi ngày đều cường bạo mình chờ mong cái gì a. Bản thân mình thật là ngu xuẩn lại nghĩ ra một chuyện tình đáng buồn cười như vậy a. Nhạc Dao sau khi nghĩ như vậy, hai người lại im lặng, tràng diện lại lần nữa lâm vào trầm mặc.

------------------------------------------------------------------------------

Thời gian cứ như thế mà trôi, mỗi ngày Giang Duệ đều đi theo Nhạc Dao đến quán bar, sau khi quán bar đóng cửa hai người lại cùng nhau về nhà. Cuộc sống cứ như vậy trôi qua đại khái hơn một tháng. Đột nhiên có một ngày, trong quán bar lại không xuất hiện thân ảnh của Giang Duệ.


Ông chủ cùng tiếp viên phục vụ và Nhạc Dao đều hết sức kinh ngạc. Bởi vì những ngày này có Giang Duệ ở đây, lúc trước có một ít người tại quán bar đã tận mắt thấy qua uy lực của tên sát tinh này, cho nên mọi người thay nhau truyền miệng. Rất nhanh, tất cả mọi người đều biết được Giang Duệ rất đáng sợ, không còn người dám ở trong quán bar sinh sự.


Cho nên hiện tại rượu mà mỗi ngày Giang Duệ uống, đều do ông chủ chủ động mời. Nhưng hôm nay, Giang Duệ lại chưa tới đây, điều này làm cho ông chủ và tiếp viên trong quán ngược lại có chút không thích ứng, đến truy vấn Nhạc Dao là đã xảy ra chuyện gì.


Nhạc Dao sao biết được là đã có chuyện gì xảy ra a? Nghĩ thầm chẳng lẽ là Giang Duệ mệt mỏi? Cho nên hôm nay không tới? Vừa nghĩ đến đây, liền thấy ông chủ vội vã chạy vào, nhỏ giọng đối với y nói: “Nhạc Dao, ngươi muốn hay không đi ra ngoài nhìn một chút a? Vừa rồi ta nghe được hai người mới vào cửa nói, tên Giang Duệ kia hình như bị người vây đánh a.”


“Vây đánh?” Huyết sắc trên mặt Nhạc Dao thoáng cái liền trắng trạch. Kỳ thật những ngày này mặc dù rất bình yên, nhưng y vẫn một mực sợ hãi Hổ ca cùng đám tay chân không cam lòng bị đoạt địa bàn như vậy, sẽ tìm đến y và Giang Duệ báo thù. Bởi vậy lúc này nghe nói Giang Duệ bị vây đánh, y liền lập tức nghĩ tới phương diện này.


“Ông chủ, ngươi nói cái gì a. Nếu như ngay cả Giang Duệ đều đánh không lại mấy tên lưu manh kia, Nhạc Dao còn không phải lần lượt bị làm thịt a.” Một người nhạc công lên tiếng, lại lẩm bẩm nói: “Huống chi ta xem cái tên Giang Duệ kia cũng không nên ở đây a, có lẽ Nhạc Dao có thể thừa cơ hội này để thoát khỏi hắn, đây cũng không phải là chuyện xấu gì a.”


Bình tĩnh mà nghĩ, Nhạc Dao biết rõ bạn mình nói có đạo lý. Nhưng không biết tại sao, trong lòng lại không thể nào bình yên được. Cuối cùng sau nửa ngày do dự, y rốt cục cắn răng một cái, đối những người bạn của mình nói: “Các ngươi ở trong này trước giúp ta chống đỡ, ta đi ra ngoài nhìn một chút” Lời còn chưa dứt, người đã nhanh chân chạy ra ngoài. 

------------------------------------------------------------------------------

“Giang Duệ... Giang Duệ…” một đường chạy đến hẻm nhỏ mà mỗi ngày hai người đều đi qua, Nhạc Dao sốt ruột không ngừng kêu tên của Giang Duệ. Đột nhiên, phía trước có một bóng người đang nằm co rúc trong góc ánh vào mắt của y. Nhìn kỹ cách ăn mặc, đó chính là Giang Duệ.


Trong nháy mắt, trái tim đang đập như trống của Nhạc Dao rất nhanh dừng lại, y mờ mịt đứng ở nơi đó, không thể tin được Giang Duệ cường đại lãnh khốc ác lệ như vậy lại có thể bị người đánh ngã. Sau nửa ngày lặng người, y mới phát ra một tiếng rống to đầy đau lòng, lập tức nhào tới. 


Nương theo ánh đèn yếu ớt, có thể thấy được Giang Duệ trên người tràn đầy máu tươi, hắn nhắm chặt mắt, nằm ở đó không hề nhúc nhích.


“Giang Duệ... Giang Duệ...” Nước mắt của Nhạc Dao từng giọt rơi xuống. Y không rõ, đây là ác ma từng bị mình nguyền rủa trăm ngàn lần chết không được yên thân, giờ đây thật sự đang nằm trên mặt đất không rõ sống chết. Thế nhưng vì cái gì lòng của mình lại đau đến giống như bị ai đó siết chặt, bởi vì hắn là bị mình liên lụy sao? Thật sự là chỉ vì vậy thôi sao?


Nhưng hiện tại, Nhạc Dao không rảnh để ý đến cái suy nghĩ đó của mình, y không cần nghĩ liền ôm lấy Giang Duệ, một bên nhỏ giọng nói: “Giang Duệ, ngươi chịu đựng, ta sẽ gọi xe cứu thương tới. Ngươi rất cường đại, ngươi cũng còn rất trẻ, không có chuyện gì, bao nhiêu đây máu sẽ không thể lấy được mạng của ngươi. Bọn họ không cần mạng của ngươi (ý nói mấy bé quỷ gọi hồn và bạn diêm vương a ^o^), Giang Duệ ngươi chịu đựng.”


Tiếng khóc nức nở của y cứ vang vọng quanh quẩn trong hẻm nhỏ tối tăm, có vẻ phá lệ thê thảm. Ngón tay run rẩy bấm dãy số trên bàn phiếm điện thoại, thế nhưng tới nửa ngày sau mới bấm được.


Bên kia điện thoại truyền đến một tràng tiếng chuông, Nhạc Dao càng không ngừng phát run, một bên thì thào nói: “Nhanh bắt máy a, nhanh bắt máy a, van cầu các ngươi, mạng người quan trọng a, các ngươi không phải gần đây đều nói mạng người là quan trọng sao? nhanh bắt máy a…”


“Tút” Một tiếng, điện thoại đột nhiên bị ngắt, Nhạc Dao ngẩn người. Sau một khắc, có một bàn tay đang mơn trớn mặt y, nghe được tiếng cười giễu cợt của Giang Duệ vang lên: “Ngu ngốc, chờ ngươi gọi điện thoại, ta đã sớm chết tám trăm lần.”


Dây cung căng cứng trong đầu đột nhiên bị đánh gãy, Nhạc Dao mờ mịt nhìn Giang Duệ đang ngồi dưới đất, khiến y không rõ ràng lắm tình cảnh hiện tại đến tột cùng là cái gì a, tá thi hoàn hồn sao? Không đúng, người này đúng là Giang Duệ a, đó là nguyên thi hoàn hồn (muốn té ghế với bé a ^^)? Hay là loại sống lại như trong tình tiết của tiểu thuyết ni?


Nhạc Dao đáng thương mất đi tất cả năng lực tự hỏi, ánh mắt chỉ có thể tùy ý chuyển tới thân thể đầy máu của Giang Duệ. Giang Duệ nhìn theo ánh mắt của y đang toàn thân cao thấp nhìn mình, không đếm xỉa nói: “Đây chỉ là máu của bọn kia a, không có biện pháp, bọn họ dùng chủy thủ cùng gậy điện đến tìm ta. Ta đây đương nhiên sẽ không đối với bọn họ khách khí. Nói theo pháp luật, ta đây coi như là phòng vệ chính đáng nha, bọn họ dù có bị thương hay chết, cũng chỉ có thể trách tài nghệ của mình không bằng người.”


“Cái kia... vậy ngươi tại sao phải nằm trên đất, hại ta... hại ta...” Rốt cục cũng tiêu hóa xong lời nói của Giang Duệ, Nhạc Dao bị chọc giận triệt để. Bình sinh đây là lần đầu tiên tiểu bạch thỏ lộ ra móng vuốt a, bắt lấy bả vai của Giang Duệ lắc a lắc: “Đừng nói với ta là ngươi nằm ở đây ngủ a, ta mới sẽ không tin ni.”


“Ân, thật sự của ta không phải ở đây ngủ, ta chỉ là cảm thấy dưới đất thật mát mẻ, cho nên nhịn không được ở đây nằm một chút mà thôi. Như vậy ngươi có thể tin hay không a?” Thật sự là lời nói không có bất kỳ tính uy hiếp nào a, Giang Duệ rất vô sỉ nghĩ: Nếu ta thật sự bị người khác đùa giỡn như vậy, sớm một quyền đem hắn quật ngã trên mặt đất (ý nói là người khác mà cũng tóm hắn lắc a lắc như bé Dao thì hắn đã sớm thịt người kia a =.=).


Bất quá hắn từ trước đến nay chính là như vậy, là người không biết kiềm chế bản thân. Nếu Nhạc Dao thực một quyền đánh hắn, có lẽ hắn lập tức nổi trận lôi đình. Đương nhiên, hắn cũng tin tưởng dùng khí lực của Nhạc Dao, quả đấm của y hẳn là còn không đến mức làm cho mình nổi giận (bé là đang biện luận cái gì a)


Mà bây giờ, khi nhìn đến Nhạc Dao, trông thấy trên mặt của y còn vương nước mắt, biểu lộ vừa ủy khuất vừa phẫn nộ, lại là mang theo một điểm mừng rỡ trấn an. Trong lòng của hắn đột nhiên giống như là bị vật gì đó hung hăng bóp vài cái, trong nháy mắt ôn hòa trở lại.


Đem Nhạc Dao kéo đến trước ngực, xoa mái tóc mềm mại của y: “Ngu ngốc, ngươi sợ hãi cái gì a? Nghĩ ta là loại người vô năng hèn nhát dễ bị người khác đánh ngã sao? Thiệt là, ngươi sao không dùng đầu óc để nghĩ a. Hay là nói, đối với những việc liên quan tới ta tâm của ngươi sẽ bị loạn, cho nên căn bản không có thời gian suy nghĩ những thứ kia a.”


“Ta... ta hận ngươi không thể chết tốt a.” Đây là câu cửa miệng mà Nhạc Dao luôn nói với Giang Duệ, y đã giận đến quên cả sợ hãi, hung hăng đẩy Giang Duệ ra. Đáng tiếc vòm ngực trước mặt y cứ như một bức tường kín rắng chắc, y đẩy như thế nào cũng không ra.


“Thật sao? Vậy vừa rồi là ai kêu ta chịu đựng, vừa rồi không biết ai ngu ngốc muốn gọi xe cứu thương tới a.”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét