Trong thế giới rộng lớn này
Chúng ta gặp nhau và yêu nhau...
Đó... chính là định mệnh
Và khi... chúng ta chia tay nhau
Đó... cũng là định mệnh
Định mệnh của anh và em...



Ta đã trở lại *tung hoa* *đốt pháo* *lắc mông* ka ka ka ^0^

Thứ Hai, 8 tháng 10, 2012

Khổ Đinh Trà - Chương 2(2)



Nhạc Dao để lại cho mình hai mươi đồng làm tiền tiêu vặt, còn lại đều dùng để mua thức ăn, thịt cùng đồ gia vị. Đối với cuộc sống của giới trẻ hiện tại mà nói, một trăm đồng không mua được cái gì. Nhưng đối với Nhạc Dao mà nói, một trăm đồng có thể mua được thức ăn trong mười ngày. Đương nhiên, hiện tại có thêm một Giang Duệ, mười ngày thức ăn cũng chỉ đủ ba ngày, bởi vì đối phương chẳng những ăn nhiều, còn muốn ăn ngon.


Đem thịt nhanh chóng cắt thành khối, đột nhiên nghĩ đến không biết Giang Duệ có ăn cay hay không, vì vậy quay đầu lại hỏi một câu.



Giang Duệ tắt tivi, đứng dậy đi vào phòng bếp ngồi xuống “Ân, ta vị gì ăn cũng được, ngươi muốn làm cái gì?” tại trại huấn luyện địa ngục ngày trước, có ăn là tốt rồi. Rễ cây, vỏ cây, chuột cũng đã từng nuốt qua (=.=|||). Khẩu vị với hắn mà nói không phải vấn đề trọng yếu, nếu không hắn cũng không thể đủ tư cách gia trốn đi, lại kiên trì sống đến bây giờ.


“Ta muốn làm thịt kho, sau đó luộc mầm đậu, trong hũ còn có vài trứng hột vịt muối, và thêm món canh bí đỏ a.” Nhạc Dao cũng không ngẩng đầu trả lời, đem thịt đã cắt tốt trên thớt đều bỏ vào cái đĩa, sau đó bắt đầu rửa mầm đậu.


(Khụ khụ… Ta nói, mấy tên món ăn ta không đảm bảo đúng 100% a, ta chỉ dựa trên từ để mà xuy luận thôi, thông cảm thông cảm a ^^)


Người này, làm việc nhà quả thực rất thành thạo a. Giang Duệ ngồi ở trên ghế cảm thán, nhìn Nhạc Dao bận rộn nhưng thân ảnh một chút cũng không loạn. Dáng người mảnh khảnh, vòng eo ôn nhu, cái cổ thon dài bóng loáng, còn có khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo, đột nhiên cảm giác được nhìn y trong này đi tới đi lui, thật sự so với nhìn các tiết mục trên ti vi còn khiến cảnh đẹp ý vui hơn nhiều.


Sau lưng bị một đầu lang hung hăng nhìn chằm chằm, nhưng là Nhạc Dao đã thành thói quen, bị nhìn chằm chằm và bị ép làm mấy chuyện khiến người hỗ thẹn cũng không biết bao nhiêu lần rồi a. Tối thiểu nhất, hiện tại mình vẫn còn mặc quần áo, y có chút tự giễu nghĩ. Sau đó thuần thục đổ dầu, dùng tỏi để tạo hương, rồi bỏ thịt vào......


Tất cả động tác liên mạch, chỉ chốc lát sau, thức ăn mỹ vị nóng hổi liền xuất hiện trên bàn, hương khí phiêu đầy không gian nhỏ hẹp.


Giang Duệ nghe được tiếng nuốt nước miếng của mình, “Ừng ực” một tiếng. Chẳng những hắn nghe được, ngay cả Nhạc Dao cũng nghe thấy. Bởi vậy, giờ phút này tiểu bạch thỏ đang cầm một chén cơm ngơ ngác đứng bên cạnh nhìn hắn, đại khái là không nghĩ tới hắn lại biết làm loại động tác này a.


“Khụ khụ khụ…” da mặt dày như Giang Duệ, lúc này cũng có điểm xấu hổ, hung dữ nhìn về phía Nhạc Dao “Nhìn gì? Ngươi trước kia làm thức ăn căn bản đều không dụng tâm, thật vất vả hôm nay trên bàn nhìn thấy vài thứ có thể nuốt được, ta liền nuốt nước miếng lại có cái gì ngạc nhiên.”


Nhạc Dao đem cơm phóng tới trước mặt hắn, rũ xuống đôi mắt, đi đến đối diện ngồi xuống, nghĩ thầm không cùng người so đo. Hừ, ngươi là hạng người cưỡng từ đoạt lý, ta biết rõ. Bất quá trong lòng tức anh ách vẫn là nhịn không được, đành phải tận lực dùng ngữ khí bình tĩnh nói “Ngươi muốn ăn đồ ngon, vậy thì đưa tiền cho ta a, bằng không ta lấy cái gì mua gạo mua thức ăn.”


“Ân, từ nay về sau ngươi muốn mua thứ gì, nói với ta một tiếng a.” Giang Duệ mặt thản nhiên nói, liền gắp hai khối thịt kho bỏ vào miệng.


Oa, ăn ngon thật, cay cay đã ghiền, đậm đà mà không ngán... Ánh mắt của hắn đều tỏa ánh sáng, nhìn chằm chằm vào cái đĩa thịt liền triển khai công kích, mắt thấy đĩa thịt gần hết, đột nhiên liếc thoáng nhìn Nhạc Dao đang một mực yên lặng ăn mầm đậu, vì vậy hắn dừng đũa lại.


“Thôi, những món này đều là Nhạc Dao làm, vạn nhất y chứng kiến thức ăn ngon đều bị ta ăn sạch, lần sau không chịu làm cho ta ăn thì làm sao bây giờ?” Hắn trong lòng tự khuyên bảo mình như vậy. Sau đó đem đĩa thịt để trước mặt Nhạc Dao, ho một tiếng, hàm hồ nói “Cái kia... còn lại ngươi ăn đi, quá cay, cay quá ta chịu không được.”


Vừa nói, vừa gắp một miếng mầm đậu bỏ vào trong miệng. Ngoài ý muốn, nó cũng rất mỹ vị, có cái này hắn một chút cũng không đau lòng khi bỏ đĩa thịt kia, đối với bí đỏ cùng mầm đậu lại lần nữa phát khởi công kích.


Nhạc Dao kinh ngạc ngẩng đầu, mắt nhìn đĩa thịt, lại nhìn Giang Duệ. Đối phương, cái này... xem như là vì chính mình suy nghĩ sao? Hắn cũng có lúc có lương tâm? Vừa nghĩ đến đây, chợt thấy Giang Duệ hung dữ trừng mình liếc một cái, thấp giọng nói “Cho ngươi ăn ngươi liền ăn, nhìn cái gì? Có thể nhìn đến no bụng a?”


Kẹp lên một khối thịt bỏ vào trong miệng, hương vị cay cay hương hương lập tức chiếm cứ khoang miệng. Không biết vì cái gì, Nhạc Dao biết rõ Giang Duệ đối với mình là không có bất kỳ cảm tình nào, nhưng là... cái này tựa hồ, chỉ là trong lúc lơ đãng hành động của hắn toát ra một chút ôn tình, khiến cho lòng của y run rẩy.


Trong lúc nhất thời, trong phòng chỉ còn lại thanh âm nhấm nuốt. Giang Duệ từ trước đến nay ăn cơm rất nhanh, hắn ăn xong, ngồi dựa vào ghế nhìn Nhạc Dao ăn, sau đó nhìn y thu thập bát đũa, yên lặng đi rửa chén.


Trong nội tâm bay lên một cổ cảm xúc khó có thể nói nên lời, căng tràn lòng ngực. Giang Duệ trong đầu không khỏi ảo tưởng nếu lúc này hai người nói một chút chủ đề về chuyện nhà cửa, vậy thì rất giống một đôi vợ chồng chính tống (này… vẫn còn lâu mới thành a he he). Tuy nhà rất nhỏ, nhưng là chỉ cần hai người tương thân tương ái, cũng không có cái gì không thể chịu đựng được.


Lắc lắc đầu, đem hình ảnh ấm áp trong đầu quăng ra ngoài, Giang Duệ bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, nghĩ thầm ta đây là bị làm sao vậy? Vợ chồng? Gia đình? Với tiểu bạch thỏ nhát gan này? Trời ạ, ta rốt cuộc đang suy nghĩ gì a?


Nhạc Dao phát hiện Giang Duệ giống như có điểm thay đổi, hắn không còn đánh mình, thời điểm ân ái tuy rất điên cuồng, nhưng là không giống như trước một mặt loạn xông loạn làm. Có đôi khi hắn hội lấy tay giúp mình giải quyết, hương vị ngọt ngào kia làm cho Nhạc Dao như thế nào cũng khống chế không được. Cũng bởi vậy, y dần quen với chuyện hai người ân ái vào mỗi ngày.


Chậm rãi , Nhạc Dao đã không muốn đi tìm tòi nghiên cứu việc Giang Duệ rốt cuộc lúc nào sẽ rời khỏi mình. Tuy nhiên, tiền mỗi tháng đều bị hắn cướp đi, nhưng là hắn nguyện ý đưa tiền để mình đi mua các yếu phẩm cần thiết cho cuộc sống, hắn có thể làm cho mình sống sót, điểm ấy đã đủ rồi. (bé là rất dễ dàng thỏa mãn với cuộc sống a =.=)


Nhạc Dao có đôi khi cảm giác mình đây không phải là nhu nhược, mà là tiện (đê tiện, thấp hèn), tiện đến bất trị, y lại có thể cùng cái tên mỗi ngày cướp bóc, cường bạo mình cùng sinh hoạt dưới một mái nhà, hơn nữa dần dần chậm rãi trở thành thói quen. Y thật là đối với chính mình tuyệt vọng a.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét